Edit Con Gio Mua Am Ap
Bài nói của Mục Vãn Thu khiến Từ Minh, người kích động nhất, đã đứng bật dậy vỗ tay reo hò, suýt nữa thì viết luôn mấy chữ "nữ thần của tôi nói đúng lắm" lên mặt.Nhưng nghĩ kỹ lại thì mới nhận ra, Mục Vãn Thu vừa rồi là đang ra mặt vì Quý Phong.Xong rồi, cảm giác vui vẻ lập tức tụt mất một nửa.Thật ra không chỉ có mình cậu ta, một số sinh viên đứng xem từ đầu đến cuối, đến lúc này cũng âm thầm vỗ tay tán thưởng.Dù họ không rõ nội tình, nhưng tất cả đều là sinh viên đại học.Lời lẽ cay nghiệt của Quan Lệ Quyên vừa nãy họ đều nghe rõ, chỉ có thể nói một câu: Mục Vãn Thu đáp trả quá đã.Quan Lệ Quyên bị phản bác đến đỏ bừng cả mặt.Ban đầu người bị vây xem là Quý Phong và Cố Tuyết Đình, giờ thì đến lượt cô ta trở thành trò cười cho thiên hạ.Bị mọi người nhìn như khỉ trong lồng, cảm giác này thực sự không dễ chịu chút nào."Tại sao tôi phải làm thế chứ?"Cô ta vẫn còn cố cãi lại, nhưng Mục Vãn Thu chẳng hề nể mặt: "Vì cậu rất xấu. Người xấu, tâm còn xấu hơn. Một con nhỏ lòng dạ độc ác, đầy rẫy sự ghen tị.""Cậu... cậu đang nói cái gì?""Tôi đang nói sự thật.""Cậu cứ chờ đấy.""Hừ, lúc nào cũng sẵn sàng."Mục Vãn Thu khoanh tay, khẽ cười lạnh.Sau khi 'đuổi' Quan Lệ Quyên đi, cô mới quay đầu nhìn về phía ba "nghĩa tử" của Quý Phong.Nhìn vẻ mặt đờ đẫn của ba người, Mục Vãn Thu lại nở nụ cười: "Sao nhìn tôi ghê thế?"Ba người nhìn nhau, khó mà diễn tả được cảm xúc vừa rồi.Đặc biệt là lúc cô phản pháo Quan Lệ Quyên bằng một tràng không ngừng nghỉ...Đúng là ngầu cực kỳ.Ngay khi Mục Vãn Thu vẫn còn giữ nụ cười trên môi, cô bỗng khựng lại.Ở phía xa, Ôn Noãn cũng đang mặc quân phục, lọt vào tầm mắt cô.Trong tay Ôn Noãn cầm hai ly trà sữa, đứng nhìn đám đông đang dần tản ra, gương mặt đầy ngơ ngác.Cô ấy có thể cảm nhận được hình như vừa có chuyện gì đó xảy ra ở đây, nhất là cô gái vừa nãy chạy đi, Quan Lệ Quyên, dường như đã có mâu thuẫn với mấy người bạn cùng phòng của Quý Phong.Là Mục Vãn Thu giải quyết sao?Ôn Noãn không chắc, nhưng cô ấy rất giỏi quan sát.Từ ánh mắt thán phục của ba người bạn cùng phòng Quý Phong và những người xung quanh, cô ấy đã đoán được đại khái kết quả, chỉ là không rõ nguyên nhân và quá trình ra sao."Ôn Noãn, trùng hợp thật đấy."Đối diện với ánh mắt của Mục Vãn Thu, tim Ôn Noãn không khỏi siết lại một chút.Cảm giác về Mục Vãn Thu không giống những người khác. Mức độ "đe dọa" từ cô với Ôn Noãn còn lớn hơn nhiều so với Cố Tuyết Đình, mặc dù Quý Phong đã từng nói không có quan hệ gì với cô.Nhưng cảm giác trực giác của Ôn Noãn về cô gái này hoàn toàn khác biệt.Vì thế, dù bình thường Ôn Noãn không phải kiểu người hay hóng hớt, lúc này cũng lên tiếng hỏi: "Trùng hợp thật đấy, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?""