TruyenFull.Me

[ Edit - Caoh ] Sau Khi Bị Bạn Trai Bạn Thân Ngủ Nhầm

127. Ánh Sáng Duy Nhất

Hibernapbby

Âm thanh đóng cửa thực sự rất nhẹ, nhưng Lục Thời Nghiên lại cảm nhận được, không khí trong căn phòng lúc đó bỗng dưng rung lên một cách mạnh mẽ.

Bóng tối trước mắt anh càng lúc càng dày đặc, đen ngòm không có biên giới, cả người như rơi vào một hố sâu tách biệt với thế giới bên ngoài, yên tĩnh, tối tăm, không có điểm dừng.

Cả thế giới chỉ còn lại một mình anh, không ngờ căn phòng này lại có lúc lạnh lẽo đến vậy, lạnh đến mức anh không thể kìm chế được mà phải run lên.

Lục Thời Nghiên thậm chí bắt đầu cảm thấy hối hận, hối hận vì sao vừa rồi anh không mở miệng giữ cô lại, vì sao phải có nhiều lo lắng như thế?

Có lẽ anh thật sự nên ích kỷ như cô nói, mở miệng cầu xin cô ở lại.

Anh có thể nói với cô rằng, anh sẽ cố gắng kiếm tiền để nuôi cô, sẽ học cách đi lại với chiếc gậy, sẽ dùng tất cả những dụng cụ hỗ trợ mà cô mua cho anh, mỗi ngày sẽ nấu ăn cho cô, giúp cô dọn dẹp phòng, không để mình trở thành gánh nặng của cô...

Sao lúc ấy anh không nói những lời đó?

Có lẽ nếu cô nghe thấy những lời này, cô sẽ không rời đi.

Nghĩ như vậy, sự hối hận như một bàn tay siết chặt lấy trái tim anh, khiến anh không thể thở được, hoang mang và đau đớn.

Lục Thời Nghiên thở dốc, tựa vào sô pha rồi loạng choạng đứng dậy, chân trần bước đi trong căn phòng vắng.

Nhưng không phải là đụng phải bàn, thì cũng va vào ghế, đồ đạc rơi lộn xộn, chân và đầu gối anh bị va đập đau nhói.

Những ngày qua, bước đi đều đặn không có vấn đề gì, không hiểu sao hôm nay lại trở nên khó khăn như vậy.

Cô sẽ trở lại, cô không phải đi lấy bưu kiện sao?

Chỉ là lấy một cái bưu kiện thôi, rất nhanh sẽ về, khi cô về, anh nhất định sẽ ôm chặt lấy cô, vùi đầu vào cổ cô mà nói, lần sau ra ngoài, nhất định phải đưa anh đi cùng, căn phòng này quá lạnh, anh không thể rời cô dù chỉ một giây.

Anh tự ép mình phải nghĩ như vậy, vì chỉ khi nghĩ thế, trái tim mới bớt đau đớn.

Quả nhiên, tai anh nghe được tiếng va chạm kim loại nhẹ ngoài cửa, âm thanh quen thuộc phát ra từ những chiếc móc chìa khóa và các đồ treo lủng lẳng va vào nhau.

Lục Thời Nghiên quay người lại, đôi mắt không có tiêu cự vẫn chăm chú nhìn vào hướng phát ra tiếng động.

Cô đã về rồi!

Tiếng ổ khóa xoay vang lên, mỗi một tiếng đều như búa tạ gõ vào huyệt thái dương, rung động dữ dội.
Chưa bao giờ anh cảm thấy cánh cửa kia mở ra lâu như vậy, anh vội vàng bước tới, ngón chân vô tình đá vào cái bàn bên cạnh, khiến anh loạng choạng suýt ngã.

Anh cũng không còn quan tâm cơn đau nhói nữa, Lục Thời Nghiên đưa tay loạn xạ vịn vào tường, rồi bước nhanh về phía cửa.

Cánh cửa mở ra, hiển nhiên là có người đứng sau cửa, giật mình hít sâu một hơi, anh lùi lại hai bước suýt ngã.

"... Thời Nghiên?"

Giọng nói này như lưỡi dao treo lơ lửng trên đầu cuối cùng cũng rơi xuống, chém anh thành hai mảnh, máu me đầm đìa.

Lục Thời Nghiên mặt mày tái mét, cơn đau nhói ở chân trong nháy mắt hóa thành lưỡi dao, đâm vào tim anh một nhát chí mạng.

"Sao anh lại đứng ở đây? Giày của anh đâu?" Giọng nói của người phụ nữ rất dịu dàng.

Rất giống với cô, nhưng Lục Thời Nghiên có thể ngay lập tức phân biệt được sự khác biệt giữa hai người.

Không dựa vào khứu giác, không dựa vào các giác quan khác, mà là một loại bản năng.

