TruyenFull.Me

Edit Con Gio Mua Am Ap

Sáng sớm ngày hôm sau.

Quý Phong bỗng nhiên mở choàng mắt khi đang nằm trên giường. Không phải vì đồng hồ báo thức kêu, mà là chiếc đồng hồ sinh học đã đánh thức anh, một thói quen của nhiều năm qua.

Đã lâu rồi anh mới được thoải mái như thế này.

Nhìn thấy đồng hồ chỉ năm giờ rưỡi, Quý Phong chép miệng một cái, kéo chăn trùm kín đầu, bắt đầu lẩm bẩm: "Không muốn dậy chút nào, cảm giác như cái chăn này đã sống dậy, kéo chặt lấy mình, không cho mình rời giường. Chắc là nó thương mình, muốn mình ngủ thêm một lát. Cái chăn chết tiệt này, nó thật dịu dàng quá đi mất. Để không phụ lòng tốt của nó, mình ngủ thêm chút nữa vậy."

Thế nhưng, Quý Phong, người đã nằm xuống lần nữa, lại không tài nào ngủ lại được.

"Haiz! Đúng là chẳng có số ngủ nướng."

Thở dài một tiếng rồi anh ngồi dậy, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, thay một bộ đồ thể thao thoải mái, đội mũ, đeo tai nghe.

Quý Phong rón rén đi ra khỏi ngoài, bắt đầu bài tập luyện cơ bản mà kiếp trước anh đã quen thuộc, đó là chạy bộ.

Nói ra thì, thể lực của anh lúc này không phải là tệ.

Thứ nhất là còn trẻ, thứ hai là thường xuyên đánh nhau, thứ ba là trong vô vàn cô gái anh chỉ yêu có một người nên vẫn là là trai tân.

Nói cho cùng, lúc này anh thực sự đã có chút nền tảng vận động.

Chứ không phải kiểu người yếu đuối vừa chạy vài bước đã thở như chó hay là kiểu béo phì phò lười vận động.

Nắm bắt được nhịp độ cơ thể, Quý Phong bắt đầu dần tăng tốc, chạy về phía công viên ở hướng Đông.

Khi đến công viên, anh lặng lẽ tháo tai nghe xuống.

Bài hát của thế giới này nghe không hay lắm, hoặc có thể nói là những bài hay thì quá ít, cảm giác còn không bằng chính anh tự hát thì có hồn hơn.

Sau khi xác định vị trí trong trí nhớ để lên kế hoạch chạy vòng, Quý Phong bắt đầu chạy chậm lại.

Chưa chạy được mấy bước, cuối con đường trong công viên bỗng xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

Chính là Ôn Noãn, người tối qua bị anh chặn ở công trường ngoại ô.

Không biết có phải vì không có đồ thể thao hay không, cô ấy mặc bộ đồng phục học sinh đã bạc màu vì giặt quá nhiều.

Màu xanh lá, chắc là kiểu của năm nhất cấp ba.

Trông có vẻ hơi chật, hình như đã không còn vừa người nữa.

Quý Phong nhìn Ôn Noãn, anh hơi hé môi, chần chừ mấy giây rồi dứt khoát cúi đầu, lặng lẽ chạy lướt qua cô ấy.

Khi hai người lướt qua nhau, Quý Phong không nói gì, Ôn Noãn cũng im lặng.

Quý Phong không rõ cô ấy có nhìn thấy mình không, dù sao thì anh cũng cúi đầu rồi.

Vì một người đi bên trái lối đi, người kia bên phải, nên thậm chí không thể tính là lướt qua vai nhau.

Vòng đầu tiên trong công viên là như vậy, vòng thứ hai cũng thế.

Đến vòng thứ ba thì đã không còn thấy bóng dáng Ôn Noãn đâu nữa.

"Về rồi à?" Quý Phong gãi gãi mũi, cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục tập luyện.

Chạy bộ xong, Quý Phong đi tới khu thiết bị thể thao trong công viên, tập xà đơn, xà kép, rồi làm thêm vài cái hít đất.

Có một thân thể khỏe mạnh là được rồi, những chuyện khác không cần gấp.

