Edit Cam Mich Dong Nhan Huong Mat Tua Khoi Suong Duyen Tuc
Ngày hôm sau, ta đứng trên đỉnh cao nhất của Tuấn Tật Sơn, ngẩng đầu nhìn về phương xa. Lão Hồ và Liên Kiều đều hoảng sợ, tưởng rằng ta nghĩ quẩn.Ta hít sâu một hơi, niệm chú. Núi non trùng điệp phía xa đột nhiên tách ra, nước từ giữa khe núi vỡ ra ầm ầm tuôn trào, tạo thành một con sông lớn chảy dài từ tây sang đông. Dọc theo dòng sông, vô số thủy tộc từ nước dũng mãnh tiến vào khe núi Tuấn Tật; hoa cỏ khắp nơi cũng đồng loạt nở rộ, cảnh sắc rực rỡ, vạn hoa cùng khoe sắc.Trong giây lát, các phương chủ của thủy tộc và hoa tộc liền hiện thân: "Bái kiến Thủy Thần tiên thượng!""Cẩm Mịch, ngươi còn sống tốt chứ! Lâu như vậy không liên lạc, làm chúng ta khắp nơi đi tìm." — chư vị phương chủ hỏi han."Làm phiền mọi người rồi. Nhiều trăm năm qua ta không hiện thân, quả thật có nỗi khổ trong lòng, không muốn liên lụy đến mọi người. Nhưng nay đã rõ, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, muốn tìm nơi bình yên giữa loạn thế này, trốn tránh đã là không thể. Dù không muốn dính vào phân tranh, nhưng muốn bảo vệ bản thân, cũng cần có thế lực. Hôm nay Cẩm Mịch xin chư vị hỗ trợ, cùng ta bảo vệ sự yên ổn của Tuấn Tật Sơn, Hoa Giới và Thủy vực, đừng để bị ép buộc làm những việc trái với lương tâm.""Mọi người không biết, thủy tộc chúng ta vốn sống an phận một góc, lại cứ bị các giới lợi dụng làm công cụ cân bằng. Trước kia đắc tội Thiên giới khiến Động Đình Hồ bị diệt tộc, gần đây lại vì không theo Ma giới mà bị Xích Viêm Kim Nghê Thú gây họa. Chúng ta sớm muốn có người dẫn dắt, hôm nay Thượng Thần trở về, chính là người mà chúng ta chờ đợi.""Cẩm Mịch, ngươi mãi là thiếu chủ của Hoa Giới chúng ta. Trước đây bị Điểu tộc quấy phá, giờ lại bị thú tộc bắt nạt. Chủ cũ thì luôn nhẫn nhịn, nay cũng khó mà giữ được yên ổn. Phải đứng ra nói đạo lý thôi."Mười ngày sau, khi gặp lại Nguyên Chân, ta đã khôi phục y phục tiên gia, không còn che giấu thân phận. Ta dẫn theo mọi người ra gặp hắn.Nguyên Thật nhìn ta đầy kinh ngạc, lẩm bẩm: "Thì ra là vậy...""Tại hạ chính là hậu duệ của Hoa Thần và Thủy Thần— Thủy Thần đương nhiệm, Cẩm Mịch.""Chẳng trách nơi núi hoang hoang vu này cây cỏ xanh tốt, sông suối dồi dào, có thể điều khiển cả cây và nước thì chỉ có Thủy Thần mới làm được. Ngươi che giấu thân phận, ta sớm nghi ngờ, chỉ là không dám tin. Dung mạo tuyệt thế như vậy, ngoài Thủy Thần còn ai vào đây. Chẳng trách gần đây Thiên giới và Ma giới đều đột nhiên ngừng tìm kiếm tung tích Thủy Thần."Hắn bước lên định nắm lấy tay ta, ta lập tức rút ra, hắn cũng không để bụng, chỉ quay người giới thiệu vài vị trưởng lão đứng phía sau: "Đây là vài vị trưởng lão của Thanh Khâu.""Ta chỉ là một nữ tử, Thanh Khâu các ngươi lại đem đại trận đến đây, định làm gì?"Một vị trưởng lão bước ra nói: "Thượng Thần minh giám, hiện nay là thời kỳ loạn thế, mà Tuấn Tật Sơn thì trải dài ngàn dặm, lại gần sát biên giới Thanh Khâu. Giường bên sao dung người khác ngủ? Vì bảo vệ song phương, chúng ta muốn mời Thượng Thần tiếp quản nơi này.""Cướp đoạt trắng trợn mà nói như thể đường hoàng! Nghe nói dân phong Thanh Khâu thuần hậu, sao cũng học theo kiểu lý sự cùn đó rồi? Ta vốn chẳng có ý làm sơn chủ, chỉ là mọi người gửi gắm, muốn bảo vệ gia viên mà thôi."Ta chỉ ngón tay về phía một ngọn núi, lập tức khiến cây cối nơi đó khô héo trong