TruyenFull.Me

Edit Con Gio Mua Am Ap

"Cảm ơn vì đã tham gia?"

Câu nói ấy khiến đầu óc vốn đã hơi choáng váng vì men rượu của Cố Tuyết Đình càng thêm mơ hồ.

Cô và Quý Phong giống như những tấm vé cào trong một tiệm xổ số.

Một xấp có 100 tấm, chắc chắn sẽ có một tấm trúng giải lớn, Quý Phong mua hết cả xấp, rồi đưa cho cô 99 tấm.

Cô không chút do dự cào hết 99 tấm, nhưng chẳng trúng gì cả.

Thật ra, nếu vào lúc đó cô chỉ cần chìa tay ra với Quý Phong, thì chắc chắn anh sẽ đưa tấm còn lại cho cô.

Tấm vé ấy chắc chắn là tấm trúng thưởng, thế mà cô lại không buồn đưa tay ra.

Những chuyện đã qua, Quý Phong thực sự đã đi về phía cô đến 99 bước, vậy mà cô vẫn không chịu tiến về phía anh dù chỉ một bước.

Dù có yêu đến đâu, anh cũng sẽ chọn quay đầu lại.

Tại sao cung xuyên giáp trong game lại có tên là "Lời thì thầm cuối cùng"?

Bởi vì lời thì thầm sau cùng khi anh rời đi đã xé toạc phòng tuyến mà cô từng cho là kiên cố nhất.

Không có gì là không thay đổi, dù là con người hay sự việc.

Mục Vãn Thu đã nói: cô không có khả năng cảm nhận cái đẹp, đã đánh mất người từng là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời mình. Sau này vận may sẽ quay trở lại mức trung bình, và sẽ không bao giờ gặp được một người đối xử với mình vô điều kiện như thế nữa.

Thật sự... sẽ là như vậy sao?

Còn đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ ấy, thì Ôn Noãn đã xách đồ ăn vặt trên tay rời khỏi quầy thu ngân.

Bước chân của cô ấy nhẹ nhàng, thoải mái hơn bao giờ hết.

"Ôn Noãn!"

"Ừm?"

Ôn Noãn dừng bước.

Cố Tuyết Đình nhìn cô ấy, trong ánh mắt đột nhiên có chút kiên định: "Tôi cũng thích Quý Phong... vẫn luôn thích."

"Ờ."

...

Ba ngày nhập học trôi qua rất nhanh.

Ôn Noãn và Quý Phong đều vô cùng bận rộn, vì cần phải khắc phục những thiếu sót trong cơ cấu của công ty sau khi chuyển đến Ma Đô.

Sáng ngày thứ tư, cùng với sự xuất hiện của những chiếc xe quân sự, tân sinh viên của Đại học Ma Đô cũng chính thức bước vào cuộc sống của kỳ quân sự kéo dài hai tuần.

Nói thật thì quân sự khổ lắm.

Tập hàng ngũ, hô khẩu hiệu, bò trườn, hát tập thể, hành quân rèn luyện, không có hoạt động nào là nhẹ nhàng cả.

Sau trận mưa lớn thì nắng lên, mỗi ngày lại càng nóng hơn ngày trước.

Ngay khi đọc quy định huấn luyện vào buổi sáng, sinh viên đã đổ mồ hôi như tắm.

Trong kỳ quân sự, mọi người đều mặc quân phục và đội mũ, gần như không còn ai để ý đến ngoại hình.

Những cô nàng vốn trước kia được coi là "xinh đẹp bảy phần nhờ trang điểm", đến khi nắng chiếu xuống, lớp trang điểm tan chảy như cục bùn, nhìn mà giật cả mình.

Không đến mức giống ma quỷ, nhưng nhìn khá hãi hùng.

Trong giờ nghỉ giải lao, trừ Từ Minh ra, ba chàng trai phòng 205 tập hợp lại, tránh nắng dưới một gốc cây ngoài sân huấn luyện.