Về nhà tắm rửa xong, sau khi chào tạm biệt mẹ, Quý Phong xuống nhà tìm đến một tiệm bánh bao: "Bác ơi, cho cháu sáu cái, à... mười cái đi, mười cái bánh bao, hai ly canh trứng mang đi."

"Được rồi, mười cái bánh bao, hai ly canh trứng."

Mua xong bữa sáng, Quý Phong lại leo lên chiếc xe tay ga mới độ của mình.

Vừa chuẩn bị rời đi thì đột nhiên khựng lại, đầu tiên là treo bữa sáng lên xe, sau đó gỡ dây ruy băng, đèn lồng và cả tay cầm hình vòng hoa xuống.

Rồi không quan tâm xe có còn đẹp hay không, anh xé sạch những miếng dán lòe loẹt, vứt luôn vào thùng rác.

Nhìn "chiếc xe mới" của mình, Quý Phong lúc này mới hài lòng chạy đến trường.

...

Vừa bước lên tầng của khối lớp mười hai, Quý Phong liền nhìn thấy tấm áp phích lớn dán ở hành lang: [Còn 101 ngày nữa là đến kỳ thi đại học.]

Nhìn con số này, khóe miệng Quý Phong cũng giật giật.

Sao không cho mình trọng sinh sau kỳ thi đại học chứ? Bây giờ mà bắt đi thi, có khi ngoài cái tên ra thì anh chẳng viết nổi cái gì.

Kiến thức ấy à, nếu không dùng đến thì nó sẽ âm thầm trả lại thầy cô mất.

Còn về ký ức ban đầu của đời này...một kẻ đầu rỗng, không nhắc cũng được.

"Với cái học lực này, chắc phải vào xưởng làm công nhân quèn quá!"

Quý Phong xách túi bánh bao bước vào lớp với cảm xúc bi tráng trong lòng, anh lập tức nghe thấy mấy câu bàn tán: "Các cậu biết không, hôm qua Quý Phong đưa Ôn Noãn đi đấy."

"Thật không đó?"

"Thật mà, chính mắt tớ thấy."

"Không biết Ôn Noãn bị đưa đi làm gì nữa, yêu sớm à? Mà chẳng phải Quý Phong thích Cố Tuyết Đình sao?"

"Cậu nghĩ nông cạn quá rồi, còn dừng ở mức yêu sớm à? Quá là tầm thường, hahaha."

Người đang nói chuyện là Vương Tranh. Cậu ta còn đang cười thì phát hiện mấy người phía trước mặt mình bỗng nhiên không cười nữa, đều đồng loạt quay đầu xuống chăm chú đọc sách.

Cảm giác này... như là có giáo viên chủ nhiệm đang đứng sau lưng vậy.

Vương Tranh quay đầu lại, toàn thân lập tức rùng mình một cái: "Ờ... Quý, Quý Phong, cậu đến rồi à?"

"Các cậu nói chuyện rôm rả nhỉ, nhân vật chính trong câu chuyện lại trùng tên trùng họ với tôi, đúng là trùng hợp quá trời luôn, anh bạn, cậu nói có đúng không?"

Quý Phong cười tươi rói, nhưng Vương Tranh thì bắt đầu run lẩy bẩy.

Cậu ta ôm đầu, cúi rạp người xuống bàn.

"Tớ... tớ xin lỗi, nhẹ tay thôi."

Tiếng xấu của Quý Phong đâu cần phải nhấn mạnh nữa? Dù sao anh cũng không nhớ nổi trước đây mình có từng đánh cậu ta không.

Nhưng cái kiểu sợ hãi đến mức này, chắc hẳn phải có lý do.

"Cậu đang nói cái quái gì vậy? Tôi, Quý Phong, là người bắt nạt bạn học á? Đừng có vu vạ linh tinh được không?"

Quý Phong vỗ vỗ vai Vương Tranh, rồi thản nhiên bước qua cậu ta, đi đến chỗ ngồi của mình, bắt đầu ăn bánh bao.

Mới ăn được hai cái, bóng dáng quen thuộc trong ký ức đã tức giận hùng hổ đi tới trước mặt anh.

