TruyenFull.Me

Edit Con Gio Mua Am Ap

Cuộc chạm trán giữa ánh sáng và bóng tối ấy không kéo dài lâu.

Đèn trong phòng ký túc xá 302 được bật sáng. Ánh đèn không quá rực rỡ, nhưng cũng đủ để chiếu sáng gương mặt của Ôn Noãn.

Một nửa khuôn mặt dịu dàng của cô ấy chìm trong bóng tối, nửa còn lại hiện rõ dưới ánh đèn trong phòng.

Điều đó khiến ánh mắt vốn đã lạnh lùng của Ôn Noãn càng trở nên sắc bén hơn vài phần.

Sự sắc bén ấy khiến Mục Vãn Thu bất giác khựng lại.

Khi nhìn thấy người đứng ở cửa phòng 302, vẻ hân hoan trên gương mặt Mục Vãn Thu liền thu lại đáng kể.

Cô lập tức xác định được thân phận của đối phương.

Chính là thủ khoa thành phố Trân Châu, người từng gây xôn xao trước cổng trường, Ôn Noãn.

Không biết có phải ảo giác hay không, Mục Vãn Thu cảm thấy Ôn Noãn có chút địch ý với mình, nhưng cô hoàn toàn không quen biết đối phương.

Cả hai nhìn nhau rất lâu mà không ai mở lời.

Người vốn ăn nói khéo léo như Mục Vãn Thu lại im lặng không thốt nên lời, ngược lại Ôn Noãn, người trước nay luôn thụ động, lại vì sự giằng xé trong lòng mà lên tiếng trước: "Xin hỏi, cậu tên là gì?"

Mục Vãn Thu biết tên của Ôn Noãn, nhưng vẫn hỏi lại một cách lễ phép.

"Tôi tên là Mục Vãn Thu, còn cậu?"

Ôn Noãn không vội trả lời.

Nghe thấy tên đối phương, trong khoảnh khắc cô ấy nghĩ đến rất nhiều điều.

Mục Vãn Thu, làn gió thu cuốn bay phiến lá, ánh hoàng hôn nhuộm trong ráng chiều.

Tên rất nên thơ, người cũng rất dịu dàng.

Có lẽ cô thực sự tốt hơn cô ấy. Cô ấy lúc nào cũng trầm lặng, với Quý Phong cũng vậy, không biết bắt chuyện, không thể trò chuyện cùng anh, lại càng không ở bên cạnh anh...

Quý Phong chọn cô, cũng là điều dễ hiểu.

Ôn Noãn khẽ hé đôi môi đỏ: "Ôn Noãn."

"Cái tên hay đấy. Xin hỏi bạn Ôn Noãn có chuyện gì sao?"

Ôn Noãn hơi ngẩng đầu lên, khiến Mục Vãn Thu theo bản năng lùi lại một bước.

"Chúc mừng cậu."

Để lại một câu như vậy, Ôn Noãn trở lại vẻ lạnh lùng ban đầu, xoay người bước vào phòng 302.

Tại sao cô ấy lại bắt chuyện với Mục Vãn Thu?

Bản thân Ôn Noãn cũng không rõ. Chỉ là... cô ấy cảm thấy không cam lòng.

Cô ấy không phải là Cố Tuyết Đình, tính cách khép kín khiến cô ấy khó có thể làm ra những hành động như tranh cãi gay gắt với Mục Vãn Thu.

Nếu như Quý Phong đã đưa ra lựa chọn, thì cô ấy sẽ tôn trọng lựa chọn của anh. Dù sao... cô ấy vẫn sẽ ở bên anh.

Hơn nữa, cô ấy đã đến Ma Đô rồi.

Mọi thứ... chỉ mới bắt đầu.

Nhìn theo bóng lưng Ôn Noãn rời đi, Mục Vãn Thu vẫn còn đứng tại bậc thang, trong lòng càng thêm nghi hoặc.

"Chúc mừng mình?"

