[ Edit - Caoh ] Sau Khi Bị Bạn Trai Bạn Thân Ngủ Nhầm
123. Vẻ Đẹp Của Cô
"Đừng làm loạn."Thẩm Nam Sơ không chống đỡ được, chỉ có thể mở miệng cầu xin, Lục Thời Nghiên đáp lại một tiếng, quả nhiên không còn động tác nào khác.Sau khi loay hoay rửa rau xong, Thẩm Nam Sơ mang những dụng cụ mới vào nghiên cứu.Lúc đầu tìm hiểu có chút khó khăn, cô cũng không hiểu lắm, chỉ có thể đọc sách hướng dẫn cho Lục Thời Nghiên nghe.May mà khả năng tiếp thu của anh cao hơn cô rất nhiều, anh nhanh chóng nắm được kỹ năng.Sau khi nấu xong bữa cơm, rõ ràng là ngon hơn bữa trước rất nhiều, hương vị gần giống như trước kia.Thẩm Nam Sơ ăn một miếng, vui vẻ thở phào: "Thật tốt quá, như vậy sau này một mình anh cũng có thể nấu cơm."Nghe vậy, tay Lục Thời Nghiên cầm đũa khựng lại, lông mi buông xuống, một lúc lâu mới cúi đầu đáp: "Đúng vậy."Ăn cơm xong, Thẩm Nam Sơ treo đồng hồ báo thức lên tường, lại bắt đầu mân mê cây gậy của người mù."Hôm nay thời tiết đẹp, chúng ta cùng ra ngoài luyện tập nhé?" Cô nắm tay anh, nhẹ nhàng nói.Lục Thời Nghiên thở hơi gấp, anh có thể cảm nhận được sự vội vàng của cô, dường như đang tranh thủ thời gian, muốn sắp xếp mọi thứ tốt cho anh.Sau khi thu xếp ổn thỏa thì sao?Anh không dám nghĩ tiếp, chỉ nhếch khóe miệng, chiều theo ý cô trả lời: "Được."...Đây là lần đầu tiên Lục Thời Nghiên ra ngoài sau khi xuất viện, con đường trước kia dễ dàng nhất, lúc này đi lại vô cùng khó khăn.May mà có cô ở đó.Thẩm Nam Sơ không coi anh là người tàn phế, mỗi bước đều chỉ dẫn, đứng bên cạnh dịu dàng cổ vũ."Còn hai bậc thang nữa là đến..." Hôm nay là ngày làm việc, lúc này là lúc khu chung cư này vắng người nhất, cả hành lang chỉ có hai người họ, cũng không lo lắng sẽ có người vây xem bàn tán.Vất vả đi xuống tầng một, trước kia chưa đến một phút là có thể đi xong quãng đường, hôm nay lại mất gần năm phút, Thẩm Nam Sơ vẫn hết sức khen ngợi: "Rất tốt, đi nhiều thêm mấy lần, chắc chắn sẽ quen dần."Ra cửa thuê một chiếc xe điện nhỏ, cô chở Lục Thời Nghiên ra khỏi khu chung cư.Ánh nắng mùa thu rất đẹp, dù mắt không nhìn thấy, vẫn có thể cảm nhận được ánh nắng ấm áp chiếu trên người.Thẩm Nam Sơ lái xe không nhanh, nhưng vẫn không quên dặn dò anh: "Còn một đoạn đường, anh ôm em."Vừa dứt lời, cánh tay Lục Thời Nghiên vòng qua phía sau, thân thể cao lớn dán vào lưng cô, cằm kề bên tai cô.Anh cao hơn cô rất nhiều, lại có tay chân dài, lúc này ôm từ phía sau, Thẩm Nam Sơ gần như bị anh ôm trọn vào lòng.Cằm Lục Thời Nghiên gối lên vai cô, đón gió, thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở dài trầm thấp của anh, cùng với sự cọ xát rất nhỏ vào người cô.Không biết có phải mặt trời quá lớn hay không, Thẩm Nam Sơ lại cảm thấy cô như sắp bốc cháy, cô cắn môi, không dám lên tiếng, đỏ mặt không thể nhìn ánh mắt của người qua đường.