TruyenFull.Me

Edit Bjyx Khong The Tron Tranh

11.

Cạch cạch cạch... Cạch cạch cạch...

Trong phòng bếp của căn hộ, Tiêu Chiến cầm hai cái ắc quy trên tay, xoay người táy máy mãi cái van bếp gas.

"Làm sao mà mãi không cháy thế nhỉ?"  Tiêu Chiến ngồi xổm xuống, thay hai cái ắc quy mới, thử xoay xoay cái núm bếp gas để bật lửa, lại chỉ nghe thấy mấy âm thanh "cạch cạch" đơn điệu, vẫn như trước không hề có chút lửa nào cháy lên.

Anh xoay người nghiêng đầu nhìn bếp nấu, mặt đen thui, kính mắt theo sống mũi trượt xuống một đường, Tiêu Chiến vội vàng đưa tay lên đẩy lại. Cái kiểu dáng này đã cũ, là mua từ hồi mới lên đại học, nếu không phải hôm nọ anh lỡ tay làm vỡ chưa kịp sửa, Tiêu Chiến cũng sẽ không mang cái kính mắt tìm thấy tận dưới đáy thùng này.

Chân kính có chút lỏng, anh thường thường đều phải nâng lên một chút.

Tiêu Chiến đứng lên, lau mồ hôi trên trán một phen, nhìn chằm chằm cái bếp gas và nguyên liệu nấu ăn trên thớt nửa ngày, quyết định bỏ cuộc. Anh đem nguyên liệu nấu ăn bọc kín vào túi rồi bỏ vào tủ, rửa tay, xoay người trở lại phòng khách cầm lấy điện thoại mở phần ghi chú liên hệ chủ nhà, nhập vào một chuỗi thông tin, chỉ trong chốc lát, điện thoại liền nhảy lên mấy yêu cầu trò chuyện.

"Chú Ninh, xin chào xin chào." Tiêu Chiến quay người cầm lấy điều khiển TV trên bàn trà, đem âm thanh chỉnh nhỏ đi một chút, ngồi xuống rìa sofa.

"Đúng vậy, bếp gas không lên lửa được, thay bình ắc quy mới cũng vô dụng... A? Bảo người qua đây xem xem? Vậy phiền chú rồi, thời gian để cháu xem..." Tiêu Chiến nhấn nút handfree*, mở phần ghi chú trong điện thoại check lại, "Hai ngày cuối tuần cháu không có bận, còn ngày thường chỉ có buổi tối lúc tan tầm thì mới rảnh thôi, chú xem ngày nào thích hợp đi..."

*Nguyên văn là 摁开免提键  tôi chưa hiểu lắm cái này, đúng không nhỉ:(((

Cúp điện thoại, Tiêu Chiến nhìn tờ đơn và chìa khóa trên mặt bàn do dự nửa ngày, nhớ rằng vài tuần trước có mấy nhà hàng mới vừa được sửa sang lại, liền cầm lấy chìa khóa và ví tiền, quyết định ra ngoài một lúc.

Ra khỏi chung cư, Tiêu Chiến mở chiếc dù trong tay. Từ cái hôm mưa to dầm dề kia, cùng với hai ngày sau đó cũng mưa liên tục, như là số tiền mấy tháng trước không tăng chút nào tự nhiên giờ tăng đột biến vậy. Tiêu Chiến biết mùa thu sắp đến rồi, mùa lạnh và nóng luân phiên, chờ một khoảng thời gian nữa, mát mẻ sẽ tăng lên thôi.

Tiêu Chiến vô cùng sợ nóng, lại dễ dàng đổ mồ hôi. Mùa hè ra ngoài một chuyến thôi là quần áo có thể ướt một nửa, cho nên anh có khuynh hướng thích mùa thu và mùa đông hơn, khô ráo mát mẻ, hơn nữa mấy tháng gần đây đều để lại mấy kí ức không tốt, cũng khiến anh có chút mong đợi hơn trước.

Tiêu Chiến ở trước mấy nhà hàng mới khai trương loanh quanh mấy vòng, đều không thể dậy nổi cái gì mà hứng thú, cuối cùng vẫn là đi đến nhà hàng đồ cay Tứ Xuyên mình vẫn thường ăn.

Tùy ý để nhân viên phục vụ dẫn mình tới một cái bàn dài gần cửa nhà hàng, Tiêu Chiến mở menu, gọi mấy món khai vị cùng một đĩa mì gà lạnh, lại mở tủ lạnh bên trong lấy ra một lon coca, uống ừng ực, cuối cùng cũng xua tan được hết mệt mỏi của công việc và nỗi buồn bực đối với cái bếp gas bị hỏng vứt ở nhà. Tiêu Chiến ở trên bàn mở hộp lấy ra một đôi đũa, bắt đầu ăn mì lạnh. Ăn đến một miệng phồng lớn.