Không còn cách nào khác, bóng mát ít, họ cũng không muốn chen chúc với người khác.

Huấn luyện ở Đại học Ma Đô thực sự rất khắc nghiệt, Quý Phong do thường xuyên rèn luyện nên còn chịu được.

Còn Chu Dịch Hàm và Trương Siêu, đến giờ này đã lăn đùng ra như xác chết.

Nằm nghiêng trên bãi cỏ, Trương Siêu đảo mắt nhìn các bạn đang huấn luyện qua lại.

Đều mặc quân phục rộng thùng thình, nhìn từ phía sau thì khó mà phân biệt ai ra ai, trừ khi người đó có dáng vóc thật sự đặc biệt.

"Woa! Anh Phong, anh Hàm, nhìn kìa, woa! Snorlax* kìa!"

*Snorlax: tên một Pokémon béo ụ.

"Đâu đâu?" Chu Dịch Hàm bật dậy ngay.

"Để tôi coi cái!" Đến cả Quý Phong vốn dĩ bình thản, cũng không nhịn được mà quay đầu nhìn theo.

Đàn ông, đến chết vẫn là con nít.

Không cách nào khác, với đàn ông mà nói, "Snorlax" đúng là cảnh tượng hiếm thấy.

"Trời đất! Thật luôn..."

Theo hướng Trương Siêu chỉ, Quý Phong nhìn thấy một cô gái cao chừng 1m50, nặng tầm 125kg.

Bộ quân phục bị cô nàng mặc đến biến dạng.

Thật ra chỉ béo thì cũng không có gì, vấn đề là cô nàng để tóc dài và còn trang điểm.

Người béo lại càng nóng hơn, mồ hôi làm tóc dính bết vào mặt.

Kem nền trên mặt thì vón cục như váng bẩn khi tắm, nhìn đúng là... khó đỡ.

Chỉ cần liếc một cái, dù là Quý Phong từng gặp không ít chuyện lạ, cũng phải sững người.

"Xong rồi, cậu ấy nhìn qua đây rồi!"

"Anh Phong đừng nhìn nữa, trốn mau!"

"Hả?"

Quý Phong vẫn còn đang sững người thì cô gái mập mạp với cân nặng khá "đáng sợ" kia đã bước thẳng về phía anh.

"Cậu nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy mỹ nữ à?"

"Tôi..."

Quý Phong nhất thời nghẹn lời, chủ yếu là câu "chưa từng thấy mỹ nữ" làm anh cảm thấy như não mình co rút nhẹ.

Hơn nữa, mùi trên người cô gái mập này thật sự là khó chịu.

Mùi mồ hôi, mùi cơ thể, mùi mỹ phẩm rẻ tiền bị nắng thiêu đốt, hòa với loại nước hoa không biết xịt từ bao giờ...

Chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng lúc cô nàng bước tới gần thôi...

Dù Quý Phong là người đã trải qua nhiều tình huống éo le, vẫn không nhịn được phải lùi lại một bước.

"Sao? Nói không ra lời rồi à? Cậu có biết nhìn chằm chằm vào con gái như vậy là bất lịch sự lắm không?"

Quý Phong hoàn hồn, lau mồ hôi, lắc đầu khẽ khàng: "Có thể ánh nhìn vừa rồi khiến cậu cảm thấy không thoải mái, tôi xin lỗi. Tôi là người ít khi dùng lời nói để công kích ngoại hình người khác, vì vậy, cho phép tôi xin lỗi thêm một lần nữa trước khi nói điều tiếp theo. Tôi biết, thay vì tự giảm cân, nhiều người chọn cách định nghĩa lại cái gọi là thẩm mỹ. Nhưng tôi vẫn muốn nhắc cậu, bạn học à... Xinh đẹp là tự do, nhưng không phải là thứ 'xèo xèo chảy mỡ' đâu."