Giây phút này, Lục Thời Nghiên cuối cùng cũng nhận ra, tất cả hy vọng trước đây đều là ảo tưởng, chút hy vọng mong manh cuối cùng cũng bị dập tắt.

Cô thật sự đã đi rồi, sẽ không trở lại nữa.

"Thời Nghiên, lúc nãy xuống lầu em gặp hai người, họ nói muốn gặp anh, họ đang ở ngoài cửa, em đã bảo họ..."

Lục Thời Nghiên căn bản không để ý Diệp Đồng đang nói gì, đầu anh nặng trĩu, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Bóng tối trước mắt dày đặc vô tận, trong tai chỉ nghe thấy tiếng máu chảy rầm rộ, cả người như bị đông cứng trong băng tuyết, lạnh đến tận xương tủy.

"Thời Nghiên, anh có nghe không..." Diệp Đồng thấy anh không phản ứng, liền đưa tay đỡ lấy cánh tay anh.

Lục Thời Nghiên lập tức hất cô ta ra, sắc mặt mang theo vẻ chán ghét, như thể vừa chạm phải thứ gì đó bẩn thỉu.

"Nam Sơ đâu?"

Cuối cùng anh cũng lên tiếng, nhưng câu hỏi lại khiến Diệp Đồng ngẩn người: "Cái gì?"

Giọng nói của người đàn ông quá khàn, nên cô ta nhất thời không nghe rõ, tâm trí vẫn đang đặt ở vợ chồng Lục Chấn Xuyên ngoài cửa, chỉ muốn nhanh chóng thuyết phục Lục Thời Nghiên đón người vào, bắt đầu màn đoàn tụ mà bấy lâu nay họ mong đợi.

"Nam Sơ, Thẩm Nam Sơ đâu?" Sắc mặt Lục Thời Nghiên lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cô ta, đôi mắt không có tiêu cự càng khiến cho vẻ mặt anh thêm phần đáng sợ.

Là cô ta đã đưa Nam Sơ đi, vậy cô ta nhất định biết Nam Sơ ở đâu.

Lúc này Diệp Đồng mới nghe rõ, tim đập thình thịch, sắc mặt cô ta tái mét, còn chưa kịp suy nghĩ, miệng đã vội vàng nói: "Thời Nghiên, anh nói gì vậy, Nam Sơ nào? Mấy ngày nay đều là em ở cùng với anh, anh nhầm rồi..."

"Anh không muốn nghe em nói nhảm! Em giấu Nam Sơ ở đâu? Có phải cô ấy ở ngoài cửa không? Em gọi cô ấy vào đây, em trả cô ấy lại cho anh, em muốn gì anh cũng chiều, anh chỉ cần cô ấy, cái gì cũng được, chỉ cần em trả cô ấy lại cho anh..." Anh như người mất trí, thốt ra những lời này.

Sắc mặt Diệp Đồng khó coi, cô ta chưa từng thấy Lục Thời Nghiên như vậy.

Từ trước đến nay anh đối với ai cũng đều lạnh nhạt, cảm xúc dường như không bao giờ dao động, vì vậy trước kia cô ta luôn thích cãi nhau với anh, bởi vì chỉ khi cãi nhau, trên mặt anh mới xuất hiện biểu cảm khác.

Nhưng giờ phút này trên mặt Lục Thời Nghiên tràn đầy sự hoang mang bất lực, cầu xin thảm thiết... Xa lạ như một người khác.

Thẩm Nam Sơ, cô đã làm gì? Mấy ngày nay cô đã làm gì sau lưng cô ta?!

Trái tim Diệp Đồng đập mạnh, cô ta cắn chặt môi, một nỗi hận thù vì bị phản bội dâng lên trong lòng, khiến cô ta gần như không kiềm chế được mà muốn chất vấn.

Nhưng cô ta biết rõ không phải lúc này, hiện tại cô ta có việc quan trọng hơn phải làm.

"Thời Nghiên, anh nhầm rồi, Nam Sơ đã về quê từ lâu, cậu ấy không ở đây..."

Nhưng lời an ủi này lập tức khiến hai mắt Lục Thời Nghiên đỏ ngầu, anh phát ra một tiếng thở dốc, rồi lao ra ngoài.

Anh chạy như điên trong bóng tối, không để ý gì khác, xung quanh là tiếng la hét ồn ào, thân thể anh đột nhiên mất thăng bằng rồi ngã xuống đất.

Hoàn toàn không cảm thấy đau, cũng không quan tâm xem giờ phút này anh đang ở đâu, nên đi đâu mới an toàn, chỉ biết đứng dậy, hướng về phía bóng tối trước mặt chạy như điên.

Trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ: Anh muốn tìm thấy cô, tìm thấy ánh sáng duy nhất của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me