TruyenFull.Me

[Edit / Conan] Lần Luân Hồi Thứ Hai Ở Xưởng Rượu Của Matsuda

Chương 12: Cognac chẳng có lý do gì để giúp anh cả

phuongganhh552


Trong bếp, Cognac đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ, bên cạnh là một cái hộp không rõ lấy từ đâu ra, bên trong chất đầy kìm, cờ lê, xà beng và nhiều loại dụng cụ sửa chữa khác. Trong tay anh ta là một tua vít chữ thập, tấm ốp phía sau tủ lạnh đã bị tháo ra.

Yano Emi ngồi xổm một bên, hào hứng quan sát.

“Vấn đề là ở bộ nén.” Chàng trai tóc xoăn thao tác thuần thục, vẻ mặt tập trung.

Yano Emi  tò mò ghé sát lại: “Anh sửa được à?”

“Cô tưởng tôi đang làm gì đây? Đưa tôi cái kìm.”

Cô gái bĩu môi, nhưng vẫn tự nhiên đưa chiếc kìm vào bàn tay đang chìa lên của Cognac.

Câu chuyện qua lại của hai người vang vọng khắp phòng khách. Từ chỗ Furuya Rei ngồi, thậm chí có thể thấy cả ấm trà đã được pha nhưng bị bỏ quên trên quầy bếp.

Thái độ của Marc đối với Yano Takuto đã thay đổi rõ rệt, thậm chí bắt đầu dùng kính ngữ. Kết quả là, cho đến khi Yano Emi rời khỏi tủ lạnh để bắt đầu chuẩn bị bữa trưa, Marc vẫn chưa thuyết phục được Yano Takuto.

Mà sự chú ý của Furuya Rei từ lúc nào lại một lần nữa tập trung vào chàng trai tóc xoăn quen thuộc nhưng xa lạ kia.

Ngồi thu mình trên ghế dựa vào tường, Cognac lúc này đã không còn cái vẻ nguy hiểm của ngày hôm qua, trông như một con báo vừa được no nê, lười biếng nghỉ ngơi.

Thông thường lúc này, kể cả Furuya Rei có sang vò đầu mái tóc xoăn xù của cậu ta, cũng chỉ bị lườm một cái và phẩy tay gạt ra.

Nhưng... đó là Cognac, không phải Matsuda Jinpei.

Furuya Rei cảm thấy như bản thân bị chia làm hai phần. Lý trí thì tỉnh táo, đánh giá, hoài nghi; còn cảm xúc thì gặm nhấm tim gan, vừa đau đớn vừa buồn bã, thôi thúc anh tiến lại gần.

“Không ngờ anh Canna còn biết sửa tủ lạnh? Mà nói mới nhớ, tôi vẫn chưa biết anh làm nghề gì nhỉ?”

“Anh Canna là chủ một tiệm sửa chữa đó! Sửa đồ chính là nghề chính của anh ấy mà!” Yano Emi vội vàng xen vào, có lẽ sợ Amuro Tooru khó chịu.

Furuya Rei nhớ lại vụ nổ hôm qua, khoé miệng co giật, nghề chính e là... phá bom thì đúng hơn.

Anh chuyển đề tài, hỏi: “Cần tôi giúp cắt rau không?”

Kết quả là chưa đợi Yano Emi trả lời, Cognac trên ghế đã ngẩng đầu: “Anh biết nấu ăn?”

Furuya Rei lúc này mới nhận ra trên mặt đối phương chẳng biết từ lúc nào dính một vết đen, trông có chút buồn cười.

Yano Emi bật cười khúc khích, Furuya Rei cũng muốn cười, nhưng cuối cùng chỉ kéo nhẹ khoé môi.

Sự nhạy bén của anh lúc này vẫn không suy giảm, Cognac cho rằng Bourbon không biết nấu ăn. Là vì Furuya Rei thực sự không biết, hay do định kiến?

Không, không được tự đưa ra kết luận rồi đi tìm bằng chứng chứng minh. Furuya Rei lạnh lùng tự nhắc nhở trong lòng, đừng quên thân phận của mày.

Nhưng khi đối diện với ánh mắt ngơ ngác của Cognac, anh im lặng một lúc rồi vẫn không kiềm được, rút một tờ khăn ướt từ trên kệ đưa qua: “Lau đi.”

Cognac chẳng suy nghĩ gì, nhận lấy rồi tiện tay lau tay.

Furuya Rei: “...”

Anh lại rút một tờ khác, không vui quăng vào tay Cognac: “Lau mặt!”

“Ha ha, hai người thú vị thật.” Cô gái trẻ nhìn qua nhìn lại hai người, nói như có điều suy nghĩ: “Mới gặp lần đầu, mà cứ như bạn cũ vậy.”

Furuya Rei giật mình tỉnh lại, cười nhẹ như không có chuyện gì: “Đúng vậy, thực ra tôi lại thấy Emi-san thân thiết hơn.”

