[Edit / Conan] Lần Luân Hồi Thứ Hai Ở Xưởng Rượu Của Matsuda
Chương 36: Không thể cứu được Matsuda Jinpei
Nghe thấy lời của Zero, phản ứng đầu tiên của Hiromitsu là không thể nào. Một căn cứ bí mật như thế, làm sao Hagiwara Kenji có thể biết được? Nhưng chưa kịp nói ra, anh chợt phản ứng lại."Là vì hai ngày trước...""Đúng, chính là lần tớ báo cáo hai ngày trước đó." Furuya Rei nhức đầu nói, "Cậu ta sau khi vào Cục An ninh chẳng hề làm theo lộ trình huấn luyện như bọn mình tưởng tượng..."Ban đầu, Hagiwara Kenji dựa vào tài ăn nói mà dễ dàng làm quen được với giáo quan, rồi bị gọi đi tham gia một buổi thẩm vấn cấp cao của Cục đối với tội phạm để "tăng thêm kinh nghiệm".Kết quả, ngay trong ngày hôm đó, khi nghe tin Matsuda Jinpei đã mất liên lạc suốt mười ngày do Furuya nhờ người chuyển tới, cậu ta lập tức thay đổi thái độ. Giọng điệu trở nên sắc bén, từng câu như đâm trúng chỗ yếu, dễ dàng khiến tên đầu sỏ vốn gian xảo phải cúi đầu nhận thua.Một trận mà nổi danh, Hagiwara Kenji sau đó nhiều lần được tạm điều động tham gia thẩm vấn, và lần nào cũng thành công với hiệu suất đáng sợ. Về sau, ngay cả đồng đội cùng ngồi thẩm vấn với cậu ta cũng phải nơm nớp lo sợ khi nhắc đến tên Hagiwara Kenji.Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, đã có mấy bộ phận khác của Cục an ninh ngỏ ý muốn mời cậu ta về.Ngay cả Furuya Rei, người khá hiểu Hagiwara, khi nghe thấy những chuyện này cũng phải ngẩn ngơ trước năng lực "gây chuyện" của đồng đội mình.Anh đè nén tâm trạng phức tạp, chỉ dùng vài câu lướt qua, rồi vội vàng nói kết quả:"Tóm lại, bây giờ cậu ta trực tiếp dùng thân phận cảnh sát an ninh để đi nhận nhiệm vụ bên đó."Dù vậy, cả ba đều rõ ràng mục đích thật sự của Hagiwara là gì. Khó tin là cậu ta lại có thể tự tìm ra được một cơ hội như thế... Nhưng Hagiwara đã vào trong rồi, muốn ngăn cũng không còn kịp, chỉ có thể hy vọng cậu ta điều tra xong tin tức mà không bị lộ, càng không nên hành động bốc đồng."Để tớ tới gần đó xem thử." Hiromitsu do dự nói, "Tớ đã tới khu vực ấy rất nhiều lần, chắc sẽ không sao.""...Đợi đã." Furuya Rei bỗng im lặng, nửa phút sau mới mở miệng, "Hagiwara vừa ra ngoài, cậu ta nói đã gặp được Matsuda."Nửa tiếng trước, tại phòng thí nghiệm ngầm."Hôm nay đến đây thôi." Giọng của Sherry vang lên.Còng ở cổ tay và cổ chân được tháo ra, Matsuda Jinpei từ trên giường kiểm tra bước xuống, xoay xoay cổ tay đã hơi tê cứng."Khoảng bao lâu nữa?""Ba, hai ngày nữa là xong." Sherry đổi lời, Matsuda thì chẳng bận tâm: "Theo đúng tiến độ là được."Theo sắp xếp, mỗi ngày anh phải trải qua một lần kiểm tra thông thường, và cứ hai đến ba ngày lại làm thêm một lần thử nghiệm thuốc.Trong khoảng thời gian dài đằng đẵng và nhàm chán đó, Matsuda vừa giúp Hera bổ túc kiến thức, vừa dạy cô hiểu thêm về sự đa dạng của loài người. Còn thời gian còn lại thì hoàn toàn chìm trong những trò ráp máy móc trong não cùng Hera.Hera không bao giờ quên, nên ở một mức độ nào đó, cô giống hệt một máy tính có thể lập tức gọi dữ liệu ra bất cứ lúc nào, lại còn có chế độ đọc bằng giọng nói. Một khi Matsuda ráp sai, Hera sẽ lập tức sửa lại cho, cực kỳ tiện dụng.Thế nên hiếm hoi Matsuda được thảnh thơi, mặc