TruyenFull.Me

Edit Con Gio Mua Am Ap

"Hả? Không phải đâu." Ôn Noãn vội vàng xua tay.

Quý Phong bên cạnh lúc này cũng mở miệng giải vây: "Đậu Đinh, đừng nói bừa."

"Dạ, em biết rồi." Đậu Đinh có chút bối rối.

Nhìn nhầm sao? Nhưng cảm giác không giống, chỗ này là căn cứ bí mật của bọn họ cơ mà.

Ngay cả Cố Tuyết Đình còn chưa từng đến đây. Nếu không phải là "chị dâu", liệu Quý Phong sẽ đưa đến sao? Nhưng thấy cả hai đều phủ nhận, Đậu Đinh đành đổi cách xưng hô: "Vậy, chào cậu, Ôn Noãn."

"Chào cậu." Ôn Noãn cũng gật đầu đáp lại, không giải thích thêm về mối quan hệ giữa cô ấy và Quý Phong nữa.

Sau khi chào hỏi xong, mọi người bắt đầu nói chuyện với Quý Phong về tình hình phát triển gần đây của xưởng.

"Anh Phong, đúng như anh nói, sau khi nhận được hoa hồng tháng đầu tiên, đám anh em tụi em như được tiêm doping, ai cũng hăng hái làm việc."

"Thành tích lần này thế nào?"

"Hiện tại có chín người đang làm kéo traffic*, tổng doanh thu là một trăm chín mươi bảy nghìn tệ, người làm tốt nhất là Bì Tử, được hoa hồng ba mươi bốn nghìn tệ; người thấp nhất là Đại Hoàng, cũng hơn mười nghìn tệ. Nhưng mà đúng là chênh lệch khá lớn."

*kéo traffic nghĩa là thu hút hoặc đẩy lượng truy cập đến một website hoặc nền tảng nào đó.

Quý Phong gật đầu. làm công việc kéo traffic thông qua tiếp thị liên kết, dù cùng phương pháp, cùng thời gian, cùng thiết bị, nhưng kết quả vẫn rất khác nhau tùy người.

Vì mỗi người vốn dĩ đã khác nhau.

Có người vì kiếm tiền mà liều mạng, có người thì làm chơi chơi, kiếm chút rồi lại nghỉ.

Đó là chuyện chẳng thể tránh.

"Anh Phong, ngày mười lăm Alimama sẽ phát hoa hồng, vậy khoản tiền đó chia thế nào?"

"Chia theo thỏa thuận ban đầu, hoa hồng các cậu giữ hết, một xu tôi cũng không lấy."

Giọng của Quý Phong vô cùng bình thản, như thể đối với khoản hoa hồng mười mấy vạn đó anh chẳng hề quan tâm.

Thật ra chuyện chia hoa hồng này, trước đó Quý Phong cũng từng đề cập.

Lúc đó anh không nói rõ, chỉ đơn giản bảo với Đậu Đinh là, khoản hoa hồng kéo traffic, anh không lấy phần nào, để anh em giữ hết.

Nhưng Đậu Đinh vẫn không hiểu được vì sao Quý Phong lại làm vậy.

Phương pháp kéo traffic là do Quý Phong chỉ, kịch bản chăm sóc khách hàng cũng là anh tìm, phần mềm quảng bá là anh mua.

Sản phẩm cuối cùng để bán cũng là do Quý Phong liên hệ.

Nói cách khác, nếu không có Quý Phong, xưởng này đến mở còn không mở nổi, nói gì đến chuyện mọi người cùng nhau kiếm được cả đống tiền.

Là đàn em số một của Quý Phong, Đậu Đinh đối với hành động không lấy tiền hoa hồng của Quý Phong có chút bất mãn: "Không phải em nhiều chuyện đâu anh Phong, nhưng theo em thấy, anh lấy 50% hoa hồng cũng chẳng có gì quá đáng cả. Chín người cộng lại cũng gần hai mươi vạn tệ tiền hoa hồng, anh lấy một nửa thì cũng là hẳn mười vạn đó. Mà đây mới chỉ là một tháng thôi, lại còn là tháng đầu tiên nữa. Chỉ cần việc kinh doanh này không đổ bể, xưởng tụi mình có thể ổn định và ngày càng phát triển. Thu nhập sau này chắc chắn sẽ tăng dần đều, trong hai đến ba năm tới, kiếm vài triệu tệ cũng không phải chuyện viển vông."

Một tháng mười vạn? Hai đến ba năm kiếm vài triệu tệ? Nghe đến con số này, Ôn Noãn thực sự không biết nên nói gì.

Trước kia cô ấy nhận tiền học thêm từ Quý Phong, một tháng bảy nghìn tệ, cô ấy đã thấy đó là rất rất nhiều rồi.

Nhưng phương pháp kéo traffic mà Quý Phong chia sẻ cho người khác, số tiền kiếm được từ đó đã vượt xa sức tưởng tượng của cô ấy.

Không thể tin nổi? Hay là không thể hiểu nổi? Nghe ý Đậu Đinh thì hình như Quý Phong không định lấy số tiền đó.

Ánh mắt kinh ngạc của Ôn Noãn khiến Quý Phong cảm thấy rất thỏa mãn. Thực ra, muốn "thể hiện" cũng không cần nhiều khán giả, chỉ cần có người mình để tâm chứng kiến là đủ.

Những gì Đậu Đinh nói cơ bản là thật.