Ừm... Quý Phong và Cố Tuyết Đình có chút chuyện, họ đã ra ngoài để nói riêng rồi."Cảm thấy bầu không khí giữa hai cô gái có chút là lạ, Trương Siêu lúc này chen vào giải thích: "Vừa nãy cái cô Quan Lệ Quyên kia cứ nói xấu Quý Phong mãi, là bạn học Mục Vãn Thu đã đứng ra dằn mặt giúp cậu ấy đấy. Còn chuyện Quý Phong và Cố Tuyết Đình... chắc là chỉ muốn nói rõ với nhau thôi, không có gì đâu."Cậu ta vừa dứt lời, Từ Minh đã chọt hai cái vào người cậu ta."Trương Siêu, cậu ngốc à? Không biết nói thì im đi.""Ờ... à..."Nghe đến đó, ánh mắt Ôn Noãn vốn còn mơ hồ lập tức trở nên rõ ràng.Quả nhiên là chuyện của Quý Phong, và là Mục Vãn Thu đứng ra giải quyết giúp.Còn chuyện Quý Phong ra ngoài nói chuyện riêng với Cố Tuyết Đình...Ôn Noãn bước lên vài bước, đi đến trước mặt Mục Vãn Thu.Cô ấy trước tiên liếc nhìn ba người bạn cùng phòng của Quý Phong: "Các cậu ăn trước đi, tôi đợi cậu ấy một lát."Sau đó, cô ấy đưa ly trà sữa trong tay cho Mục Vãn Thu: "Cảm ơn cậu, mời cậu uống trà sữa.""Hả? Cảm ơn? Mời?" Mục Vãn Thu ngẫm lại hai câu này.Đợi ai? Cảm ơn thay ai?Không nhắc tới Quý Phong câu nào, nhưng từng câu từng chữ đều là anh...Quả nhiên, ánh nhìn tối hôm đó chỉ là thoáng qua, nhưng cô đã cảm nhận được rồi.Ôn Noãn không phải kiểu cô gái ngây thơ nhờ sự đáng yêu mềm yếu mà thu hút Quý Phong.Mục Vãn Thu bình tĩnh nhận lấy ly trà, khẽ cười tươi tắn: "Vậy tôi lấy trà sữa rồi, thế còn cậu ta uống gì?"Ôn Noãn chỉ vào ly trà sữa trong tay mình: "Ly này mới là của cậu ấy.""Thì ra là vậy." Mục Vãn Thu ngẩn người một chút, rồi khẽ gật đầu."Muốn ăn cùng không?" Giọng của Ôn Noãn vẫn bình thản, nhưng không còn lạnh lùng như mọi khi."Nếu còn chỗ, thì ngồi chung chút cũng được?"Nghe Mục Vãn Thu nói vậy, Từ Minh lập tức chọt chọt vào Chu Dịch Hàm bên cạnh.Chu Dịch Hàm chợt phản ứng: "Hả? À, được, tôi đi lấy cơm.""Lấy thêm thịt nhé." Từ Minh không quên dặn thêm."Rồi rồi."Mục Vãn Thu làm như không thấy vẻ mặt kích động của Từ Minh, thản nhiên ngồi xuống cạnh Ôn Noãn.Cô vừa ngồi vừa trò chuyện đôi câu với Ôn Noãn.Nhưng đa phần Ôn Noãn chỉ khẽ gật đầu, thái độ bình thản đến mức khiến Mục Vãn Thu có cảm giác như ra sức cũng không đánh động được.Đợi Chu Dịch Hàm mang cơm về, Ôn Noãn đột nhiên mở lời: "Cậu không ăn sao?""Chẳng phải nói là đợi Quý Phong sao?""Ừ, phải."Ôn Noãn thỉnh thoảng lại liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng có chút lo lắng.Điều cô ấy lo không phải là Cố Tuyết Đình đang trò chuyện riêng với Quý Phong, mà là Mục Vãn Thu đang ngồi cạnh mình.Với Quý Phong, cô ấy có một ngàn phần trăm sự chiếm hữu. Cô ấy không phải kiểu nữ chính đại từ đại bi trong mấy bộ phim ngôn tình thánh mẫu gì đó, không đời nào cô ấy chịu chia sẻ Quý Phong với ai.Mục Vãn Thu ra mặt giúp Quý Phong.Chắc chắn là vì thiện ý, là bạn của Quý Phong. Nên cô ấy cần tỏ ra rộng lượng một chút.Nhưng rộng lượng với cảm xúc trong lòng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.Bây giờ cô ấy đang đói, lại còn phải giả vờ rộng lượng.Còn đem cả trà sữa của mình cho Mục Vãn Thu.Thật buồn..."Quả nhiên... mình và mẹ chẳng khác gì nhau, từ nhỏ đến lớn đều là một loại phụ nữ xấu tính, lòng đố kỵ và sự chiếm hữu đều rất mạnh mẽ..."