TruyenFull.Me

Edit Cam Mich Dong Nhan Huong Mat Tua Khoi Suong Duyen Tuc

Thanh Khâu đúng là một vùng đất kỳ diệu. Trong khi khắp các giới khác — người, tiên, yêu — nam nhân năm thê bảy thiếp là chuyện thường, thì ở Thanh Khâu lại có tập tục nam nữ bình đẳng. Cũng đúng thôi, nữ quân Thanh Khâu cũng từng xuất hiện mấy người rồi.

"Ở Thanh Khâu, ai sinh nhiều con thì chiếm nhiều đất. Có địa bàn thì có quyền, không phân biệt nam hay nữ. Nữ có địa bàn thì là nữ quân, chớ nói chi đến chuyện kết hôn."

Ta sớm biết lũ thú vốn quen tranh giành địa bàn theo kiểu hoa hoè hoa sói, cũng chẳng lấy làm lạ. Vả lại, Hoa Giới xưa nay vốn là nơi nữ phương chủ nắm quyền, chi bằng Tuấn Tật Sơn ta cũng học lấy chút tinh thần Thanh Khâu ấy. Nếu sau này có thể tìm được người còn tốt hơn cả Thiên Đế, thì cũng đỡ thành oán phụ, người người khỏi phải than thở thay ta.

Ta liền bảo lão Hồ xử lý theo hướng đó. Nào ngờ nam nữ yêu tinh trong núi nghe tin, ùn ùn kéo đến phản đối. Nam yêu phản đối còn đành, nữ yêu phản đối thì lại không hợp lý. Nhưng chẳng bao lâu sau, những nữ yêu nhờ địa bàn mà nâng cao địa vị trong tộc, từ đó có thể ngẩng cao đầu trước trượng phu, số lượng ngày một đông. Tiếng oán thán cũng dần bớt, danh tiếng Tuấn Tật Sơn nhờ đó ngày càng vang xa. Kéo theo đó là yêu tinh từ khắp nơi tìm đến nương nhờ, cả nam lẫn nữ đều tăng mạnh.

Bạch Linh vẫn không ngừng dụ dỗ ta đi Thiên giới dự Lục Giới thịnh hội. Ta nhất quyết từ chối. Nguyên Chân tưởng ta cô đơn chiếc bóng mà hội ngộ hai cặp của hai người yêu cũ, nhìn họ tình cảm gắn bó mà mất mặt, đành nhịn uất ức giúp ta một phen.

Tìm hắn chi bằng tìm Xích Quân, chỉ là ta với Xích Quân sao nhìn cũng như tỷ muội khuê phòng, giấu sao được đám hầu tinh và hai tên người yêu cũ ngốc nghếch kia.

Một ngày, các phương chủ tụ họp, ta thấy Trường Phương Chủ có vẻ thất thần liền ghé tai Ngọc Lan Phương Chủ hỏi chuyện. Thì ra trước kia chỉ cần cắt đứt nguồn lương thực là có thể khiến Điểu tộc khuất phục. Gần đây, dựa vào Ma giới chống lưng, bọn chúng càng thêm ngang ngược. Các tộc khác cũng bắt đầu khinh thường Hoa Giới. Trường Phương Chủ không muốn ta biết, nhưng lần này Lục Giới thịnh hội nếu không đi sẽ bị bắt thóp, còn đi thì lại phải hít lấy khí bẩn.

Năm đó vì không phục sự quản giáo của Thiên giới mà Hoa Giới một thời phong cảnh nay sa sút, phần lớn là vì ta. Tuệ Hòa căm ghét ta, còn các đạo chích nhờ sự dung túng của Thiên giới mà nhân cơ hội giậu đổ bìm leo.

Ta từng vì không muốn Hoa Giới bị ta liên lụy mà mấy trăm năm không đặt chân về. Nhưng ta vẫn nhớ rõ, thời ấu thơ vô ưu nơi Hạt Châu ấy chính là tại Hoa Giới mà thành. Các vị phương chủ đối đãi ta như con ruột, hết lòng chở che. Mới đây lại còn dốc toàn lực giúp ta bảo vệ Tuấn Tật Sơn, lại càng không thể để Hoa Giới chịu oan khiên.

Ta nắm tay Trường Phương Chủ: "Dù ta hiện giờ là tán tiên, nhưng Tuấn Tật Sơn nay cũng có chút danh tiếng, quan hệ với các giới đã ôn hoà trở lại, thủy tộc cũng có vài người quen. Nếu trốn không được thì chi bằng đối đầu mà đi. Không thể để bọn đạo chích xem thường Hoa Giới chúng ta. Trước kia là các người bảo vệ ta, giờ đến lượt ta bảo vệ các người." Các phương chủ vui mừng, cảm khái ta đã trưởng thành.

.

.

.

