Edit Con Gio Mua Am Ap
Đợi đến khi Quý Phong về đến nhà thì đã hơn chín giờ tối.Ba anh — Quý Quảng Tầm và mẹ anh — Đổng Khai Huệ vậy mà đều đang ở nhà.Đứng ở cửa thay giày, Quý Phong hơi ngẩn người: "Ba về từ khi nào vậy?"Quý Quảng Tầm không trả lời câu hỏi của Quý Phong, chỉ đẩy gọng kính trên sống mũi và dùng ánh mắt như thể đang thẩm tra nhìn chằm chằm con trai mình.Thấy vậy, Đổng Khai Huệ biết hai cha con sắp có một cuộc "trò chuyện sâu sắc", bèn đứng dậy bước vào bếp: "Để mẹ đi cắt ít hoa quả."Đợi Đổng Khai Huệ rời đi, Quý Quảng Tầm mới mở miệng: "Quý Phong, ba nghe mẹ con nói dạo này con học hành chăm chỉ lắm? Điểm số cũng tăng lên rõ rệt?"Quý Phong rất hiểu rõ bản thân trước kia như thế nào.Cho nên khi thấy nét mặt hoài nghi của cha ruột mình, anh cũng không ngạc nhiên.Phần lớn người làm cha đều lý trí hơn so với mẹ, con trai bỗng dưng thay đổi 180 độ, phản ứng đầu tiên tất nhiên là nghi ngờ."Đúng là như vậy. Con đã nghĩ thông suốt vài chuyện, buông bỏ vài người, rồi... quyết định thi vào Đại học Ma Đô."(Tác giả giải thích: Ma Đô = Phục Giao, sau này không nhắc lại nữa): ý tác giả là Ma Đô lấy cách gọi từ Phục Giao, liên quan đến hai trường đại học nổi tiếng ở Thượng Hải. Tác giả dùng từ Đại học Ma Đô như một cách chơi chữ hoặc ẩn dụ liên quan đến TP Thượng Hải, sau này sẽ không nhắc lại nữa."Đại học Ma Đô à?"Quý Quảng Tầm không vội vàng phản bác hay chỉ trích, dù sao con trai chịu học hành cũng là chuyện đáng mừng.Nhưng mục tiêu của Quý Phong, có vẻ hơi cao quá thì phải?"Lần thi thử trước con được bao nhiêu điểm?""466.""Điểm này, còn cách Đại học Ma Đô một khoảng...đó không phải là khoảng cách không nhỏ đâu.""Con biết, nhưng vẫn còn hai tháng nữa mà. Ba, bây giờ con có cao nhân giúp đỡ, tốc độ tiến bộ rất nhanh. Đợi đến lúc thi thật, không dám nói là nắm chắc trong tầm tay, nhưng ít nhất cũng đủ tư cách để liều một phen."Khi Quý Phong nói những lời này, vẻ mặt vô thức hiện lên một sự tự tin đặc biệt.Quý Quảng Tầm khẽ gật đầu, xác nhận lại lần nữa: "Con không phải đang đùa đấy chứ?""Chuyện này làm sao mà đùa được? Con thật sự định liều một trận."Ông Quý bĩu môi, lắc đầu: "Ba không nói chuyện học hành của con, bây giờ mà con thi được hơn 400 điểm thì chắc chắn là đã bỏ ra công sức. Học hành vốn là một vòng tuần hoàn tích cực, chỉ cần con chịu nỗ lực thì chắc chắn sẽ nhận được hồi báo. Nhưng ba đang nói đến chuyện của con cơ. Trước kia con mê con gái nhà họ Cố như điếu đổ, suốt ngày sống chết vì người ta. Ba còn tưởng con không còn cứu chữa được nữa rồi, sao tự dưng lại thay đổi vậy?"Nhắc đến con gái nhà họ Cố, Quý Quảng Tầm nheo mắt lại.Bị ba khơi lại quá khứ "con chó si tình" của mình, Quý Phong không khỏi đỏ bừng cả mặt."Con nói rồi mà, con đã nghĩ thông suốt rồi nên cũng buông bỏ được rồi.""Thật sự buông bỏ rồi hả?""Thật mà." Quý Phong ra vẻ nghiêm túc.Nhưng ông Quý vẫn đầy vẻ nghi ngờ, bất chợt hỏi: "Không phải con đổi đối tượng rồi đấy chứ?"Phụt! Quý Phong vừa mới uống một ngụm nước, lập tức phun ra, trừng mắt nhìn Quý Quảng Tầm rồi phản bác: "Ba à, ba bình thường nghiêm túc như cán bộ già vậy mà sao lại nghĩ ra chuyện vô lý thế này?""Vô lý gì mà vô lý? Ba con hồi xưa cũng là nam thần của trường đấy. Đương nhiên hiểu rõ rồi, cách nhanh nhất để quên một mối tình là bắt đầu một mối tình khác, không sai đâu.""Không có chuyện đó, ba đừng đoán bừa.""Vậy à? Thế cái 'cao nhân' mà con nói là ai? Nam hay nữ?""Là nữ.""