Yano Emi đỏ mặt, lườm anh một cái, rồi chạy vào trong chuẩn bị rau.

Giờ ăn trưa đến, nhân lúc rửa tay, Furuya Rei và Marc trao đổi ngắn gọn.

Marc lúc này có vẻ đã buông xuôi. Furuya Rei vốn tưởng hai người sẽ xảy ra xung đột, nhưng sau khi xác nhận nhiệm vụ giống nhau, sự tiếc nuối của hắn ta gần như hiện rõ trên mặt. Nếu thật là cùng nhiệm vụ, Furuya Rei nghi Marc sẽ lập tức xin chuyển giao rồi bỏ đi.

“Anh sợ Cognac vậy à?” — Bourbon khoanh tay, tựa vào tường, chất vấn Marc.

Cơ mặt Marc giật nhẹ, giọng nặng nề: “Anh không sợ, là vì anh không biết hắn thực sự là kẻ thế nào.”

“Tôi cũng từng làm nhiệm vụ với anh ta. Anh nhát thì đừng kiếm cớ.”

Bourbon nói đầy mỉa mai, Marc không kìm được, gào lên khàn khàn: “Nếu như anh từng bị hắn...”

Nhưng chưa nói xong, hắn lập tức câm lặng, rồi ánh mắt từ giận dữ chuyển sang nghi ngờ: “Anh đang khiêu khích tôi? Ha, dám chơi trò này với tôi?”

Marc như bừng tỉnh, kinh ngạc: “Tôi hiểu rồi, anh đang điều tra Cognac. Anh tra được quan hệ của hắn rồi mới đến đây, chẳng trách anh không bất ngờ...”

“...Anh thật sự nghĩ tôi có thể chỉ trong ba tháng làm thành viên mã hiệu, đã điều tra được thông tin mà cả anh cũng không biết về Cognac?” Furuya Rei thấy bản thân bị đánh giá quá cao rồi.

“Nếu anh có người giúp thì không chắc.” Cognac nói đầy ẩn ý.

Tim Furuya Rei khẽ giật, ngón tay trong túi siết lại.

“Muốn nghĩ gì tuỳ anh, Marc. Giờ anh chỉ dám sủa trước mặt tôi thôi.”

Sau khi Marc rời đi, chàng trai tóc vàng đẹp trai rửa tay dưới vòi nước, che giấu dần ánh mắt lạnh lẽo.

Mặc dù Marc đã tưởng tượng quá xa, nhưng đúng là Furuya Rei có người giúp, nếu bị phát hiện, có thể liên lụy đến Hiro.

Không thể để Marc tiếp tục theo dõi mãi được, cần ra tay trước khi hắn lại giở trò...

“Muốn xử lý hắn à?” Furuya Rei lập tức quay lại, ánh mắt sắc bén, nhưng khi thấy đó là Cognac thì khựng lại.

“Anh nói gì?” Bourbon nhíu mày, lau tay thờ ơ.

Cognac không đáp, ngược lại báo một địa chỉ, rồi thản nhiên nói: “Tám giờ tối nay, đến đó, tôi có thể giúp anh.”

Furuya Rei ngẩn ra một lúc, tim đập thình thịch.

Cognac không có lý do gì để giúp anh, nhưng nếu là Matsuda thì lại khác.

Chẳng lẽ giống như anh, Matsuda cũng đang cố xác nhận liệu anh có phải là Furuya Rei?

Bình tĩnh, Furuya Rei, đừng để lộ sơ hở. Cứ coi như một cuộc thử dò bình thường.

Dù cậu ta không phải, thì một thành viên mật danh cấp cao, bị điều tra cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, anh đã báo cáo trước với Rum, chỉ tiếp xúc ngắn, không thành vấn đề.

Furuya Rei đồng ý, vẫn giữ cảnh giác. Nhưng phần cảm xúc trong anh lại không thể không mong chờ kết quả mà mình hy vọng.

Thế nhưng đồng thời, trong lòng anh dâng lên một cảm giác bất an. Nếu Cognac thực sự là Matsuda Jinpei, thì làm sao cậu ta có thể trong vòng hai năm ngắn ngủi leo lên hàng ngũ cao tầng của tổ chức?

Điều đó gần như là bất khả thi…

Liệu tối nay sẽ có câu trả lời?

Nửa phút sau khi Cognac rời đi, Furuya Rei mới bước ra, và thấy Cognac bị Yano Emi bắt chuyện.

Cô gái đang hỏi đủ thứ về lương bổng, phúc lợi công ty, còn mơ hồ nhắc đến thực tập thời đại học.

Đừng có đối với ai cũng tò mò như thế… rất nguy hiểm.

Furuya Rei có hơi đau đầu vì sự nhiệt tình của Yano Emi , nhưng khi thấy Cognac đã ung dung ngồi vào chỗ và Marc lập tức im bặt, anh lại cảm thấy… thôi cũng không sao.

Dù sau này Yano Emi thật sự có thực tập trong công ty của tổ chức, chắc cũng không tệ…

Thôi, không nghĩ tới chuyện đáng sợ như vậy nữa.

