TruyenFull.Me

Edit Cam Mich Dong Nhan Huong Mat Tua Khoi Suong Duyen Tuc

Ta tỉnh lại vào lúc ánh nắng ban mai vừa ló rạng, tiếng chim yến, tiếng oanh hót vang khắp, ánh sáng dịu dàng rọi qua rèm cửa. Ta hơi híp mắt để thích nghi với ánh sáng, ngồi dậy, nhìn ra ngoài—trong làn sương mờ, hoa lá, cây cối thấp thoáng hiện ra. Trong lòng thấy vui lạ. Ta hít sâu một hơi, duỗi người lười nhác.

"Ngươi tỉnh rồi à, lần này ngủ cũng đủ lâu đấy, gần một tháng rồi!" — Liên Kiều đẩy cửa bước vào.

"Xích Quân còn ở đây không?"

"Không. Hôm đó hắn đọc sách cho ngươi nghe đến ngủ gật luôn, sau đó bị Tiểu Chỉ gọi đi, bảo có chuyện gì đó cần hắn."

"Vậy còn ai khác từng vào phòng không?"

"Sao có thể để người lạ tiếp cận chỗ này được? Kỳ lạ thật, gần đây ngươi cứ hỏi mãi chuyện này."

Liên Kiều nhìn ta đầy nghi hoặc. Vì để phân biệt mùi hương hàng vạn loài hoa, khứu giác của Hoa Thần ta cực kỳ nhạy bén. Ta rõ ràng cảm nhận được trong phòng có một mùi khí lạ, mà mỗi lần tỉnh lại đều có nó. Mỗi lần như thế, cảm giác mệt mỏi trước đó liền tan biến, ngược lại trong cơ thể như được rót thêm sinh lực, khoan khoái dị thường. Khí tức ấy từ đâu đến? Là của ai? Nhưng suy nghĩ nhiều không phải phong cách của ta, có lẽ nên bỏ qua.

Nằm lâu quá khiến chân tay tê dại, ta quyết định ra ngoài vận động gân cốt. Vừa ngắm cảnh vừa bước đi, không chú ý bị vướng chân vào thứ gì đó, suýt nữa ngã sấp xuống đất, may thay có một đôi tay kịp đỡ lấy: "Cuối cùng cũng ôm được ân công rồi!"

Ta ngẩng đầu, thấy một đôi mắt cười cong cong: "Ngươi lại đến nữa?"

Người ấy cười dịu dàng: "Đương nhiên là đến thăm ân công."

...

(Đã edit toàn bộ đến đoạn "Ngươi nói rất đúng, ta không chỉ là tới báo ân.")

Thanh Khâu và Tuấn Tật Sơn cùng nằm ở phía đông đại lục, vốn là địa bàn độc tôn của Thanh Khâu, nay đột nhiên xuất hiện Tuấn Tật Sơn khiến bọn họ không khỏi e dè, vì thế quyết định phái người đến thăm dò thực hư. Bởi vì nơi này linh khí hỗn độn, tiên chướng phức tạp, người không đủ tu vi khó lòng tiến vào. Vị Nhiếp Chính Vương này tự mình hạ giá, lén xâm nhập. Không ngờ lại bị đội tuần sơn phát hiện, xảy ra hiểu lầm dẫn đến bị thương, sau đó mới gặp ta.

"Ngàn năm nay lục giới không yên, tranh đấu chưa từng dứt. Nay Tuấn Tật Sơn rộng lớn đột nhiên sinh cơ phơi phới, lại có rất nhiều sinh linh tới cư trú. Chúng ta đương nhiên phải tìm hiểu rõ, xem người nơi đây là địch hay là bạn."

"Vậy sau khi tìm hiểu, điện hạ thấy là địch hay bạn?"

"Nhiều ngày nay ta đi khắp núi, không thấy dấu hiệu chiến sự, dân chúng an cư lạc nghiệp. Nhưng Thanh Khâu chúng ta lấy tộc nhân luân phiên làm tôn, hiện giờ người nắm quyền là đại huynh của chất nhi ta, ta chỉ phụ tá. Ý của các vị trưởng lão là: nếu là địch, tất diệt; nếu là bạn, sẽ tính sau." Hắn nói xong, đưa ánh mắt dò xét nhìn ta.

Ta cũng đã lường trước điều này. "Nơi đây là nơi dân chạy nạn từ khắp nơi tụ về, chỉ mong có một chốn yên ổn để sống. Ta chỉ là cố gắng giúp họ tìm một mảnh đất thanh tĩnh, tuyệt không có ý tranh giành quyền lực. Hơn nữa, nếu Thanh Khâu thật sự là nơi có thể cho người an cư, vì sao bọn họ không trực tiếp tới cầu xin nơi đó, mà lại chọn chỗ này? Ta đảm bảo Tuấn Tật Sơn sẽ không phát động binh đao, cũng không dựa vào bất kỳ thế lực nào trong lục giới. Ngươi và ta cứ yên bình như vậy chẳng phải tốt sao?"

"Trong loạn thế, con người khó làm chủ được số phận. Tiên tử cho rằng chỉ cần lo cho mình là được sao? Tuấn Tật Sơn giờ đây thanh thế ngày càng lớn, không nói đến Thiên giới hay Ma giới có bỏ qua hay không, chỉ riêng những thế lực nhỏ khác cũng đang dòm ngó. Không nhập vào một phe, hoặc ít nhất nương nhờ thế lực nào đó, e rằng khó giữ được sự yên bình mà ngươi mong muốn."