"Cậu..."

"HAHAHA... 'xèo xèo chảy mỡ' kìa! HAHAHA..."

Khi Quý Phong vừa nói xong, Trương Siêu và Chu Dịch Hàm bên cạnh đã không nhịn nổi mà bật cười phá lên.

Vừa thầm cảm thán Quý Phong mồm quá độc, hai người cũng nhanh chóng kéo anh chạy đi.

Không còn cách nào, mùi trên người "Snorlax" này quá nặng, thật sự chịu không nổi.

Sau khi rút lui, ba người lại quay trở lại sân huấn luyện, cuộc sống khổ sai lại tiếp tục bắt đầu.

Tình trạng ấy kéo dài đến buổi trưa.

Lớp Tin học cuối cùng cũng kết thúc buổi huấn luyện quân sự, cả đám gào rú chạy đi nhận lại điện thoại rồi giải tán.

Khi nhận điện thoại, đa số sinh viên đều tụm lại nói chuyện.

Lớp Tin học vốn ít nữ, Quý Phong từ xa đã thấy Diệp Vũ Vi cùng vài bạn nữ bị đám nam sinh lớp mình bắt chuyện.

"Anh Phong, con nhỏ Diệp Vũ Vi này đúng là xinh thật, chân dài ghê..."

"Con gái trong lớp đừng có nghĩ nhiều."

"Sao vậy?"

"Bốn năm lận, sau này chia tay thì ngại chết."

"Hả? Không thể yêu suốt bốn năm à?"

Quý Phong liếc nhìn Trương Siêu, như đang nhìn một cây cải trắng non nớt.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Diệp Vũ Vi dường như cũng nhìn thấy Quý Phong, cô ta nở một nụ cười với anh, nhưng Quý Phong làm như không thấy.

"Diệp Vũ Vi, cậu thấy nam sinh khá đẹp trai đằng kia không? Cậu ta tên là Quý Phong đấy. Trông cậu ta có vẻ ngại ngùng thật nha, không tranh thủ cưa đổ cậu ta à?" Trương Thiểm đứng bên cạnh Diệp Vũ Vi nói.

Ngại ngùng á?

Hừ, trong lớp này chẳng ai diễn giỏi hơn anh đâu, Diệp Vũ Vi quá rõ Quý Phong khó theo đuổi cỡ nào.

Thấy Trương Thiểm có vẻ có hứng thú, cô ta lập tức kích đểu với vẻ mặt vui vẻ: "Cậu thích cậu ta à? Thích thì tấn công đi chứ, lên đại học rồi mà còn nhát gì nữa?"

"Vậy thì tôi đi thật đây nhé!"

Thấy Trương Thiểm cất bước chạy về phía Quý Phong, Diệp Vũ Vi khoanh tay đứng một bên xem kịch.

Quý Phong cũng nhanh chóng nhận ra có một cô gái đang chạy về phía mình.

Cô gái đó không cao, chắc chỉ cao hơn 1m50 một chút, khi đứng trước mặt anh, sự chênh lệch chiều cao đúng là rõ rệt.

Nhìn thấy Trương Thiểm cố làm ra vẻ thẹn thùng, Quý Phong định né sang một bên để đi.

"Đợi, đợi chút đã."

Khi Quý Phong quay lại nhìn, Trương Thiểm giả vờ căng thẳng hỏi: "Bạn học Quý Phong, cậu có thể cho tớ xin WeChat được không?"

Quý Phong nhíu mày: "Không thể."

Trương Thiểm rõ ràng không ngờ lại bị từ chối thẳng thừng như vậy, hóa thân thành "bé ngoan dễ thương" thất bại à?

Cô ta vội vàng hỏi tiếp: "Tại sao không được chứ?"

"WeChat của tôi, tôi còn đang dùng, cậu có thể tự đăng ký một cái mới mà."

Trương Thiểm: ???

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me