Mục Vãn Thu xoay người lại, nhìn theo hướng từ cửa phòng 302 đến nơi mà cô và Quý Phong vừa cùng đứng.

Tầm nhìn thoáng đãng, không bị vật gì che khuất, có thể nhìn rất rõ khung cảnh lúc đó.

"Ôn Noãn, hình như cũng là người thành phố Trân Châu, Quý Phong cũng vậy..."

Nghĩ đến vẻ buồn bã vừa rồi của Ôn Noãn, Mục Vãn Thu bất giác cảm thấy bất an.

Tâm trạng vui vẻ ban nãy cũng tan đi không ít.

Cô khẽ lắc đầu, rồi tiếp tục bước về ký túc xá của mình.

"Hôm nay có tính là buổi hẹn hò với Quý Phong không nhỉ?"

Cô cũng không chắc hôm nay có được xem là hẹn hò không.

Ít nhất trong lúc cùng chơi game, giữa hai người rất hòa hợp, hơn nữa Quý Phong luôn nghe theo lời cô.

Thôi kệ, về phòng rồi tính tiếp.

Vừa mở cửa bước vào, Khưu Gia Vận liền trêu chọc: "Ôi dô~ Thiếu nữ đa tình của phòng 306 chúng ta đã về rồi đây!"

Nghe bạn cùng phòng trêu đùa, Mục Vãn Thu lập tức phản bác: "Đa tình gì chứ, tớ rất chung thủy đấy nhé!"

Cao Thái Ngọc và Nhiếp Thanh cũng phụ họa: "Vãn Thu xinh như thế, được yêu thích là điều đương nhiên. Tên Từ Minh kia cũng luôn muốn tiếp cận cậu mà."

Mục Vãn Thu giả vờ cười nhạt: "Hừm hừm, Từ Minh à? Không quen."

"Phải rồi, dù sao trong mắt cậu cũng chỉ có Quý Phong."

"Lộ liễu đến thế sao?" Mục Vãn Thu nhíu mày.

"Mắt cậu sắp chui thẳng vào miệng Quý Phong rồi đấy, thế còn không rõ ràng à?"

"Bạn học Quý Phong đó trông cũng khá điển trai, chiều cao thì vừa vặn, chỉ là có vẻ không thích nói chuyện lắm, nhìn hơi ngại ngùng."

"Cậu ta ngại ngùng?" Mục Vãn Thu thầm nghĩ: Mấy cậu đâu có thấy bộ dạng cậu ta lúc dạy người khác đâu.

"Mới ngày đầu thôi đấy, Mục Vãn Thu cậu đã sắp thoát kiếp FA rồi sao?"

Mấy cô bạn cùng phòng cậu một câu, tôi một câu, bộ dạng như thể đang nói: "Tớ đồng ý mối này đấy!"

Ban đầu Mục Vãn Thu nghe mà trong lòng vui như mở cờ, nhưng đến khi nghe đến hai chữ "thoát ế", nét mặt đang hớn hở liền sụp xuống.

Bởi vì cô biết rõ, mình vẫn chưa "thoát ế", mà còn cách xa lắm.

Hơn một tháng tiếp xúc, cô có thể lờ mờ cảm nhận được thái độ của Quý Phong, anh luôn giữ phép lịch sự và một khoảng cách nhất định với cô.

Người luôn chủ động... là cô.

Chủ động tiếp cận, chủ động gặp gỡ, chủ động tạo ra những "cuộc chạm mặt tình cờ".

Thật ra không ai hiểu rõ hơn Mục Vãn Thu, những lần gọi là "vô tình gặp nhau", đều là do cô sắp đặt.

Ban đầu tìm đến Quý Phong có lẽ là vì sự hiếu thắng, nhưng về sau, cô không thể lừa dối lòng mình được nữa.

Mục Vãn Thu rất thông minh, cũng rất tỉnh táo.

Cô luôn biết bản thân đang nghĩ gì, muốn gì.

