[ Edit - Caoh ] Sau Khi Bị Bạn Trai Bạn Thân Ngủ Nhầm
90. Hối Hận
Lần đầu gặp Lục Thời Nghiên, Thẩm Nam Sơ đã cảm thấy có một cảm giác quen thuộc ở anh.Cả hai đều là những người dịu dàng và có giáo dục.Lúc đó cô nghĩ rằng, nếu anh trai cô có thể lớn lên bình an, giờ đây chắc hẳn sẽ giống như anh, trong sáng như ban ngày, dịu dàng như ánh trăng.Nhưng giờ đây, người đàn ông ấy vì cô mà cũng phải nằm trong phòng cấp cứu.Nếu không phải cô cố tình gây ra mọi chuyện, thì với tính cách của Lục Thời Nghiên, anh chắc chắn sẽ không chủ động chia tay Diệp Đồng.Nếu anh không chia tay, Diệp Đồng sẽ không phát điên trong xe, và anh cũng sẽ không gặp phải tai nạn xe nghiêm trọng như vậy.Giờ phút này, cô có khác gì so với Diệp Đồng lúc trước?Có lẽ cô còn tồi tệ hơn cả Diệp Đồng.Nghĩ đến đây, mi mắt Thẩm Nam Sơ run rẩy, hai hàng nước mắt chảy xuống tay Tạ Hằng Diễn, lăn dài trên má cô."Nam Sơ..." Cảm nhận được sự ấm ướt từ lòng bàn tay, Tạ Hằng Diễn vội vàng rút tay lại, nhìn thấy mí mắt cô đã đỏ nhưng vẫn khép chặt, tuy vậy, người cô lại nghẹn ngào, gần như run rẩy.Đã rất lâu rồi anh ta không thấy cô như vậy, giống như hồi trước, khi anh ta nhìn thấy cô ở bệnh viện, cả người cô bị sự mơ hồ hủy hoại đến mức sắp ngã quỵ."Em có thể nói cho anh biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra không?" Tạ Hằng Diễn nghiêng người, khuôn mặt đầy lo lắng nhìn cô: "Chẳng phải đã hứa là sẽ không gánh vác một mình sao?"Cổ họng Thẩm Nam Sơ nghẹn lại, phải mất một lúc lâu cô mới mở mắt ra, nhìn anh ta: "Tạ Hằng Diễn, tôi có thật sự sai không?"Mắt cô đỏ ngầu, giọng nói nghe như bị rò rỉ, khàn đặc."Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Làm sao mà chỉ vào bệnh viện một lần, quay ra lại thành ra thế này?Thẩm Nam Sơ cúi đầu, trán nhẹ nhàng dựa vào vai anh ta, ánh mắt cô vô định, giọng nói mơ hồ hơn nữa: "Tôi nhận ra những gì mình đang làm, thực ra lại giống với Diệp Đồng.""Vì lòng ích kỷ của mình, lợi dụng một người vô tội, để anh ấy bị tổn thương, thậm chí..." Cô nghẹn ngào, không nói nên lời, mắt khép lại, những giọt nước mắt lăn dài. Một lúc lâu sau, cô mới tiếp tục: "Tôi còn lấy sự báo thù làm lý do, tôi còn thấp hèn hơn cả cậu ta..."Tạ Hằng Diễn nghe những lời của cô, đôi mày anh ta càng nhíu chặt. Anh ta nắm lấy bờ vai mảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng an ủi: "Sao em lại nghĩ như vậy? Em và cô ta đương nhiên là khác nhau... Chuyện gì đã xảy ra? Ai ở bên trong?"Nhớ lại là Diệp Đồng đã gọi cô đến đây, câu hỏi này như khiến anh ta hiểu ra phần nào."Là Lục Thời Nghiên sao? Anh ta thế nào rồi?"Nghe thấy cái tên ấy, người cô run lên dữ dội, như bị lạnh thấu xương, lại như bị một thứ gì đó đâm thẳng vào trái tim.Cơn đau quặn thắt trong dạ dày càng tồi tệ hơn, cô dựa vào đó, mãi không thể lên