Edit Chiem Huu Tuyet Doi
Nhìn Thẩm Mộ Khanh một người ngồi trong xe run lẩy bẩy, nước mắt rưng rưng nơi khóe mắt, Colin không đành lòng được mà lên tiếng: "Khanh, xuống xe đi."Anh ta đưa tay ra, muốn kéo cô xuống xe.Nhưng còn chưa kịp động đến cánh tay của Thẩm Mộ Khanh, cô đột nhiên né tránh, điên cuồng giãy giụa."Anh đưa tôi trở về! Tôi sẽ không đi đâu hết!"Colin thu tay lại, chỉ mở rộng cửa xe, bình tĩnh nhìn cô gái trước mặt mình.Sau khi cô bình tĩnh lại, Colin chậm rãi mở miệng: "Khanh, xin cô hãy cứu tôi."Thẩm Mộ Khanh không thể tin nổi, quay đầu nhìn về phía người đàn ông với giọng nói khàn khàn ấy.Lúc này, cô mới nhận ra đôi mắt anh ta thâm quầng, đỏ ngầu đầy tơ máu, như thể anh ta đã không ngủ suốt bao đêm. Người đàn ông vui vẻ của ngày hôm qua dường như đã hoàn toàn biến mất.Thấy cô cuối cùng cũng dần dần lấy lại lý trí, Colin lắc đầu chua xót: "Không thể trốn thoát được, quyền lực của tiên sinh Fred quá lớn. Nếu hôm nay cô không đi vào, chúng ta sẽ bị trục xuất khỏi nước Đức ngay lập tức."Giọng nói run rẩy, Thẩm Mộ Khánh dần dần suy sụp: "Khanh, thật đấy, cô phải tin tôi. Hắn ta có rất nhiều thủ đoạn."Chỉ cần một chỉ thị của hắn, tất cả mọi người xung quanh lập tức sẽ cô lập cô.Sự cứng rắn bên ngoài dần dần gãy vụn, chỉ còn lại sự mềm mại dễ bị tổn thương.Không biết đã qua bao lâu, nước mắt trên mặt Thẩm Mộ Khanh đã khô cạn.Colin chỉ thấy cô gái trước mắt cử động một chút, sau đó đôi bàn tay nhỏ nhắn trông như héo úa của cô mở dây an toàn.Anh ta lùi lại vài bước và để cô xuống xe.Ánh mặt trời rực rỡ, thời tiết như vậy vốn nên cùng Tiểu Yên tắm nắng ở ngoài cửa hàng.Sau đó cùng bà Belinda nhà bên cạnh trò chuyện về những điều thú vị gần đây.Nhưng cửa hàng đã không còn, Tiểu Yên cũng không còn nữa.Chỉ còn lại một mình cô đối diện với không gian sâu thẳm mà không thấy đáy.Tiểu Yên từng nói, kẻ có tiền từ trước đến nay đều rất xấu xa, họ không chỉ xấu xa mà thủ đoạn cũng tồi tệ hơn.Thẩm Mộ Khánh nhớ lại, Tiểu Yên từng ngồi trên ghế, đong đưa chân và khinh thường nói: "Những kẻ tư bản đáng ghét này, bọn họ chơi phụ nữ xong thì vứt bỏ, ở trường em có bạn học cũng bị như vậy. Có được rồi rồi thì vứt bỏ, không có chút tôn trọng nào."Hiện giờ, cô cũng đang rơi vào hoàn cảnh như vậy, không thể quay đầu lại, nước mắt từ đôi mắt xinh đẹp của cô từ từ chảy xuống.Cô hướng về phía cổng lớn của biệt thự, chỉ để lại một câu: "Anh Colin, tôi sẽ không tha thứ cho anh."Vệ sĩ đứng gác cổng mở cổng ra, nhìn bóng hình xinh đẹp dần biến mất, Colin tự tát mình một cái thật mạnh.Tâm trí trống rỗng đứng đó một lúc lâu sau đó mới lái xe rời đi.Ngôi biệt thự này vẫn được bày biện giống như lần trước cô đến đây, nhưng từ góc nhìn này, mọi thứ xung quanh trở nên hoa lệ và xa hoa hơn.Tất cả mọi thứ đều vượt qua nhận thức của Thẩm Mộ Khánh về sự "xa hoa".Tất cả đèn trong phòng đều sáng lên, ánh đèn từ chiếc đèn chùm pha lê trên đỉnh đầu nhẹ nhàng trút xuống.Trong môi trường sáng sủa như vậy, cô có thể nhìn thấy người đàn ông đang ngồi dựa trên ghế sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi.Hiện tại hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trên ngực đã nới lỏng vài cúc áo.Vạt áo mở rộng, để lộ khuôn ngực rắn chắc, cánh tay áo sơ mi cũng xắn lên. Những đường cơ bắp hoàn hảo trên cánh tay hiện rõ trước mắt Thẩm Mộ Khanh.Đôi chân của Thẩm Mộ Khanh dường như bị mắc kẹt trên mặt đất, không thể di chuyển nổi, cứ đứng ở ngoài cửa nhìn hắn dù chỉ cách vài centimet.Kính mắt đặt trên bàn, đôi găng tay trắng cũng được tháo xuống.Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, giữa các ngón tay còn kẹp một điếu thuốc Treasurer(*).(*)Thuốc lá Treasurer.
Thấy hay thì ấn ⭐️ nha!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me