Anh vội chuyển hướng suy nghĩ, nhẹ nhàng dẫn dắt câu chuyện ở bàn ăn, chẳng mấy chốc mọi người đã nói đến chuyện Yano Takuto nghỉ việc ở Kamisu Technology.

Yano Takuto, người bị hỏi, uống một ngụm rượu sake, sắc mặt phức tạp: “Ừ, lúc đó tình hình kinh tế gia đình hơi khó khăn, bên đó lại trả lương cao, tôi cứ như người chết đuối vớ được cọng rơm vậy, chẳng nghĩ ngợi gì mà nhận luôn.”

“Nhưng… sao nói nhỉ...” Ông ta ấp úng: “Cảm giác có gì đó rờn rợn, quá nghiêm ngặt...”

Ông còn định nói nữa, nhưng Yano Emi đã thở dài tiếp lời: “Vậy là nhẹ rồi đó. Lúc đầu ba căng thẳng đến mức con nhìn còn thấy khó chịu. Mà vừa dọn đến nhà mới, lại không quen biết hàng xóm, may mà sau đó có anh Canna chuyển đến bên cạnh, giúp đỡ tụi con rất nhiều.”

Cognac đúng lúc lại chuyển đến làm hàng xóm? Có gì đó mơ hồ lướt qua đầu Furuya Rei, nhưng anh không bắt được.

Lúc này, chủ đề chuyển sang chuyện con chip. Marc vẫn cố gắng giành giật thêm chút lợi ích, bắt đầu bóng gió nhờ Cognac nói giúp.

Người được gia đình Yano tin tưởng — “Canna” cuối cùng cũng lên tiếng: “Chúng ta nói chuyện riêng.”

Sau bữa cơm, Yano Takuto và Cognac vào thư phòng, Marc và Furuya Rei lấy cớ ở lại, Yano Emi cũng không nghi ngờ gì, còn rót trà cho cả hai.

Cô gái nhẹ nhàng đi lại khắp phòng, lúc lau bức tranh treo tường, lúc tưới lan hồ điệp trước cửa sổ.

Furuya Rei vẫn mang nụ cười dịu dàng của Amuro Tooru, bắt chuyện: “ Emi -san không mệt à? Sao không nghỉ một lát?”

Cô gái trẻ ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt long lanh sáng rực, cười tủm tỉm: “Không đâu, anh Amuro tốt thật đó, em rất thích anh.”

Cognac đột ngột ho sặc sụa, Furuya Rei và Yano Emi  quay lại nhìn, mới thấy Cognac không biết từ lúc nào đã ra khỏi thư phòng, đứng lặng ở cửa, ánh mắt u tối nhìn hai người.

“Anh Canna!” — Yano Emi vui vẻ bước lại.

Cognac cúi đầu, giơ tay về phía cổ trắng nõn của cô, dưới ánh mắt hơi trợn to của Furuya Rei, anh dùng ngón tay nâng mặt dây chuyền bạc của cô lên, bẻ nát, lộ ra một con chip nhỏ.

Ánh nắng lướt qua bề mặt con chip, Furuya Rei nhanh mắt nhìn thấy chữ “Kamisu” được khắc lên trên.

Đó là con chip kia ư? Lại được đeo ngay trên cổ của Yano Emi?!

Anh còn chưa kịp ngạc nhiên thì đã nghe thấy Cognac nói: “Tôi lấy cái này.”

Phía sau anh, Yano Takuto bước ra, cười nhẹ nhõm: “Vậy thì tôi yên tâm rồi, có anh Canna giúp thật sự quá tốt.”

Có vẻ như nhiệm vụ của tổ chức đã hoàn thành, Marc cũng thở phào, nhưng trong lòng Furuya Rei lại dâng lên cảm giác bất an.

Chắc chắn anh đã bỏ sót điều gì đó.

Chuyện gì đó không đúng…

Mãi đến khi rời khỏi đó, nghi vấn của Furuya Rei vẫn chưa được giải đáp. Nhưng khi thấy Yano Emi đứng trước cửa vẫy tay chào, Furuya Rei lại không kìm được mà nghĩ — có khi nào mình suy nghĩ quá nhiều?

Ngay lúc anh định gạt bỏ nghi ngờ và nghĩ đến chuyện nhờ cục An ninh tiếp cận nhà Yano sau khi rút lui thì…

Anh nghe Marc nói với Cognac: “Mấy cái thiết bị nghe lén và giám sát anh bảo tôi lắp xong hết rồi.”

Furuya Rei đứng chôn chân, một chiếc Mercedes đen lướt qua, chỉ còn sót lại câu cuối của Cognac lọt vào tai anh:

“Tìm chỗ cao có thể quan sát nhà Yano, đợi phu nhân Yano về.”

Quan sát gì? Đợi Yano phu nhân về thì làm gì?

Furuya Rei đứng đó, máu trong người như đóng băng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me