...Bên ngoài căng tin.Quý Phong và Cố Tuyết Đình dừng lại dưới tán cây râm mát."Có gì thì nói luôn đi." Quý Phong quay đầu nhìn cô gái phía sau.Lần này, anh không dùng chiến tranh lạnh, cũng chẳng có lời mỉa mai châm chọc gì cả.Một kỳ nghỉ hè, hơn hai tháng trôi qua, Cố Tuyết Đình thực sự đã có sự thay đổi.Lúc này cô không còn khóc nữa, chỉ cúi đầu, môi đỏ khẽ mím, vẻ mặt đầy tủi thân, khiến người ta nhìn vào cũng thấy xót xa thương cảm.Dù đến tận bây giờ, Quý Phong vẫn phải thừa nhận: Cố Tuyết Đình rất biết cách tận dụng ưu thế của mình. Khi còn là thiếu nữ, nét kiêu ngạo, những cơn giận hờn thoáng qua, và vẻ điệu đà vô tình của cô... đúng là có sức hấp dẫn chết người với một chàng trai ngây ngô mới lớn.Đáng ghét thật... Giá như Ôn Noãn cũng biết làm nũng thế này thì tốt rồi...Cố Tuyết Đình không hề biết Quý Phong đang phân tâm, cô vẫn cúi đầu, vẻ đáng thương không thay đổi: "Quý Phong... Chúng ta thật sự không thể quay lại sao?"Quý Phong gãi đầu: Quay lại làm gì? Tiếp tục làm "tên lụy tình" à?Anh không đáp trả gay gắt. Bởi cãi nhau với một kẻ không hiểu chuyện thì có ích gì đâu?Mấy lần bị dây dưa như vậy, Quý Phong cũng đã thấy phiền.Anh hy vọng lần này có thể chấm dứt triệt để, mà muốn kết thúc thì cần phải thay đổi nhận thức của Cố Tuyết Đình."Hoài niệm quá khứ cũng giống như khắc dao lên thuyền để tìm kiếm thanh kiếm đã rơi xuống sông*, vô nghĩa thôi, không bao giờ tìm lại được đâu."*Nguồn gốc: từ "Lã Thị Xuân Thu" của Trọng Thân thời Chiến Quốc, kể rằng có người đang đi thuyền qua sông, giữa sông chẳng may đánh rơi thanh kiếm xuống nước. Người này liền vội khắc một dấu vào mạn thuyền đúng chỗ thanh kiếm rơi, để khi thuyền cập bến sẽ theo dấu tìm lại thanh kiếm, nhưng tất nhiên là không thấy, vì nước chảy, thuyền đã đi xa, còn vết khắc trên thuyền thì vẫn y nguyên, hoàn toàn vô ích. Ám chỉ hành động ngu ngốc, cứng nhắc, không biết ứng biến theo hoàn cảnh. Cũng dùng để chỉ sự cố chấp níu kéo những thứ đã mất, bằng những phương pháp vô ích.Nếu là trước đây, chắc chắn Cố Tuyết Đình không thể hiểu nổi câu nói đầy ẩn dụ này, kiểu câu mà chỉ Ôn Noãn hay Mục Vãn Thu mới lĩnh hội được.Nhưng hôm nay cô tỉnh táo hơn nhiều. Dù sao cũng là người thi đỗ Đại học Ma Đô, không phải kẻ kém cỏi.Cô chỉ khựng lại một chút, rồi cũng hiểu ra điều Quý Phong muốn nói."Không tìm lại được ánh trăng sáng năm xưa... phải không..."Quý Phong mỉm cười, giơ tay vẫy nhẹ: "Làm gì có ánh trăng nào đâu. Thật ra chỉ là khi cậu còn ngây thơ, lần đầu biết yêu, lại đúng lúc để lại ấn tượng đẹp nhất về tôi. Mà tôi lại rời khỏi thế giới của cậu ngay sau đó. Thế là, hình ảnh của tôi trong lòng cậu cứ thế trở nên hoàn hảo, không ai sánh kịp. Nhưng sự thật là, tôi cũng chỉ là một người bình thường đi ngang qua đời cậu mà thôi, chẳng khác gì những người khác. Điều mà cậu không nỡ buông bỏ... không phải là tôi. Mà là ánh trăng sáng trong trí nhớ của chính cậu ngày ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me