sức "bỏ bê công việc" để đắm chìm vào mấy trò vặt vãnh này.Chỉ có một phiền phức nhỏ —Sherry: "...Anh về khách sạn tầng 30 đi."Matsuda: ...Phiền phức duy nhất chính là Sherry kiên quyết không cho anh ở lại phòng thí nghiệm dưới đất, ngày nào cũng bắt anh phải lên khách sạn tầng 30 ngủ.Thực ra, Matsuda cũng chẳng uống thuốc đều đặn theo đúng lịch. Một phần vì anh cần trạng thái cảm giác hỗn loạn để Hera điều chỉnh, phần khác anh muốn tự rèn khả năng phân biệt ảo giác.Kết quả rèn luyện rất tốt — anh không chỉ phân biệt được tay chân cơ thể, mà thậm chí còn nhận ra được những biến đổi lớn trên khuôn mặt nhờ vào độ đậm nhạt của mảng màu.Nhưng cho dù vậy, trong mắt anh, Sherry vẫn giống như bị phủ một lớp pixel nặng nề, chẳng khác gì bị làm mờ bằng hiệu ứng mosaic.Hiệu ứng này khiến cho dù phòng khách sạn tầng 30 là loại cao cấp, cửa sổ nhìn thẳng ra toàn cảnh cảng Tokyo về đêm, thì đối với Matsuda cũng chẳng khác tầng hầm 3 là mấy.Vậy nên, Sherry cứ ép anh lên tầng 30 để làm gì? Chỉ vì không chịu nổi việc ở cách nhau một tầng thôi sao?Matsuda không hiểu, nhưng vẫn chọn tôn trọng, dù sao thì chỉ việc đi thang máy lên một chuyến, chẳng đáng để tranh cãi."Được rồi." Anh ngáp một cái, thay quần áo chuẩn bị lên tầng tắm rửa.Đi từ thang máy chuyên dụng tầng hầm sang thang máy thường, Matsuda vừa định quẹt thẻ lên tầng 30 thì phát hiện — quên mang thẻ rồi.Matsuda: ...Anh gãi đầu, chuẩn bị quay lại quầy lễ tân thì cánh tay của ai đó từ bên cạnh đưa tới, chắn ngang đường anh, quẹt thẻ vào máy cảm ứng.【30】 âm báo vang lên.Matsuda hơi sững lại, xoay đầu nhìn thì mới chú ý đến người còn lại trong thang máy.Người này cao gầy, hẳn là đàn ông, mặc một chiếc áo khoác gió xanh nhạt, cổ được quấn chặt bởi mảng vải trắng có lẽ là một chiếc khăn quàng.Khách ở tầng 30?Thấy đã có người quẹt thẻ, Matsuda cũng lười đi thêm một chuyến, liền lùi về một bước, dựa người vào vách thang máy, mặc kệ cửa từ từ khép lại.Thang máy chậm rãi đi lên, chợt vang lên một tiếng "tách", vật gì đó rơi xuống đất, lăn đúng tới chân anh.Cúi đầu nhìn, Matsuda phát hiện đó là thẻ phòng của đối phương.Anh cúi người nhặt lên, tiện tay đưa trả: "Cầm chắc nhé."Đôi mắt của người đàn ông kia, không rõ là xanh dương hay tím nhìn thẳng vào anh, không nói gì, chỉ lặng lẽ chìa tay ra.Động tác vốn dĩ thoải mái của Matsuda chợt khựng lại, một cảm giác bất thường trào dâng, khiến anh khó chịu. Anh vội đặt thẻ vào tay đối phương rồi nhanh chóng rút tay về.Đối phương nắm chặt thẻ, vẫn im lặng.Trong bầu không khí tĩnh mịch đó, sự bất an trong lòng Matsuda càng lúc càng lớn. Anh kéo cổ áo, cảm thấy thở không nổi, thoáng nghĩ đến việc uống thuốc ngay để nhìn rõ đối phương, nhưng bản năng lại cảnh báo tuyệt đối không nên hành động thừa lúc này.Chỉ mấy giây ngắn ngủi, cảm giác căng thẳng dâng lên như kim châm khắp sống lưng.【Hera.】【Thẻ đánh dấu của cậu bây giờ dùng được chưa?】【Được, chỉ cần cài lại thôi.】【Đánh dấu người này đi.】【Hả? Được thôi.】Cửa thang máy vừa mở, Matsuda liền bước nhanh ra ngoài. Suốt dọc đường, anh vẫn cảm thấy ánh mắt kia như dính chặt lên lưng mình.Cứng ngắc thẳng lưng, bước vội đến cửa phòng, nhập mật mã rồi vào trong, chắc chắn rằng đã thoát khỏi tầm mắt ấy, Matsuda mới thở phào dài.