tiếng."Dù anh ta có thế nào, cũng là do Diệp Đồng gây ra, không liên quan đến em, em không nên đổ lỗi cho mình." Tạ Hằng Diễn ôm cô, nhẹ giọng nói:"Em biết không, trước đây có lần anh mời Diệp Đồng ra ngoài, cô ta kể với anh chuyện đó, nói như một trò đùa, cô ta tự hào vì có một người đàn ông tự sát vì cô ta, lúc đó anh thấy cô ta cười, chỉ muốn giết chết cô ta ngay tại chỗ. Em không sai, người như vậy, chúng ta không nên buông tha cô ta."Nghe đến đó, Thẩm Nam Sơ mím chặt môi dưới.Cô hít sâu mấy hơi, rốt cuộc ngồi dậy.Rút mấy tờ khăn giấy lau khô nước mắt trên mặt, Thẩm Nam Sơ đã hoàn toàn tỉnh táo lại.Cô nhận lấy nước khoáng trong tay Tạ Hằng Diễn, mở cửa rồi xuống xe.Lại quay đầu, giọng nói khôi phục như thường: "Tôi đi vào, anh mau về nhà đi, đừng ở chỗ này."...Không biết có tính là may mắn hay không, trên người Lục Thời Nghiên không bị quá nhiều thương tích, chỉ có đầu bị va chạm nghiêm trọng.Anh nằm một ngày trong phòng cấp cứu, ngày thứ hai rốt cuộc thoát khỏi nguy hiểm, chuyển vào phòng bệnh bình thường.Mặc dù vẫn hôn mê bất tỉnh, nhưng ít ra, là tính mạng không đáng lo ngại.Diệp Đồng không còn gánh nặng tâm lý, yên tâm thoải mái cũng đặt phòng bệnh cho mình, nói muốn thuận tiện chăm sóc cho Lục Thời Nghiên.Thẩm Nam Sơ thường xuyên đến đây, hầu như không thấy Diệp Đồng làm gì cả, chỉ thấy cô ấy nằm trên giường bệnh chơi điện thoại, còn công việc chủ yếu là do y tá được thuê làm.Hôm đó cảnh sát giao thông vừa đến điều tra nguyên nhân sự cố, đương nhiên tìm tới Diệp Đồng.Họ hỏi rất nhiều vấn đề, cô ấy hoặc là trả lời không nhớ rõ, hoặc là đáp lập lờ cho qua.Trước khi cảnh sát giao thông rời đi đã nhìn cô ấy một cái đầy ẩn ý, đột nhiên đổi đề tài: "Người nằm ở kia, là bạn trai của cô đúng không?"Diệp Đồng ngẩng đầu cảnh giác nhìn hắn ta một cái, không nói gì."Theo hiện trường vụ tai nạn, theo hướng xe chạy đến, vốn dĩ là ghế phụ bị va chạm trực tiếp, nhưng vào giây phút cuối cùng, xe của các cô đột nhiên chuyển hướng... Cho nên bây giờ cô mới có thể ngồi ở chỗ này."Diệp Đồng cụp mắt xuống, nghe nói như thế cũng không có phản ứng gì, chỉ cúi đầu nói: "... Anh còn muốn hỏi gì không? Tôi muốn nghỉ ngơi."Cảnh sát giao thông thở dài, trước khi ra khỏi cửa hắn ta để lại một câu: "Cô gái, làm người phải có lương tâm."Thẩm Nam Sơ đứng bên giường, ánh mắt lạnh như băng nhìn Diệp Đồng đang nằm trên giường.Trên đời này thật sự có người, sau khi làm điều ác có thể không hề hối hận....Một tuần sau Lục Thời Nghiên mới tỉnh lại.Thẩm Nam Sơ nhận được tin tức chạy tới bệnh viện, lại gặp được Diệp Đồng đang cãi nhau với anh ở trong phòng bệnh...____________Để Ăn Mừng 1k vote tớ bão 5 chương nhó 💖
Cảm ơn mọi đã ủng hộ vote cho mình 💖
Cảm ơn mọi đã ủng hộ vote cho mình 💖
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me