Cô là người luôn tự tin, nhưng ngay cả cô, một Mục Vãn Thu tự tin như thế, vẫn chưa từng thổ lộ với Quý Phong.

Bởi vì cô hiểu rất rõ: tỏ tình... là chuyện rất nguy hiểm.

Tỏ tình... đồng nghĩa với việc trao cho người ta quyền từ chối mình.

Một khi lời tỏ tình thất bại, mối quan hệ ấy rất dễ tan vỡ, thậm chí đến làm bạn cũng không còn cơ hội.

Còn nếu không tỏ tình, họ sẽ mãi là bạn.

Điều này, bất kể là con trai hay con gái đều giống nhau.

Giữa những người bạn, việc tiếp xúc, hẹn hò, vui chơi đều là chuyện tự nhiên, cũng rất bình thường.

Trước đây, Mục Vãn Thu luôn nghĩ sẽ không tỏ tình.

Cứ xem Quý Phong là một người bạn tốt.

Rồi cứ tiếp tục rủ anh đi chơi, ở bên cạnh anh, chăm sóc anh, quan tâm anh, giúp đỡ anh.

Cô rất tự tin, từ ngoại hình, tiền bạc đến gia đình, sự tự tin của cô là tuyệt đối.

Mục Vãn Thu nghĩ, cho dù Quý Phong là một tảng đá, cô cũng có thể sưởi ấm được anh.

Nếu như... không chạm mặt Ôn Noãn.

Có lẽ cô sẽ cứ tiếp tục như thế này, tiếp tục theo kiểu "mưa dầm thấm lâu", rồi sẽ có một ngày nước chảy thành sông.

Nhưng hôm nay... đã khác rồi.

Cô đã gặp Ôn Noãn, và nghe thấy câu nói cuối cùng của Ôn Noãn.

"Chúc mừng cậu!"

Thông minh như Mục Vãn Thu, giờ đã hiểu rõ ẩn ý đằng sau câu nói ấy.

Ôn Noãn đã thấy Quý Phong đưa cô về, thấy cô nắm tay Quý Phong, thấy cô vui vẻ lên lầu và còn hẹn lần gặp tiếp theo.

Những chuyện đó khiến Ôn Noãn hiểu lầm rằng cô và Quý Phong đã ở bên nhau.

Vì thế cô ấy mới chúc mừng.

Ôn Noãn thi được 705 điểm, với tư cách là thủ khoa thành phố Trân Châu mà vẫn không chọn Thanh Hoa hay Bắc Đại, lại đến Đại học Ma Đô, chắc chắn là có lý do.

Với trực giác của phụ nữ, Mục Vãn Thu cảm thấy... lý do đó rất có thể là vì Quý Phong.

Ôn Noãn chỉ là hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Quý Phong.

Nhưng sự hiểu lầm này... sẽ kéo dài bao lâu?

Cho đến khi Ôn Noãn chủ động liên hệ với Quý Phong? Hay đến lúc họ tình cờ gặp nhau ở trường?

Càng nghĩ, Mục Vãn Thu càng cảm thấy lạnh lòng.

Cô ghét cái cảm giác mọi thứ vượt ra khỏi tầm kiểm soát như vậy.

Đặc biệt là thái độ của Quý Phong, hoàn toàn không cho cô một chút cảm giác an toàn nào.

Có một sự thật mà cô luôn biết, nhưng chưa từng dám thừa nhận: đó là Quý Phong... không thích cô.

Ít nhất là hiện tại thì chưa.

Nếu như không có sự xuất hiện của Ôn Noãn, điều đó thật ra cũng chẳng là vấn đề.

Vì với cô, sự đồng hành chính là lời tỏ tình sâu sắc nhất.

Nhưng mà...

Mục Vãn Thu chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp Quý Phong, dáng vẻ dịu dàng của anh khi nhắn tin với ai đó qua điện thoại.

Rất dịu dàng.

Cô cầm lấy điện thoại, bắt đầu suy nghĩ.

"Hay là... thử thăm dò một chút?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me