[ Edit - Caoh ] Sau Khi Bị Bạn Trai Bạn Thân Ngủ Nhầm
133. Đều Là Vì Anh
"Thích không?"Thẩm Nam Sơ hoàn hồn, xoa vành tai đỏ ửng của anh, ngẩng đầu cắn nhẹ lên cằm anh.Lần này đã có kinh nghiệm, cô cắn rất nhẹ, cái răng nhỏ cắn một cái, rồi lại một cái, cũng chỉ để lại hai dấu răng nông, rất nhanh liền trở lại trắng nõn như ban đầu.Yết hầu Lục Thời Nghiên chuyển động, anh vừa cúi đầu, một đôi môi mềm mại lập tức dán lên.Bộ ngực cô căng đầy, dù có nhìn thấy hay không, cô đều sẽ đáp lại anh một cách mãnh liệt nhất.Màn sương đen trước mắt dường như bị cô xé ra một khe hở, trong khe hở ấy có thể nhìn thấy bầu trời xanh thẳm, chim biển đang bay, bóng cây lay động... Cùng với tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế gian."Thích..." Giọng anh khàn đặc, cúi đầu cọ xát chóp mũi vào mũi cô.Anh biết rõ, tình cảm của anh dành cho cô, hơn cả thích, sâu sắc hơn cả yêu.Ngón tay mềm mại của cô xoa lên vành tai anh, tiếng cười nhẹ nhàng gợn sóng, gặm nhấm trái tim anh, như mèo cào."Còn nữa..." Thẩm Nam Sơ dựa vào ván cửa, đầu gối cọ vào vật giữa háng của anh.Hai tay Lục Thời Nghiên vững vàng đỡ lấy cô, trán cúi xuống, mặc cho cô trêu đùa trên người anh.Trong lúc hơi thở đan xen, quần trượt xuống, dươиɠ ѵậŧ sưng đỏ từ trong quần bật ra, nặng nề rơi trên bụng cô, tỏa ra nhiệt độ nóng rực.Thẩm Nam Sơ nhìn chăm chú, men theo bụng dưới bằng phẳng của anh, cầm lấy gốc của vật to lớn ấy, vuốt thẳng lên đầu, nắm lấy quy đầu tròn to, nhẹ nhàng xoa nắn vài cái.Chỉ vài động tác nhẹ nhàng ấy, hơi thở của anh lập tức biến thành sương trắng, nặng nề phả vào mặt cô, hơi nóng thiêu đốt càng làm lòng bàn tay cô run rẩy.Cô nắm lấy nó, nâng mông, áp dươиɠ ѵậŧ to lớn ấy vào giữa hai chân mình, chậm rãi cọ xát."Cảm nhận được không?" Thẩm Nam Sơ nhìn chằm chằm vào mắt anh, cắn môi hỏi nhỏ."Nam Sơ..." Hàng mi Lục Thời Nghiên rung động, trong cổ họng như có ngọn lửa thiêu đốt, giọng nói khàn đặc đến không ngờ.Bàn tay mềm mại như không xương của cô áp vào nơi ẩm ướt ấm áp của anh, anh biết đó là gì, cũng rõ ràng mình đang khao khát điều gì."Đều là vì anh mà..." Giữa tiếng nước chảy róc rách, giọng nói của cô trong trẻo, nhẹ nhàng, nhưng lại thổi bùng ngọn lửa cực nóng trong cơ thể anh, thiêu đốt từ máu đến phổi.Vì anh?Hai chữ này chỉ nghe thôi cũng không thể kìm nén được.dươиɠ ѵậŧ trong nháy mắt sưng tấy đến cực hạn, anh bóp lấy hai bầu ngực mềm mại trong tay, thuận theo lực đạo của cô, đẩy dươиɠ ѵậŧ cọ xát lên ŧıểυ huyệt mềm mại, từng chút một tiến vào trong.Nhục huyệt nóng ẩm bao phủ, hút chặt lấy anh, cái miệng nhỏ nhắn như đói khát cuối cùng cũng cắn được thức ăn ngon, bắt đầu co thắt run rẩy, tham lam nuốt vào trong."Cứng thế này cũng là vì anh sao?" dươиɠ ѵậŧ bị cô kẹp chặt đến run rẩy không ngừng, sau lưng anh toát mồ hôi, lồng ngực phập phồng kịch liệt, vẫn khăng khăng hỏi hai chữ này.Anh thích nghe cô nói hai chữ đó."