Có lẽ do hôm nay là thứ sáu, dù trời bên ngoài vẫn còn mưa nhưng bên trong nhà hàng lại ngày một nhiều khách, cửa hàng này cũng tương đối nhỏ, chẳng bao lâu đã chật ních.

Đinh đang...

Chuông gió treo trên cửa vang lên, lại có thêm một vị khách mới đến. Tiêu Chiến không chú ý đến cửa, chỉ tiếp tục vùi đầu vào ăn mì lạnh. Trong quán bây giờ tạm thời không có chỗ, nếu không đứng ở cửa xếp hàng, vậy thì chỉ đành giống mấy cái đôi yêu nhau phía trước, đổi quán mà ăn.

Nhưng mà, chưa kịp để Tiêu Chiến nuốt xuống mấy sợi mì ăn dở, liền cảm giác được phía trước mình có một bóng người ngồi xuống, mang theo một chút ẩm ướt trên người.

Thanh âm trầm thấp không biết vì sao lại có chút quen thuộc, "Đang ghép bàn, có để ý không?"

12.

Tiêu Chiến nghe thấy liền ngẩng đầu, hai cánh môi vì vừa ăn xong, bóng lồng lộn, khóe miệng còn dính nước sốt mè. Anh đem thức ăn trong miệng nuốt xuống, "Có thể, ngồi đi."

Người nọ lúc này mới ra phía đối diện xách ghế sang, ngồi xuống, cầm menu trên bàn lên. Tiêu Chiến cách một lon coca lặng lẽ đánh giá người đối diện, hắn ta đéo một cặp kính vàng, tóc trên trán rối bong, mấy cọng tóc đen còn phủ cả lên kính, bị người nọ đưa tay vén lên, ngón tay thon dài trắng nõn, đường cong sắc bén, thời điểm cầm cốc, khớp ngón tay hơi gập xuống, làm cho Tiêu Chiến nhớ đến cái hôm kính mắt mình bị vỡ ấy, cái tay cầm lấy tay anh đưa về nhà cũng giống như vậy.

Lúc ấy, Tiêu Chiến căn bản không nhìn rõ diện mạo của đối phương, mái tóc màu nâu sẫm, ánh mắt hẹp dài, bàn tay to lớn hơi lạnh nắm chặt lấy cổ tay anh. Ấn tượng của anh về tên kia toàn bộ chỉ có vậy.

Tiêu Chiến nhìn người nọ khoác áo lên tay ghế, là một chiếc áo khoác trắng, vì thế Tiêu Chiến thu hồi ánh mắt, tuy rằng giọng nói có điểm giống, nhưng xem trang phục, Tiêu Chiến lại có cảm giác người này với nam sinh mình gặp được hồi trước không giống.

Đồ ăn của người đối diện rất nhanh đã được mang lên, một bát gà sốt cay*, thịt bò hầm cà chua cùng một bát lớn cơm trắng. Đối phương cầm đũa, trước tiên chọn gà ngâm cay gần Tiêu Chiến. Chân gà tươi mềm, được bọc bởi một lớp dầu màu đỏ thật mê người, trên đỉnh còn rắc một ít hành thái và đậu phộng, dùng đôi đũa gắp vào bát, nước sốt vẫn còn đang nhỏ giọt, đến cả cơm trắng cũng bị nhuộm thành màu đỏ.

*Nguyên văn là一盘口水鸡 😀 chắc là gà sốt cay nhỉ

Tiêu Chiến nuốt xuống một ngụm nước miếng, nhìn tên phía trước ăn ngon như vậy, anh dầm nhỏ mì lạnh trong đĩa, có chút hối hận ban nãy đã không gọi gà sốt cay.

Nhưng đối phương ăn được mấy miếng liền chạy tới tủ lạnh, cầm chai nước bắt đầu dốc ừng ực, miệng còn thở ra hít vào, giống như bị gà sốt cay ăn thịt lại.

Không phải bị cay đấy chứ? Tiêu Chiến nghĩ thầm.

Làm một người lớn lên ở Trùng Khánh, gà sốt cay đối với Tiêu Chiến mà nói, thật sự không tính là cái gì, cho nên đối với biểu hiện của đối phương, anh có chút buồn cười, sợ cay như vậy, vì cái gì còn gọi món cay?

Tiêu Chiến vừa ăn vừa che mặt, một bên nghe tiếng người đối diện vừa uống nước vừa hít ra thở vào, ngẫu nhiên còn có cả tiếng chùi mũi, Tiêu Chiến ngẩng đầu liếc mắt một cái, phát hiện môi đối phương vì cay mà đỏ lên một mảng sưng phồng, không nhịn được phụt một cái.

