[ Edit - Caoh ] Sau Khi Bị Bạn Trai Bạn Thân Ngủ Nhầm
130. Sự Dịu Dàng Chính Là Điều Nguy Hiểm Nhất
Thành phố nhiệt đới, ngay cả mùa đông cũng xanh mướt.Người đàn ông đứng giữa màn mưa bụi xanh, bị mưa ngấm đẫm, đôi mắt anh cụp xuống, không nhúc nhích.Lần này anh đã đi giày, nhưng cả người vẫn ướt sũng.Anh giống như vừa từ một vũng nước nào bò lên, da dẻ trắng bệch không một chút sức sống, những sợi tóc đen rủ xuống trước trán, từng giọt nước rơi từ tóc, chảy dọc theo sống mũi cao, rơi xuống chiếc cằm gầy guộc, rồi tiếp tục chảy xuống.Anh yên tĩnh như một hòn đảo hoang, xung quanh là biển nước mênh mông, cả người chìm trong đó, chỉ có chiếc đồng hồ cô tặng, được anh nắm chặt trong tay.Tay Thẩm Nam Sơ cầm ô siết chặt vô thức, tảng đá đè nặng trong lòng rơi xuống, lại dâng lên một nỗi chua xót, cổ họng nghẹn đắng.Cô bước trên mặt đường ướt sũng để đi qua, không còn chú ý đến những vũng nước trên đường nữa.Cho đến khi đứng trước mặt anh, Thẩm Nam Sơ mới nhận ra, những ngày qua cô đã nhớ anh vô cùng.Đôi mắt trong veo của anh, bàn tay ấm áp, mùi hương mát lạnh tinh khiết... Tất cả đều in đậm trong tâm trí cô.Cái ô che chắn những giọt mưa rơi xuống đầu, tiếng mưa rơi trên ô khiến hàng mi người đàn ông khẽ động. Anh chớp mắt, như muốn xua tan màn sương mù trước mắt, nhưng đôi mắt đen vẫn mông lung."...Bác sĩ Lục." Thẩm Nam Sơ che ô lên đầu anh, nhìn vẻ mặt mơ hồ của anh, nhẹ nhàng gọi.Không còn là "Thời Nghiên" bắt chước giọng điệu của ai đó, cô trở về với chính mình, dùng cách xưng hô vốn có với anh.Lồng ngực Lục Thời Nghiên phập phồng, anh chớp mắt, yết hầu chuyển động mạnh, một lúc sau mới khàn giọng nói: "Nam Sơ... Thực xin lỗi..."Tim Thẩm Nam Sơ đập mạnh, cô đã chuẩn bị rất nhiều, nhưng không ngờ câu đầu tiên anh nói lại là lời xin lỗi.Anh có gì phải xin lỗi cô?Rõ ràng là cô lợi dụng anh, làm tổn thương anh."Em từng nói, hy vọng anh có thể ích kỷ một chút, lúc đó nghe được câu này, anh thật sự rất hổ thẹn." Anh cúi đầu, như một đứa trẻ làm sai, vẻ mặt lặng lẽ nhưng rụt rè: "Anh đã sớm biết người thay Diệp Đồng chăm sóc anh là em, nhưng vì quá tham lam, vẫn giả vờ không biết, thậm chí còn công khai hưởng thụ tất cả những gì em cho... Đó là lỗi của anh."Anh kéo khóe môi tái nhợt, nở một nụ cười chua chát: "Trước khi đến, anh vẫn luôn nghĩ, nên dùng cách nào giữ em lại, nên nói gì mới có thể khiến em rung động... Cho đến khi đứng ở đây, nước mưa dội xuống, anh mới nhận ra, dù anh có cố gắng thế nào, mù vẫn là mù, bây giờ anh có nói gì, làm gì, đều là sự trói buộc ích kỷ."Lục Thời Nghiên cúi đầu, không biết có phải vì quá kìm nén hay không, giọng nói anh run rẩy: "Anh không có tư cách làm vậy, anh không thể giữ em bên cạnh một người mù cả đời. Em tốt như vậy, xứng đáng có được người tốt hơn, hôm nay, em cứ coi như... Chưa từng gặp anh..."Cái ô rơi xuống đất, trước khi câu nói run rẩy của người đàn ông kết thúc, Thẩm Nam Sơ nhón chân ôm cổ anh, nhào vào lòng anh.Thẩm Nam Sơ vùi mặt vào cái cổ lạnh ngắt của Lục Thời Nghiên, trái tim từng bị lớp vỏ bọc cứng rắn bao phủ, giờ đây mềm nhũn bởi những lời nói chân thành của anh.Cô có tư cách gì để anh phải xin lỗi?Người ích kỷ là cô, người nên xin lỗi cũng là cô.Cô không hề tốt như anh nghĩ, cô không chân thành như anh, thậm chí còn không dám nói thẳng với anh, về việc trước kia lợi dụng anh, và sự áy náy muốn bù đắp sau này.Sự chân thành của Lục Thời Nghiên như thủy triều cuốn cô vào biển tội lỗi, nước mắt từ trong quần áo anh lăn xuống, thấm vào da cô.Cô ôm anh càng chặt, mặc cho nhịp tim anh hòa vào mạch đập của mình, giống như chỉ có như vậy mới có thể vơi bớt cảm giác tội lỗi trong cô."Nam Sơ..." Hai tay người đàn ông ôm chặt cô, hốc mắt đỏ hoe cúi đầu nhẹ nhàng cọ vào đỉnh đầu ấm áp của cô, tay vuốt ve mái tóc sau gáy, cảm nhận những giọt nước mắt nóng hổi thấm vào tim, yết hầu chuyển động, anh khẽ nói: "Như vậy là đủ rồi..."Như vậy là đủ rồi.Anh sẽ mãi nhớ những giọt nước mắt này.Sự dịu dàng mới là trí mạng nhất.Mũi Thẩm Nam Sơ cay xè, nước mắt không kìm được nữa, cô nghẹn ngào nói: "Không đủ..."Người đàn ông sững sờ, đôi mắt mông lung lộ vẻ hoang mang và khó hiểu, dường như không hiểu ý cô.Thẩm Nam Sơ hít mũi, nuốt xuống nỗi chua xót trong cổ họng, nói tiếp: "Có xứng đáng hay không, có tư cách hay không, có đủ hay không, không phải anh nói là được."Lục Thời Nghiên mở to đôi mắt mơ màng nhưng trong vắt, hơi thở bỗng trở nên dồn dập, anh nghe thấy cô nói: "Lục Thời Nghiên, chắc chắn không ai có tư cách hơn anh, không ai tốt hơn anh."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me