TruyenFull.Me

[Edit - Đam Mỹ]Mỹ Nhân Bệnh Tật Bỗng Nỗi Tiếng Trong Show Thiếu Nhi -Tỉnh Đăng

Chương 16

Sunny_Blossoms

Hạ gia công quán.

Màn đêm dưới xa xa là có thể nhìn thấy một mảng ánh đèn rực như lửa, huy hoàng đến cực điểm.

Lúc Ninh Thời Tuyết bọn họ đến nơi, quản gia Hạ gia đích thân ra nghênh đón, tự tay kéo cửa xe cho cậu.

"Cảm ơn." Ninh Thời Tuyết hạ giọng nói.

Chỉ dựa vào gia thế của nguyên chủ, căn bản không đủ để khiến quản gia của Hạ lão gia tử ra mặt đón tiếp.
Chỉ có thể là nể mặt Tạ Chiếu Châu.

Giới thượng lưu Yến Thành nhiều quy củ, Ninh Thời Tuyết đã đồng ý với Tạ Chiếu Châu sẽ an phận, liền ở trên xe thay bộ tây trang Tống Ly mang đến, sau đó ngoan ngoãn đi theo đúng trình tự được sắp xếp.

Lão quản gia thái độ cung kính, nụ cười cũng khéo léo: "Ninh thiếu gia, mời cậu theo tôi."

Yến hội thính rộng lớn, nơi nơi y hương tấn ảnh. Gọi là tiệc mừng thọ, nhưng càng giống một bữa tiệc điện ảnh. Trình diện đều là các tiền bối nổi tiếng trong giới giải trí, hoặc những diễn viên đang lúc nổi tiếng.

Dưới chân là thảm đỏ tươi. Hai bên hành lang dài, bình sứ cắm đầy mẫu đơn các màu.

Ninh Thời Tuyết mím môi, giữ chặt tay Tạ Diêu Diêu, đi theo phía sau lão quản gia, men theo hành lang đến cuối đại sảnh.

***

"Tạ tổng."

Tống Ly đưa người đến xong liền lên tầng cao nhất của công quán, bước nhanh đến bên cạnh Tạ Chiếu Châu, thấp giọng nói: "Ninh thiếu gia đã đến, đang ở yến hội thính."

"Ừ." Tạ Chiếu Châu mắt sâu tối, không phân biệt nổi bất kỳ cảm xúc nào, đáp một tiếng.

Tống Ly khom người, rời đi.

Ngoại trừ Tạ Hàn Chu, người Tạ gia gần như đều có mặt, thậm chí còn có vài cổ đông lâu năm của Tạ thị.

Nhưng khắp nơi hỗn độn.

Sàn nhà vương đầy mảnh sứ vỡ. Trên tấm thảm nhung còn mơ hồ có vết máu đỏ sậm.

"Tiểu Toại... Tiểu Toại!"

Mẹ Tạ mặc lễ phục dài màu xanh biển, tóc mai rối loạn, hốc mắt đỏ bừng.

Bà vốn ngồi ngẩn ngơ bên áo choàng, lúc ngẩng đầu thấy mặt Tạ Chiếu Châu, đột nhiên nhào tới, túm chặt lấy áo khoác vest của anh, nước mắt ngay lập tức trào xuống:

"Con đến lúc nào? Sao không nói cho mẹ biết..."

Cánh tay bà toàn vết thương, vẫn đang chảy máu. Bác sĩ vội chạy tới đỡ bà, lại bị bà giãy mạnh hất ra.

Tạ Chiếu Châu không né tránh, mặc kệ bà đẩy kéo.

Đến khi ánh mắt sâu như đầm lạnh của Tạ Chiếu Châu nhìn tới, bà mới như bị hắt nước lạnh vào đầu, cả người lảo đảo, gần như không đứng vững, được đỡ đến bên sofa.

"Phu nhân," bác sĩ lau mồ hôi trán, "tôi băng bó vết thương cho bà trước đã."

Mẹ Tạ tên thật là Liêu Yến Uyển, con gái lớn của Liêu Thanh Trì.

Ba năm trước, sau khi con cả của bà – Tạ Toại – qua đời vì tai nạn xe, Liêu Yến Uyển vì đau buồn quá mức mà từ đó tinh thần không ổn định.

Dù Tạ Chiếu Châu lớn lên chẳng giống Tạ Toại chút nào, bà vẫn thường xuyên nhận nhầm người.

Hạ lão gia tử và Liêu Thanh Trì là bạn thân nhiều năm, từng chứng kiến Liêu Yến Uyển lớn lên. Ông muốn gặp lại bà một lần, nên mới bảo Tạ phụ đưa bà đến dự tiệc.

