TruyenFull.Me

[ Edit - Caoh ] Sau Khi Bị Bạn Trai Bạn Thân Ngủ Nhầm

93. Anh Dường Như Vẫn Luôn Chờ Đợi Cô

Hibernapbby

Thẩm Nam Sơ không muốn chơi trò này với Diệp Đồng.

Nếu Diệp Đồng đã biết, có lẽ nên nói thẳng ra, để hai người nói chuyện rõ ràng.

Nhưng cá cược như vậy, rõ ràng là không tôn trọng Lục Thời Nghiên, bởi vì đây là đang đem bệnh tình của anh ra làm trò đùa.

Thấy Thẩm Nam Sơ không chịu, Diệp Đồng lại có chút sốt ruột, mấy lần khuyên nhủ không có kết quả, chỉ có thể nói: "Vậy nhé, lát nữa cậu vào trước, đừng gọi anh ấy là bác sĩ Lục, cậu gọi anh ấy là Thời Nghiên, nói cậu mang hoành thánh đến, hỏi anh ấy có muốn ăn hay không."

Thẩm Nam Sơ thấy phiền, miễn cưỡng đồng ý.

Sau khi bệnh tình Lục Thời Nghiên chuyển biến tốt, trong phòng bệnh bớt đi rất nhiều dụng cụ, nhìn gọn gàng hơn, cũng trống trải hơn nhiều.

Thẩm Nam Sơ vào cửa, Lục Thời Nghiên đang tựa vào đầu giường, mặt hướng về phía cửa sổ.

Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào mặt anh, đường cong trắng nõn phác họa ra vầng trán rộng lớn của anh, chắc là mấy ngày nay lại gầy đi một chút, sống mũi lộ ra càng cao thẳng, bờ môi thanh tú mím chặt, dường như đã rất lâu không nói chuyện.

Vào thu, mấy ngày nay thời tiết đều rất đẹp, trời trong nắng ấm, quang đãng, ánh sáng rực rỡ chiếu trên sàn nhà, cửa sổ kia tựa như khung tranh, mỗi một khung hình đều là giấy dán tường được thiết kế tỉ mỉ.

Người đàn ông cứ như vậy lặng lẽ ngồi tựa ở đó, một bên mặt đón ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, như đang thưởng thức cảnh sắc bên ngoài.

Nhưng Thẩm Nam Sơ biết rõ, cảnh đẹp như vậy, Lục Thời Nghiên lại không nhìn thấy gì cả, trước mắt anh chỉ có một vùng tối tăm mênh mông vô tận.

Trong cổ họng lại có chút chua xót dâng lên, cô dừng lại một lúc lâu, mới dưới sự thúc giục của Diệp Đồng đẩy cửa bước vào.

"Thời Nghiên, em mang hoành thánh đến cho anh." Nhìn thấy Diệp Đồng đang đứng ở cửa nhìn chằm chằm, cảm giác không thoải mái khiến Thẩm Nam Sơ bất giác nói nhanh hơn.

Mà tốc độ nói này cũng vừa khéo gần giống với giọng điệu nói chuyện bình thường của Diệp Đồng.

Người đàn ông trên giường dừng lại một lát, mới chậm rãi quay mặt lại, hướng về phía cô.

Ánh mắt của anh chuyển động, dường như rơi vào trên người cô, lông mi đen nhánh chớp chớp, có lẽ là phản chiếu ánh sáng ngoài cửa sổ, đôi mắt ấy không trống rỗng vô hồn như trước đó, ngược lại khôi phục vài phần trong trẻo ngày xưa.

Trái tim Thẩm Nam Sơ bỗng nhiên thắt lại, có một khoảnh khắc thậm chí nghi ngờ anh đã nhìn thấy, nhưng mà niềm vui còn chưa kịp dâng lên, một giây sau lại nghe anh nói: "Diệp Đồng, anh đã nói rồi, sau này em không cần đến nữa, càng không cần làm việc này."

Quả nhiên anh không nhận ra cô.

Diệp Đồng đang đứng ở cửa nhìn lén dường như rất hài lòng với phản ứng của Lục Thời Nghiên, còn Thẩm Nam Sơ lại đột nhiên không thể ở lại nữa, đặt đồ xuống, cô xoay người bước nhanh rời khỏi phòng bệnh.

Trước đây mỗi lần cô quyến rũ anh, đều mượn căn phòng tối đen không ánh sáng.

Cô mượn bóng tối che giấu, mượn ngoại hình và giọng nói giống với Diệp Đồng, trêu đùa anh trong lòng bàn tay.

Nhưng mà vừa rồi, trong một không gian rộng rãi sáng sủa như vậy, giữa họ không còn vật che chắn, không có bóng tối, không có cố ý ngụy trang và bắt chước... Nhưng anh, cũng mất đi khả năng duy nhất để có thể phân biệt cô.

Giờ phút này, Thẩm Nam Sơ vô cùng rõ ràng nhận ra, chuyện trước đó cô làm với Lục Thời Nghiên tệ hại và sai trái đến mức nào.

"... Nam Sơ, đừng đi... Thẩm Nam Sơ..." Diệp Đồng đuổi theo từ phía sau, nắm lấy cổ tay cô: "Cậu sao vậy? Chạy làm gì? Chỉ là một trò đùa..."

"Mình không thích trò đùa này!" Thẩm Nam Sơ lộ vẻ lạnh lùng, lần đầu bộc lộ tính cách thật sự trước mặt Diệp Đồng.

Diệp Đồng dường như bị bộ dạng của cô dọa sợ, ngây người, mới phản ứng lại: "... Thôi được, thôi được, mình biết sai rồi, sau này không như vậy nữa, được không?"

Diệp Đồng nịnh nọt Thẩm Nam Sơ một cách kỳ lạ, bao dung chưa từng có.

Lúc này Thẩm Nam Sơ cũng bình tĩnh lại.

Tức giận là vô ích nhất, không thay đổi được bất cứ sự thật nào, càng không thể khiến Lục Thời Nghiên hồi phục.

Cô đi theo Diệp Đồng trở lại phòng bệnh, Lục Thời Nghiên vẫn ngồi ở đó, nghe thấy có người vào, anh quay mặt lại rất nhanh, động tác đó thoạt nhìn gần như có chút vội vàng.

"Thời Nghiên, Nam Sơ đến rồi." Diệp Đồng không nói ra người lúc nãy bước vào là Thẩm Nam Sơ, mà giọng điệu ngược lại như Thẩm Nam Sơ vừa mới đến.

Tầm mắt Lục Thời Nghiên mờ mịt nhìn xung quanh, như muốn tìm được vị trí của cô, Thẩm Nam Sơ thấy thế không thể không lên tiếng: "Bác sĩ Lục, anh đỡ hơn chút nào chưa?"

Ánh mắt người đàn ông rốt cuộc tìm được phương hướng, hướng về phía cô cười cười: "Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn cô."

Không biết vì sao, Thẩm Nam Sơ nghe được câu này, bỗng nhiên có một cảm giác: Anh dường như vẫn luôn chờ đợi cô.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me