Ta hiểu rõ điều đó. Bao lâu nay, ta sống theo kiểu "ngày nào tính ngày ấy", lờ đi nguy cơ tiềm ẩn. Nhưng dân chạy nạn tìm đến ngày càng nhiều, đội tuần sơn do lão Hồ dẫn đầu ngày càng lớn mạnh, muốn tiếp tục sống trong bóng tối, để lục giới bỏ qua sự tồn tại của nơi này, đã là điều không thể.

"Có thể khiến núi hoang rộng lớn này chỉ trong chớp mắt biến thành nơi cẩm tú, không biết cô nương đã nhờ vị thượng tiên nào giúp đỡ? Nhìn tuổi tác cô nương còn trẻ, lại quản lý được nơi này, hẳn không dễ dàng. Chi bằng cứ thương nghị vài hôm rồi hồi đáp cho ta, được chứ?"

"Cũng được. Ta đã nói rồi, ta không phải người làm chủ ở đây. Ta chỉ muốn sống yên ổn, không có hứng làm đại vương. Về thương lượng thì để mọi người cùng bàn, ai đồng ý ở lại thì ở, ai muốn đi thì ta cũng không giữ." Hắn liếc mắt nhìn ta một cái, rồi xoay người rời đi.

"Mười ngày sau, ta chờ hồi đáp của cô nương."

Ta trở về, lập tức triệu tập lão Hồ, Liên Kiều và các đại diện trong núi, kể sơ qua mọi việc. Không khí lập tức trở nên trầm trọng.

"Ban đầu chỉ định giúp mọi người có nơi yên ổn, nào ngờ cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Mọi người hãy tự mình quyết định, ai đi đường nấy, nương nhờ ai tuỳ ý, ai muốn ở lại thì ta sẽ nghĩ cách." — lão Hồ đề nghị. Ta gật đầu đồng ý.

"Chúng ta còn có thể chạy đi đâu? Từ nam đến bắc, từ đông sang tây, thiên hạ rộng lớn nhưng có nơi nào dung thân?"

Quả đúng như lời Nguyên Chân nói, dù chọn Thiên giới, Ma giới hay Thanh Khâu thì lập tức sẽ bị các bên còn lại xem là kẻ địch. Chỉ muốn sống yên ổn thôi, sao lại khó như vậy?

Đêm ấy, ta trằn trọc không ngủ được. Giữa đêm dậy đi dạo, mở cửa ra liền sững sờ: ngoài sân là một biển người, già trẻ lớn bé đủ cả, đứng lặng lẽ không phát ra tiếng động. "Ta bảo họ về nghỉ, nhưng họ nhất định chờ ngươi tỉnh." — lão Hồ đứng cạnh nói khẽ.

"Đêm đã khuya, các ngươi còn ở đây làm gì?"

"Thượng thần đã cho chúng ta chốn dung thân, ân đức ấy lớn lao vô kể. Chúng ta không muốn đi, mà cũng không còn nơi nào để đi. Nhưng lại không muốn khiến thượng thần khó xử, xin thượng thần cứ để mặc chúng ta tự quyết định."

Cảnh ấy khiến ta nhớ đến lời phượng hoàng từng nói: càng có khả năng, càng phải gánh vác trách nhiệm lớn hơn. Ta đã sống yên ổn quá lâu, có lẽ là nhờ có người khác luôn âm thầm gánh vác thay.

"Được rồi, mọi người về nghỉ đi. Ta đã hiểu ý của mọi người. Ta sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ nơi này. Chỉ là sức ta có hạn, xin đừng kỳ vọng quá cao."

Mọi người đồng loạt quỳ lạy ta.

Đêm ấy, ta lại trằn trọc. Từ nhỏ, ngoài cha và bản thân mình ra, ta chưa từng để ý đến ai khác. Lần đầu tiên, ta cảm thấy trách nhiệm trên vai thật nặng nề. Từng tai họa của lục giới đều có người đứng ra gánh vác: Húc Phượng, Nhuận Ngọc, phụ thân... mỗi người đều là chỗ dựa vững chắc cho thiên hạ. Còn ta thì chỉ biết hưởng bóng mát của họ mà an nhàn.

Nay nhìn ánh mắt mong chờ của mọi người, ta ngoài mặt cố tỏ ra trấn định, trong lòng lại run rẩy, bất an. Liệu ta có gánh nổi? Liệu ta sẽ làm được tới đâu? Có phụ lòng mong đợi hay không?

Ta chỉ muốn sống yên ổn, sao lại gian nan đến thế... Ta thở dài, nước mắt gần như muốn trào ra. Nhớ nhung quá khứ, những ngày vô tư không lo, giờ mọi người đã ở đâu? Tại sao khi còn bên nhau lại không biết trân quý?

Trong mơ hồ, ta cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trán mình: "Yên tâm, có ta ở đây."

Sáng hôm sau tỉnh dậy, ánh nắng rọi vào người ấm áp đến lạ. Trong phòng vẫn còn phảng phất mùi khí quen thuộc ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me