Ta vốn chẳng mấy để tâm đến chuyện ăn mặc, quanh năm chỉ mặc thường phục, tiện lợi đi đâu cũng không vướng víu. Cây trâm khóa linh ta vẫn đeo suốt năm tháng, mộc mạc giản đơn. Lần này, trước khi lên đường, Liên Kiều nhất quyết không cho qua loa, bảo rằng: thua trận thì thôi, chứ diện mạo không thể thua người. Nàng đích thân giúp ta trang điểm tỉ mỉ một phen. Khi ta mở cửa bước ra, ai nấy đều đứng ngây như tượng. Ta thầm nghĩ, chắc là vì kiểu trang điểm này... quá mức kinh hoàng.

Lão Hồ thở dài một tiếng, "Lại sắp gây họa rồi đây." Hắn dặn ta chớ nên lại ăn phải loại cỏ đầu thảo như lần trước, cũng nên rút kinh nghiệm mà cẩn trọng hơn. Ta nghĩ kỹ, quyết định để hắn đi cùng ta, cùng Trường Phương Chủ và mấy tiểu yêu tinh hộ tống, chủ yếu để ngăn đám hồ ly tiên điên cuồng làm chuyện không nên làm, kẻo lại vì một lời nói của Tuệ Hòa mà sinh sự, thì khó dàn xếp hậu quả.

Một đường cưỡi mây, trên đường gặp được không ít người quen, nào là các thủy quân nhỏ của Thái Hồ, Động Đình, mấy vị lĩnh chủ sông nước, rồi cả tiên quân Ma giới như Lưu Anh... Còn có vài gương mặt lạ đột nhiên bắt chuyện, tìm cách tiếp cận – đa phần đều là nam tiên. Đội ngũ của chúng ta nhờ đó mà mỗi lúc một đông. Khi đến cổng Nam Thiên Môn, đoàn người theo sau ta đã rất hùng hậu, khiến không ít kẻ phải ngoái nhìn.

Vài tiểu yêu Tuấn Tật Sơn lấy làm tự hào, ngẩng cao đầu giới thiệu ta với từng người. Ta vốn biết mình với Hoa Giới vốn không có nhiều tiếng tăm, bèn tìm mấy tiểu yêu tài ba phô trương thanh thế. Nhờ vậy, màn giới thiệu của bọn họ dọa được không ít kẻ.

Vì Tuấn Tật Sơn là đỉnh núi mới nổi, nên chúng ta bị xếp vào hàng cuối cùng. Ta cố dậm chân ổn định lại, hít sâu một hơi, ngẩng đầu ưỡn ngực mà bước vào đại sảnh. Vẫn là đại điện Thiên giới ngày nào, nghiêm trang mà lạnh lẽo. Lần cuối ta vào đây chính là ngày thành hôn với Thiên Đế, hôm đó quả là một vết nhơ khó quên. Hồi ức lãng đãng ùa về khiến tâm trí ta phiêu lãng một thoáng, mãi đến khi lão Hồ nhắc nhở, ta mới giật mình hoàn hồn. Không ngờ trong điện đã im phăng phắc, mọi ánh mắt đều dồn hết về phía ta. Tĩnh đến mức ta nghe được cả tiếng hít thở của mình.

Để giữ hình tượng, ta chỉ lẳng lặng đảo mắt nhìn quanh. Mọi người ngồi thành nửa vòng tròn. Ở giữa là Thiên Đế, mũ miện rủ tua che gần hết gương mặt. Cách hắn vài vị là Ma Quân, người đang nhấp miệng nhìn ta chằm chằm như thể vô cùng bực bội. Ta thầm nghĩ nên tìm chỗ nào thật xa hắn mà ngồi.

Bỗng hồ ly tiên lên tiếng, "Mịch Nhi sao đến trễ thế, mau lại đây, ta giữ chỗ tốt cho ngươi."

Ta hơi nghiêng người hành lễ, "Cẩm Mịch ra mắt chư vị."

"Ai nha!" Mọi người như sực tỉnh, bắt đầu rì rầm: "Thủy thần à?" "Bảo sao dung mạo thế kia." "Không phải đã chết rồi sao?" "Đúng là họa quốc yêu thành..." Ta giả vờ không nghe thấy gì.

Ta theo hồ ly tiên đi đến vị trí ngồi giữa Thiên Đế và Ma Quân. Vừa ngồi xuống đã hướng cả hai bên gật đầu xã giao. Ai ngờ cả hai bên đỏ mặt như tôm luộc, có người còn sặc rượu, suýt nữa thì bị khiêng ra ngoài.

Phía sau lưng Thiên Đế, Bạch Linh vẫy tay với ta rối rít. Còn phía sau Ma Quân, Tuệ Hòa đang lườm ta, ánh mắt như muốn phóng ra dao.

Nguyên Chân từ chỗ ngồi đối diện giữa đám đông, chậm rãi bước đến cạnh ta, khẽ liếc người vừa sặc rượu: "Không sao đâu, ta giữ thể diện thay ngươi rồi." Hắn thì thầm, ngữ khí thân mật đến lạ.

Soảng! Là tiếng ly Thiên Đế ném xuống đất.

"Rốt cuộc bao giờ mới bắt đầu đây?" – Người lên tiếng là Ma Quân.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me