Ừm..." Thẩm Nam Sơ ghé vào tai anh thì thầm run rẩy, chân kẹp bên eo anh không ngừng run rẩy, cô nheo mắt, tiếng nói không biết là rêи ɾỉ hay trả lời.Trên thân gậy nổi gân xanh, cùng với quy đầu cứng ngắc, khi tiến vào cọ xát nhục huyệt của cô, cảm giác tê dại và mềm mại cùng lúc ập đến, như kiểu cơ thể đều bị anh ép co lại.Cô bị kích thước kinh người của anh làm cho có chút không chịu nổi, run giọng rên lên, ngón chân khó chịu co quắp, mông theo bản năng muốn né tránh.Nhưng vừa cử động đã bị anh mạnh mẽ giữ lại."Đừng trốn... Anh sẽ từ từ..." Lục Thời Nghiên ôm chặt lấy cô, khó nhịn thở hổn hển, anh cúi đầu, hôn lên mặt cô an ủi.Anh quả nhiên nói được làm được, động tác càng thêm cẩn thận, chỉ di chuyển nhẹ nhàng ở vị trí cửa huyệt, từng chút một tiến vào trong.Đây đương nhiên là cách tốt nhất, nhưng của anh thật sự quá to, dù chỉ ma sát nhẹ nhàng, ra vào cọ xát cửa huyệt, vẫn có thể khơi dậy kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt.Thẩm Nam Sơ cắn môi chịu đựng một hồi, bụng dưới truyền đến từng đợt tê dại càng thêm mềm nhũn."Thời Nghiên... Căng quá..." Cô cảm thấy anh căng hơn trước rất nhiều, cũng nóng hơn nữa, như một thanh sắt nung đỏ khảm vào trong cơ thể, gần như hòa tan cô.Cúi đầu nhìn, cửa huyệt bị thân gậy thô to làm cho căng thành một lớp màng mỏng, như muốn vỡ ra bất cứ lúc nào."Anh cũng vậy... Bởi vì em..." Anh chống trán lên trán cô, cúi đầu thở dài: "Bởi vì em nên mới cứng thế này."Ngoài trời mưa tầm tã, có một tia sáng từ cửa sổ phòng khách chiếu vào, vừa đúng rơi trên người Lục Thời Nghiên.Ánh mắt anh nhìn xuống như được rắc kim tuyến, trong bóng tối có ánh sáng lấp lánh, lòng Thẩm Nam Sơ tràn đầy dịu dàng, gần như muốn tan chảy trên người anh."Vào đi." Cô ngẩng đầu hôn anh, hoàn toàn dang rộng chân: "Đút hết vào đi."Lục Thời Nghiên lại thở hổn hển hai tiếng, bóp chặt lấy mông mềm mại của cô giữ dưới thân, dươиɠ ѵậŧ thô to chọc vào cửa huyệt, từng chút từng chút đẩy cô ra, nhét đầy.Bên dưới vang lên tiếng nước dinh dính, ngón chân cô co quắp, chân anh run càng lúc càng dữ dội, cuối cùng bị một đợt kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đẩy đến cực hạn.kɧoáı ©ảʍ kịch liệt xông thẳng lên đầu, từ bụng dưới tê dại đến tận cùng thần kinh, trước mắt lóe lên một tia sáng trắng, bên tai ong ong như tiếng còi báo động kéo dài.Cơ thể như dây leo quấn chặt lấy anh, bị ép căng ra kẹp lấy dươиɠ ѵậŧ đang co rút kịch liệt kia, cửa huyệt bị căng thành màng mỏng, hút lấy dươиɠ ѵậŧ to lớn kia vội vàng nuốt xuống, như muốn nghiền nát nó trong cơ thể."A..." Cơ thể Lục Thời Nghiên run lên, du͙© vọиɠ kìm nén đột nhiên bùng nổ.Anh giữ chặt mông và cửa huyệt căng thẳng của cô, nâng hông đâm mạnh về phía trước, vật sưng tấy từ cửa huyệt trong nháy mắt đâm sâu vào bên trong...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me