Đi thẳng đến công viên Giang Tâm gần đó, mới dừng xe ở ven đường."Đến rồi." Lục Thời Nghiên dùng chân giúp cô chống đất, Thẩm Nam Sơ bước xuống xe.Gió thổi qua, mới phát hiện trên người đã ướt mồ hôi, cũng không biết là do nóng hay do xấu hổ.Vừa đỡ Lục Thời Nghiên xuống xe, tay anh liền tìm đến, nắm lấy tay cô.Thẩm Nam Sơ dừng lại một giây, nhìn bàn tay hai người đan vào nhau, khóe miệng không tự chủ được mỉm cười, cầm đồ đạc chủ động dựa sát vào, cánh tay ôm lấy cánh tay anh cùng nhau đi về phía trước.Cô phối hợp với bước chân của Lục Thời Nghiên, đi không nhanh, hai người khoác tay nhau, giống một cặp vợ chồng kết hôn đã lâu đang thong thả tản bộ.Dạo này thời tiết ở Hải Thành đã ấm áp trở lại, hoa Quảng Ngọc Lan trong công viên lại nở rộ, từng bông hoa trắng như chim bồ câu đậu trên lá cây, tỏa hương thơm ngát."Ở đây đi." Cô nhìn xung quanh một vòng, tháo gậy chống ra, cẩn thận đặt vào tay Lục Thời Nghiên.Lục Thời Nghiên nắm lấy cán gỗ lạnh như băng, đứng tại chỗ cụp mắt xuống.Dù tự an ủi bản thân thế nào, khi thật sự cầm cây gậy tượng trưng cho người mù này, cảm giác mất mát gần như đau khổ vẫn vô cùng mãnh liệt.Một bàn tay nhỏ mềm mại bỗng nhiên phủ lên, đặt lên mu bàn tay đang cầm gậy của anh rồi nắm chặt."Em còn mang theo một thứ." Giọng cô nhẹ nhàng, gần như có chút trêu đùa: "Lén lấy từ trong tủ quần áo của anh, anh sờ thử xem."Một bàn tay khác bỗng nhiên chạm vào một vật mềm mại hơi lạnh, Lục Thời Nghiên sững người, nắm lấy vật kia, cầm trong tay xoa xoa.Là một sợi dây dài, sờ vào rất quen thuộc, hình như là..."Cà vạt của anh!" Thẩm Nam Sơ nói ra đáp án, nói xong liền nhét cà vạt vào tay anh, cô cầm lấy cây gậy chống, xoay người đứng trước mặt anh."Anh giúp em, bịt mắt em lại." Cô nắm lấy tay anh, dẫn anh tìm đúng vị trí của mình, lại chủ động đeo cà vạt lên mắt, nhờ anh buộc giúp cô: "Em cũng muốn học cách dùng gậy này để đi đường, chúng ta cùng nhau học."Nghe vậy, Lục Thời Nghiên hơi khựng lại, anh đứng phía sau cô, yết hầu chuyển động, bàn tay đang nắm cà vạt bỗng nhiên siết chặt.Không bịt mắt cho cô, ngược lại ôm chặt lấy cô từ phía sau."... Sao vậy?" Thẩm Nam Sơ đưa lưng về phía anh, chỉ nghe thấy tiếng thở dồn dập của anh vùi sau tai cô.Cô có thể cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt đang thiêu đốt trong cơ thể Lục Thời Nghiên, khiến anh gần như không đứng vững, ôm lấy người cô cũng đang run rẩy.Lục Thời Nghiên không nói nên lời, yết hầu nặng nề chuyển động rất nhiều lần.Anh nghĩ, Thượng Đế thật sự tàn nhẫn.Khiến anh nhìn thấy những điều tốt đẹp, đồng thời lại làm cho anh mất đi tư cách có được cô."Em không cần học..." Một lúc lâu sau mới phát ra tiếng nói, Lục Thời Nghiên cố gắng kìm nén đau đớn trong cổ họng: "Anh có thể tự mình làm được."___________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me