nháy mắt. "Ta có thể khiến nơi này xanh tươi, tất nhiên cũng có thể biến nó thành hoang phế. Một ngọn núi trọc thì có ích gì? Trong núi này tuy là lưu dân, nhưng là những người từng trải qua xung đột các giới, có kinh nghiệm và bản lĩnh. Nếu thật sự phải động binh, ta mất một ngàn, các ngươi cũng thiệt hại tám trăm, chẳng ai được lợi. Lỡ như có thế lực nào khác thừa dịp hỗn loạn chen vào, càng tổn thất. Phía sau ta là thủ lĩnh các tộc của Hoa Giới và Thủy Giới, các ngươi thật sự muốn làm loạn nơi này sao?"Mấy vị trưởng lão ghé tai nhau thì thầm, Nguyên Chân im lặng suy nghĩ, rồi nói: "Vậy làm sao chúng ta biết Thượng Thần sau này không liên minh với thế lực khác, tiếp quản nơi này?""Thủy Giới và Hoa Giới từ xưa đến nay không tranh quyền đoạt lợi, chỉ cầu thiên hạ thái bình. Hôm nay ta cùng chư vị kết minh, thề sẽ không xâm phạm lẫn nhau, cùng nhau tu hảo, lời thề khắc vào nhật nguyệt."Người Thanh Khâu dù sao cũng thật thà, không quá âm hiểm như Thiên giới, cũng không hiếu chiến như Ma giới, nên cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý. Dù vậy, ta biết họ về sau vẫn sẽ tiếp tục thăm dò, phải giữ cảnh giác.Sau khi lập minh ước với Thanh Khâu, ta cùng mọi người quay về núi. Ta bái tạ từng người, giao cho lão Hồ tiễn khách, chư vị phương chủ thì ngàn lần căn dặn. Ta mỉm cười cảm tạ. Đợi khách rời đi hết, ta dặn Liên Kiều đóng cửa không tiếp khách, rồi lập tức phun ra một ngụm máu tươi.Hôm đó ta mở núi dẫn nước, khiến hoa nở rộ khắp nơi, đã tiêu hao gần hết linh lực. Chỉ là cố gắng chống đỡ để mọi người không nhận ra."Ta biết mà." — Nguyên ChânChân đột nhiên xuất hiện, đỡ ta ngồi xuống, truyền chân khí điều tức cho ta. "Lúc mới gặp, ta đã thấy khí sắc ngươi khác lạ. Chạm vào mạch môn, biết khí tức mỏng manh. Cố gắng vận khí chỉ khiến thương tổn thêm nghiêm trọng, ngươi không biết sao?""Nguyên Chân huynh không vạch trần ta trước mặt mọi người, còn cố ý đưa trưởng lão đến để tận mắt thấy ta cắt đứt đường lui, lần này thật là ân nghĩa. Đa tạ.""Ngươi thiếu chút nữa mất nửa cái mạng! Dù sao, ngươi cũng một trận mà thành danh, khiến Thanh Khâu phải rút lui. Sau này ai muốn nhòm ngó nơi này, cũng phải suy nghĩ kỹ càng.""Khi nào thì ngươi biết thân phận ta?""Từ lúc thấy ngươi cài trâm khóa linh, ta đã nghi ngờ. Thượng tiên hiện giờ chỉ còn vài người, mà có thể điều khiển được cả nước và cây, ngoài Thiên Đế thì chỉ còn Thủy Thần. Gần đây Thiên giới, Ma giới đều ngừng truy tìm Thủy Thần, đoán không ra cũng uổng làm hồ ly."Hắn vuốt cằm suy nghĩ: "Khó trách. Đường muội ta cũng được xem là mỹ nhân khuynh quốc, vậy mà Thiên Đế lại không chút lưu luyến."Hắn bất ngờ áp sát, ta theo bản năng lùi về sau."Nếu không thì hai ta thành một đôi, cắt đứt mối duyên nợ với Thiên Đế và Ma quân. Mỗi người mạnh khỏe sống nốt phần đời còn lại, được chứ?""Lão Hồ nói, đời người nam tử mà cưới được một người vợ vừa có thể ra mắt người thân, vừa có thể ra tay đánh khi cần, còn có thể lợi dụng để thăng quan tiến chức thì xem như đại thắng nhân sinh rồi. Huynh đây là muốn cái nào? Hay là tất cả?"Hắn bật cười: "Người ta nói mỹ nhân thì ngốc, sao ngươi lại trái ngược vậy? Thôi được, bất kể sau này có duyên hay không, ít ra chúng ta không phải địch. Nếu sau này có việc gì, mong Thủy Thần cũng đừng khoanh tay đứng nhìn."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me