Những người làm tiếp thị liên kết đời đầu phần lớn đều dựa vào mô hình này, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã kiếm được ít thì vài chục vạn, nhiều thì vài trăm vạn tệ.

Nhưng giới hạn của nhóm người này cũng chỉ đến đó.

Người kiếm được hàng chục triệu thì gần như không có.

Nguyên nhân rất đơn giản, đó là do cơ chế chia hoa hồng.

Người trên ăn của người dưới, thầy ăn của trò, lãnh đạo ăn của đội ngũ.

Đều như thế cả. Nhưng cách ăn chia này, từ mức 50% ban đầu, dần dần hạ xuống còn khoảng 5%, rồi cuối cùng mô hình chia hoa hồng cũng sụp đổ.

Những người làm tiếp thị liên kết trên đỉnh trào lưu kia, cuối cùng cũng chỉ có thể ăn chút "cơm thừa canh cặn".

Đối diện với câu hỏi của Đậu Đinh, Quý Phong không vội trả lời.

Trong xưởng có quá nhiều người, bàn chuyện tiền nong thì nên kín đáo một chút.

Anh phất tay, ra hiệu cho Đậu Đinh và Ôn Noãn vào văn phòng của mình để nói chuyện riêng.

Dù văn phòng này rất đơn sơ, chỉ có một cái bàn và một cái máy vi tính, nhưng lại là căn phòng duy nhất ở đây được gọi là "văn phòng".

Trong mắt Quý Phong, Đậu Đinh không giống những người khác, cậu ta là kiểu người đáng để tin tưởng.

Cho dù hiện tại cậu ta chẳng hiểu biết gì, tầm nhìn cũng hạn hẹp, năng lực lại chưa đủ tốt, nhưng chỉ riêng việc có thể tin tưởng đã là quá đủ.

Những mặt khác, đều có thể từ từ bồi dưỡng sau.

Khoảng cách giữa người với người rất lớn, nhưng cũng không quá xa vời, đi nhiều, thấy nhiều, rồi ai cũng sẽ ngộ ra đạo lý riêng của mình.

"Đậu Đinh, cậu phải nhìn xa một chút."

"Dạ, anh Phong, anh nói đi."

Khi hỏi câu đó, Quý Phong tiện tay cầm lấy cuốn sổ ghi chép đơn sơ mà Đậu Đinh làm, thực ra cũng chỉ là thống kê vài con số và số lượng đơn hàng đại khái.

Nhìn cuốn sổ đó, Quý Phong bóp trán.

Thằng ngốc này đúng là không có năng lực, hoặc nói đúng hơn là không hợp làm kinh doanh.

"Cậu thấy bây giờ thứ đang gắn kết chúng ta lại với nhau là gì?"

Đậu Đinh hơi hoảng. Thực ra mỗi lần Quý Phong hỏi như kiểm tra là cậu ta lại lo lắng, sợ mình làm hỏng chuyện.

Mà dạo này lợi nhuận tăng vọt, sự bội phục của Đậu Đinh với Quý Phong đã lên tới mức tôn thờ luôn rồi.

Nếu không có Quý Phong, tốt nghiệp xong cậu ta chỉ có nước đi lái xe tải đường dài.

Thế nên mỗi lần Quý Phong hỏi gì, Đậu Đinh đều rất nghiêm túc suy nghĩ, rồi lại đưa ra một câu trả lời khiến Quý Phong "câm nín": "Gắn kết quan hệ? Tất nhiên là tình anh em rồi! Theo anh Phong là có đồ ăn thức uống, là anh em sống chết có nhau..."

"..."

Ban đầu Đậu Đinh còn nói rất hăng, nhưng khi thấy vẻ mặt bất lực của Quý Phong, cậu ta lập tức hạ giọng.

"Anh Phong, em nói sai rồi hả?"

"Haizz... Đậu Đinh, tình anh em thì đúng là có, ví dụ như giữa tôi và cậu. Tôi tin cậu, nên mới dẫn cậu đến đây, mới nói những chuyện này với cậu. Nhưng cái gọi là 'tình nghĩa anh em' không nhiều như cậu tưởng đâu, cũng không đủ để nuôi sống mọi người. Mọi người tụ lại chơi với nhau, một là vì vui, hai là vì có người dẫn dắt. Không cần tôi nói thì cậu cũng nên hiểu, đến lúc tốt nghiệp, những nhóm nhỏ như chúng ta khả năng cao là sẽ tan rã. Phần lớn mọi người rồi sẽ dần dần không còn liên lạc với nhau nữa, chỉ còn một số ít thỉnh thoảng tụ tập. Uống chút bia, ăn vài xiên nướng, tán dóc ba xạo với nhau. Đến lúc đó, mỗi người sẽ có cuộc sống riêng, địa vị xã hội riêng, cuối cùng mỗi người đi một ngả."

Nghe Quý Phong nói vậy, Đậu Đinh cúi đầu.

Thật ra không chỉ là đám học sinh quậy phá như bọn họ, mà hầu hết bạn bè trong lớp, sau khi thi đại học xong cũng đều phân tán mỗi người một nơi.

Ngay cả bản thân Đậu Đinh cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý sau khi tốt nghiệp là đi lái xe tải đường dài.

"Anh Phong, anh nói tiếp đi, em đang nghe đây."

"Nếu muốn sau khi tốt nghiệp vẫn có thể cùng nhau chơi tiếp, thật ra rất đơn giản, chính là làm cho anh em không phải lo nghĩ gì cả. Không phải lo nghĩ gì nghĩa là gì? Chẳng qua chỉ là... tiền mà thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me