"Quý Phong, tối qua cậu đi đâu vậy? Tớ gọi cậu sao cậu không đến?"

"Bạn học Cố, cậu đang nói gì vậy? Tối qua á? Tối qua tớ học phụ đạo mà?"

Khóe miệng Cố Tuyết Đình giật giật: "Học phụ đạo? Cậu học cái đầu cậu ấy! Tối qua tớ gọi điện cho cậu, sao không bắt máy? Còn tắt nguồn nữa, rõ ràng đã đồng ý với tớ rồi mà không đến!"

Vừa nói, Cố Tuyết Đình vừa định lấy điện thoại ra, nhưng đột nhiên nhớ ra điện thoại vẫn đang bị giữ ở KTV Quân Hào.

Quý Phong bên này cũng không khách sáo, rút điện thoại của mình ra, mở cuộc trò chuyện giữa anh và Cố Tuyết Đình.

Trống trơn, sạch sẽ, chẳng còn lại tin nhắn nào.

"Bạn học Cố à, có phải cậu say quá rồi không? Cậu nhìn xem, tối qua bọn mình có liên lạc gì đâu? Đừng có vu oan cho tớ được không? Tớ là học sinh nghiêm túc, sao mà đến mấy chỗ như KTV Quân Hào được chứ."

Cố Tuyết Đình: ???

Cô căn bản chưa hề nhắc đến KTV Quân Hào mà?

Tên Quý Phong này, nói mấy lời đó là có ý gì vậy?

Tối qua rốt cuộc giữa anh và Ôn Noãn đã xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ anh đã "cưa đổ" Ôn Noãn rồi, nên giờ cảm thấy có thể lấn át cô?

"Quý Phong, nếu cậu còn như vậy nữa thì tớ sẽ không thèm để ý đến cậu nữa đâu!"

"Tiểu Tuyết à, còn nửa năm nữa là chúng ta thành người lớn rồi, mười bảy mười tám tuổi đầu rồi, đừng nói mấy câu như con nít bảy tám tuổi nữa được không? Cậu có bạn trai rồi, còn thân thiết với tớ như vậy, không sợ Diên Hồng Hạo ghen sao? À mà đúng rồi, cậu có chuyện gì thì tìm Diên Hồng Hạo ấy, tìm tớ làm gì? Tớ đâu là gì của cậu đâu."

Vừa nhắc đến Diên Hồng Hạo, Cố Tuyết Đình liền có chút bối rối: "Hồng Hạo... anh ấy cũng bận học mà..."

"Đừng ấp úng nữa, cậu ta thế nào thì cũng không liên quan gì đến tớ, mà tớ cũng chẳng muốn biết."

Nghe Quý Phong nói vậy, Cố Tuyết Đình lặng thinh, không biết nên đáp lại ra sao.

Sự im lặng ấy kéo dài khá lâu, cho đến khi Quý Phong nhìn chăm chú vào một chỗ ngồi trống bên tay phải khá lâu.

Sau đó bất ngờ ợ một cái.

Ợ ~ Rồi bất ngờ đưa cái bánh bao trên tay ra, phá tan sự im lặng: "Tiểu Tuyết nè, bánh bao này, cậu có ăn không?"

Cố Tuyết Đình nhìn cái bánh bao Quý Phong đưa qua, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Quả nhiên, Quý Phong vẫn là Quý Phong, vẫn quan tâm đến cô, mãi mãi không thay đổi.

Thấy Quý Phong dịu giọng, Cố Tuyết Đình quyết định: chỉ cần tối nay anh giúp cô trả tiền hôm qua, rồi lấy lại điện thoại, thì sẽ bỏ qua hết mọi chuyện tối qua.

"Ừm, tớ vẫn chưa ăn gì." Nói rồi, Cố Tuyết Đình đưa tay ra nhận lấy.

Quý Phong cũng giãn mày ra, cuối cùng thì cũng không lãng phí, anh chỉ vào bánh bao và canh trứng: "Cái này một tệ, cái kia ba tệ, cậu muốn mấy cái?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me