Đấy thấy chưa, tám chín phần là bạn ấy rồi còn gì.""Ba đừng nói bậy. Người ta là thủ khoa toàn trường, sau này chắc chắn thi đậu Thanh Hoa hay Bắc Đại. Con mà đậu được Đại học Ma Đô là đã cúng lạy trời đất lắm rồi. Một trời một vực, không thể nào đâu."Quý Quảng Tầm hơi nhướng mày, bắt chéo chân ngồi tựa vào ghế sofa, như đang suy ngẫm xem lời con trai có thật không."Thôi kệ đi, dù sao con cũng lo học rồi, còn hơn là ngày ngày đi theo tụi Đậu Đinh làm mấy trò giang hồ."Nói xong, ông Qúy rút trong túi ra một bao thuốc, đưa cho Quý Phong bên cạnh.Quý Phong thuận tay nhận lấy."Còn phải nói, ờ..."Vừa nhận điếu thuốc, anh lập tức cảm thấy có gì đó không ổn."Hay hút thường xuyên lắm hả?""Không có đâu..." Quý Phong hơi chột dạ.Thật ra anh không có nói dối, dạo này thời gian ở cạnh Ôn Noãn nhiều hơn, còn ở cạnh đám bạn như Đậu Đinh thì ít đi.Khi ở bên Ôn Noãn, Quý Phong thật sự không có không gian để hút thuốc.Thấy ông Quý cũng không lên tiếng trách móc, Quý Phong vội lấy bật lửa châm thuốc cho ba mình."Khè~"Hai cha con gần như đồng thời nhả khói, khiến cả phòng khách ngập trong làn khói mờ mịt."Tiểu Phong, con nghĩ thông suốt rồi, ba rất vui. Ba thường xuyên đi công tác, con bình thường cố gắng đừng làm mẹ con nổi giận, biết không?""Ba, con biết chừng mực mà.""Biết là được rồi. Con mười tám tuổi, đã trưởng thành, có suy nghĩ riêng là điều bình thường, cũng nên có một chút lý tưởng. Sau này làm việc, không nhất thiết phải suy nghĩ ba lần bảy lượt, nhưng ít ra cũng phải động não chút rồi mới làm.""Con biết rồi, ba."Đang trò chuyện thì Đổng Khai Huệ cũng mang trái cây ra."Đây đây, hai cha con vừa ăn vừa nói chuyện nhé.""Được rồi, ba cũng không nói nhiều lời thừa thãi nữa, nói nhiều con lại thấy phiền. Giờ con còn đang học hành, chờ thi đại học xong, hai cha con mình cùng làm một chầu.""Dạ, ba, đến lúc đó nhất định con sẽ khui cho ba mấy chai xịn."Quý Phong biết ba mình cất rất nhiều rượu ngon.Thật ra anh không quá thích uống rượu, nhưng nếu là uống để vui vẻ với gia đình, thì một chút cũng không sao."Nào, ăn trái cây đi."Quý Phong lại trò chuyện thêm với ba mẹ một lúc rồi mới đi rửa mặt và đi ngủ.Anh cảm nhận được niềm vui của ba mẹ.Đó là niềm vui thật sự, khi thấy con trai thay đổi để trở nên tốt hơn.Sống lại một đời, điều Quý Phong mong muốn nhất chính là khiến gia đình mình sống hạnh phúc hơn, khiến ba mẹ tự hào, khiến họ có cảm giác hãnh diện.Mọi chuyện... nhất định sẽ ngày càng tốt đẹp hơn....Nằm trên giường, Quý Phong bỗng nhận được tin nhắn QQ.[Cậu có đó không?]Phụt!Anh bật cười không nhịn được, thật ra kiếp trước lúc còn làm "con chó si tình", anh rất thích gửi câu này.Nhưng rất nhanh, nụ cười trên mặt lại tắt đi, bởi vì người hỏi "Cậu có đó không?" lúc nào cũng là người trong thế yếu.Giống như Ôn Noãn lúc này vậy.[Có chuyện gì vậy?][Sáng mai cậu còn chạy bộ không?][Có, mai cùng chạy chứ?][Được.]Sau đoạn đối thoại đơn giản, lại rơi vào im lặng. Có lẽ đây chính là tính cách của Ôn Noãn.Cô ấy là người như vậy, chỉ một chữ "Được" đã khiến Quý Phong muốn nói thêm gì cũng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.Đặt điện thoại xuống, Quý Phong chuẩn bị đi ngủ.Chạy đôn chạy đáo cả ngày cũng khá mệt rồi.Tít tít tít!~ Nhưng anh vừa mới nằm xuống, điện thoại lại sáng lên, có tin nhắn mới.Quý Phong cứ tưởng là Ôn Noãn, liền mở QQ ngay.Không ngờ biểu tượng đang nhấp nháy lại là của Cố Tuyết Đình.[Quý Phong, tớ chia tay Diên Hồng Hạo rồi.]Thấy tin Cố Tuyết Đình chia tay với Diên Hồng Hạo, Quý Phong lập tức "giật mình".[Hả? Sao hai người không mãi mãi bên nhau? Sao cậu lại chia tay với Diên Hồng Hạo?]Cố Tuyết Đình nhìn chằm chằm màn hình, đưa tay sờ mũi và môi, nghi ngờ không biết có phải Quý Phong gõ nhầm hay không."Cậu ấy đang chất vấn mình vì sao lại chia tay với Diên Hồng Hạo sao?"Với cái tính công chúa đã thành thói quen bao năm, cơn giận lập tức bốc lên, mười ngón tay lướt nhanh trên bàn phím: [Quý Phong, ý tớ là, tớ chia tay với Diên Hồng Hạo, là tớ chủ động chia tay đấy!][Cố Tuyết Đình, tôi thật không ngờ cậu lại là loại con gái như vậy. Cậu có biết Diên Hồng Hạo đã bỏ ra bao nhiêu cho mối tình này không?]Cố Tuyết Đình: ???
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me