【Đã đánh dấu xong. Người đó là ai? Có cần ghi chú tên không?】【... 】【Nếu không quen thì đặt tạm là X nhé?】 Hera cẩn thận hỏi.【Không cần... ghi chú là Hagiwara Kenji.】Matsuda nhắm chặt mắt, nghiến răng phun ra mấy chữ, lửa giận trong lòng trào lên cuồn cuộn.Tên đó sao dám?!Anh suýt mất mạng, mới ra viện chưa đầy một tháng, mà bây giờ còn dám mò vào tận địa bàn của Tổ chức. Cậu ta không sợ bị phát hiện sao?— Nhưng Hagiwara Kenji thật sự chẳng sợ.Tòa nhà này vốn kết hợp thương mại – dân cư, trên mấy tầng còn có khách sạn, rạp chiếu phim, nhà hàng. Vì thế, kiểm soát bên ngoài sẽ không thể quá nghiêm ngặt.Hơn nữa, việc Furuya Rei có thể yêu cầu thẩm tra ở thời điểm này chứng minh anh đã nắm chắc rằng sẽ không có thành viên quan trọng nào của Tổ chức lui tới.Theo tình hình lần trước, số người trong Tổ chức biết về Cognac, Matsuda Jinpei và Hagiwara Kenji phải cực kỳ ít, chỉ có những kẻ trực tiếp tham gia nhiệm vụ hôm đó.Vậy thì điều duy nhất phải đề phòng chính là hệ thống giám sát trong tòa nhà. Nhưng chuyện này chỉ cần hóa trang và chút kỹ năng phản trinh sát là xử lý được.Thoạt nhìn mạo hiểm, nhưng thực chất nguy hiểm không đến mức Rei hay Hiromitsu lo ngại.Có điều, Kenji không ngờ lại thuận lợi đến mức ấy, thuận lợi mà gặp được Jinpei.Ra khỏi tòa, Hagiwara kéo lại chiếc khăn quàng bị gió thổi lệch, nhưng vô tình tuột hẳn. Anh loay hoay mấy lần không chỉnh nổi, lúc ấy mới nhận ra tay mình vẫn đang run rẩy.Trong thang máy, giây phút thấy Jinpei-chan, anh đã mừng đến phát điên, nhưng anh kìm nén, không để lộ một chút phản ứng nào.Ngay sau đó, anh nhận ra tình trạng của Jinpei-chan tệ đến mức nào.Sắc mặt tiều tụy, làn da nhợt nhạt, cơ thể còn gầy hơn lần trước. Mỗi chi tiết đều khiến Hagiwara kinh hãi và đau đớn.Đến khi Jinpei-chan quay sang nhìn mình với ánh mắt xa lạ, anh mới sực tỉnh.— Jinpei-chan không nhận ra anh nữa.Nếu chuyện này xảy ra trước lần gặp ở Akasaka, Hagiwara còn có thể chấp nhận rằng đó chỉ là mất trí nhớ. Nhưng rõ ràng ở lần đó, Jinpei-chan đã nhận ra anh!Vậy thì rốt cuộc nguyên nhân gì khiến đến tận hôm nay, Jinpei-chan lại hoàn toàn không còn chút ấn tượng nào về Hagiwara Kenji?Do thị lực ư? Có thể. Nhưng anh nhớ rõ, lần trước Jinpei-chan tuy mơ hồ nhìn không rõ, nhưng vẫn nhận ra trưởng nhóm.Chắc chắn còn có nguyên do sâu xa hơn.Hagiwara cố tình làm rơi thẻ, muốn để Jinpei-chan có cơ hội hành động. Và anh đã thấy —Cổ tay lộ ra vết bầm tím rõ ràng, dấu hằn từ dây trói để lại.Đó mới chỉ là phần anh nhìn thấy, còn những chỗ khác trên cơ thể thì sao? Jinpei còn phải chịu thêm những gì?Chúng nó... sao dám?! Sao dám làm vậy với cậu ấy?!Dù đã đoán rằng Jinpei-chan bị khống chế bằng biện pháp nào đó, nhưng khi tận mắt chứng kiến những vết thương đó, trong lòng Hagiwara vẫn bùng lên cơn đau đớn dữ dội như lửa thiêu đốt máu thịt.Anh thậm chí còn muốn bất chấp tất cả mà đưa Jinpei rời khỏi nơi này, giấu đi, để cậu có thể nghỉ ngơi và hồi phục.Nhưng lý trí cũng nhắc nhở anh rõ ràng — anh không có khả năng ấy.Ít nhất là lúc này, anh không thể cứu Matsuda Jinpei.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me