Nghe được tiếng cười, người đối diện rốt cục cũng dừng lại, nghi hoặc nhìn Tiêu Chiến.

"Có lỗi quá, có lỗi quá, tại nhìn cậu ăn hơi cực." Tiêu Chiến lấy nước đá chuyển qua trước mặt hắn, "Nếu không thì cậu nhai chút đá đi."

Đồng nghiệp Tiểu An của Tiêu Chiến cũng rất thích ăn cay, nhưng nhiều nhất chỉ có thể ăn một chút, ăn đồ cay đôi khi thực sự chịu không nổi, sẽ lấy đá trong bình nước lạnh nhai một chút, tuy rằng Tiêu Chiến nói không chịu nổi thì đừng gọi, nhưng Tiểu An vẫn là không biết mệt, theo sát Tiêu Chiến gọi một bàn đồ cay.

"Cám ơn." Đối phương hít hít cái mũi, gọi nhân viên cầm lên một cái cốc, đổ vào đó một ít nước đá lạnh.

"Nhà hàng này làm đồ ăn tương đối cay, nếu cậu thích ăn cay thì lúc gọi bảo nhân viên bỏ ít cay đi một chút." Tiêu Chiến nhắc nhở.

"Tôi không hay ăn cay."

"A? Vậy tại sao lại gọi?" Tiêu Chiến hơi lờ mờ.

"Bởi vì muốn ăn."

Đã hiểu, tức là đối phương không thường ăn cay lắm, nhưng đối với món gà lại rất thích.

"Nếu cậu thích ăn cái này, vậy tôi gợi ý cho cậu vài quán khác, ở đó làm gà sốt cay đặc biệt ngon."

Tiêu Chiến lôi điện thoại ra, tìm mấy hình ảnh cửa hàng, anh bình thường cũng không phải là người thân thiện như vậy, đối với người không quen đều không nói chuyện nhiều, nhưng hôm nay không biết vì cái gì mà lại nói lắm như vậy, rõ ràng người trước mặt chỉ là một người xa lạ.

"Tôi biết, trường đại học Công thương bx gần khuôn viên phía Tây, đối diện bệnh viện thú y, đã ăn rồi."

"Cậu đã ăn rồi..." Tiêu Chiến có chút kinh ngạc, đại học Công thương bx là đại học cũ của anh. Bộ môn của anh lúc năm nhất yêu cầu sang bên khu phía Tây học một năm, đến năm thứ hai mới chuyển qua khu khác. Năm nhất anh còn thường xuyên cùng bạn bè đi sang cổng bắc ăn cơm, nhưng cổng bắc giao thông không quá thuận tiện, ban đầu còn có trạm xe công cộng, về sau ngay cả trạm xe cũng bị phá đi, trừ bỏ mấy sinh viên ở ngoài trường, không có mấy người lại chạy đến đó ăn cơm.

"Tôi còn nghĩ chỗ đó không có bao nhiêu người biết đâu, trước kia thường xuyên cùng bạn bè đi ăn, thời điểm đó còn không có bệnh viện thú y đi?" Tiêu Chiến nhất thời nhớ lại cuộc sống năm nhất của mình một chút, "Còn có mấy con mèo lạc, lúc đầu tôi còn cho ăn vài lần, về sau cũng không biết thế nào nữa."

"Chúng nó..." Người đối diện hé miệng, muốn nói lại thôi, không khéo, lúc này điện thoại Tiêu Chiến lại vang lên, Tiêu Chiến nhìn thoáng qua, là chị Dư cấp trên.

"Thật có lỗi, tôi còn có việc, đi trước nhé." Tiêu Chiến gật gật đầu xin lỗi, cầm ví và ô của mình rời khỏi cửa hàng.

Người nọ ngồi bên trong, nhìn bóng dáng Tiêu Chiến đi xa, ánh mắt tối lại, hắn nắm chặt chiếc đũa, lực đạo vô cùng lớn, giống như muốn đem đôi đũa bẻ gãy.

Nhưng cuối cùng vẫn là buông tay ra, tùy ý để đôi đũa rơi lạch cạch trên bàn. Hắn giơ tay để lên bàn, vùi đầu vào trong.

"... Thực xin lỗi, bọn chúng đều đã chết rồi." Hắn nhẹ giọng nói.

TBC.

______________________

Mãi chưa ngọt tí lào :((( pùn. Dịch đêm sợ vl ý hic.
Edit: Đcm tôi biết cái gà kia rồi, đuma huhu có vẻ nó đếch phải gà sốt cay :D đmmmmm
https://www.facebook.com/186263205454481/videos/1899325963532912/

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me