Không ngờ đến nơi thì bà phát bệnh.

Trước khi Tạ Chiếu Châu đến, bà đã đập phá rất nhiều đồ.

"Nếu thực sự không ổn," bác sĩ khó xử nói, "chút nữa chỉ có thể tiêm một mũi trấn an cho phu nhân."

Tạ Chiếu Châu không phản đối, chỉ ra hiệu bằng mắt, để người đưa Liêu Yến Uyển vào phòng nghỉ.

Sau đó anh xoay người định rời đi.

"Đứng lại!" Tạ phụ mặt trầm như nước, mày nhíu chặt, cố nén giận, hạ giọng răn: "Tiệc mừng thọ của Hạ lão gia tử, cậu còn dẫn Ninh Thời Tuyết tới làm gì? Chưa đủ loạn à?!"

Ninh Thời Tuyết có vấn đề, ai cũng biết. Huống hồ tối nay Tạ Hàn Chu cũng có mặt, nếu xảy ra chuyện thật thì đúng là mất hết mặt mũi Tạ gia.

"Tôi kết hôn, đương nhiên phải dẫn cậu ấy theo." Tạ Chiếu Châu dừng bước, giọng lạnh lùng: "Hơn nữa, chuyện hôn sự với Ninh gia... không phải do chính ông quyết định à?"

Cha Tạ sững người, thoáng có vẻ lúng túng trong mắt.

Từ sau khi Tạ lão gia bệnh nặng, quyền lực Tạ thị rơi hoàn toàn vào tay Tạ Chiếu Châu. Bản thân ông ta đã chẳng còn thực quyền gì, nếu nuôi dưỡng được Tạ Diêu Diêu, dựa vào cổ phần vợ chồng Tạ Toại để lại, chưa biết chừng còn có cơ hội xoay chuyển.

Nhưng Tạ Chiếu Châu lại thẳng tay chặn đường, không cho ông ta bất kỳ cơ hội nào tiếp xúc riêng với Tạ Diêu Diêu.

Chuyện liên hôn với Ninh gia ban đầu vốn chỉ là nước cờ dự phòng. Tạ Chiếu Châu thâm hiểm khó lường, Hạ Lâm lại quen biết anh nhiều năm, lỡ đâu anh cưới em gái Hạ Lâm, có Hạ gia hậu thuẫn, thì ông muốn quay lại nắm quyền ở Tạ thị chẳng khác nào mơ giữa ban ngày.

Cho nên mới nóng ruột, muốn Tạ Chiếu Châu lập tức liên hôn.

Đối phương gia thế vốn cũng chẳng hơn được bao nhiêu.

Nhớ lại chuyện đó, sắc mặt cha Tạ càng khó coi.

Hồi trước, Tạ Chiếu Châu vốn không muốn kết hôn. Ông ta nói chuyện chẳng kiêng dè, phải lôi cả Tạ lão gia ra ép buộc, khuyên nhủ: "Con xem như giúp gia gia con được mừng một phen thì không được sao?"

Vừa dứt lời đã hối hận. Ninh Thời Tuyết cũng là dạng ốm yếu bệnh tật, còn mừng cái gì nổi?

Vậy mà Tạ Chiếu Châu lại đột nhiên cụp mắt, thế nhưng lại gật đầu đồng ý, ném cho ông một câu: "Mừng gấp đôi."

Nghẹn tới giờ, cha Tạ vẫn thấy tức ứ máu trong ngực.

Hạ Lâm vẫn luôn chờ ở ngoài cửa. Thấy Tạ Chiếu Châu ra, anh liền cùng đi xuống lầu.

"Bác gái vẫn vậy à?" Hạ Lâm hỏi.

Tạ Chiếu Châu mím môi. Đèn trần hành lang kéo bóng mũi và sống xương lông mày anh thành một vùng tối dày đặc: "Ừ."

Thấy anh không muốn nói nhiều, Hạ Lâm cũng không hỏi nữa. Anh vươn tay đập đập vào tay áo Tạ Chiếu Châu:

"Vợ cậu tới rồi đấy. Cậu dặn tôi trong chương trình phải canh chừng cậu ta, thì tôi canh thật rồi nhé. Trông có vẻ ngoan, không đi kiếm chuyện với Tạ Hàn Chu, cũng chẳng đụng tới Quý Thanh."

Tạ Chiếu Châu tất nhiên không thật sự yên tâm khi để Ninh Thời Tuyết mang theo Tạ Diêu Diêu đi ghi hình chương trình.

Nhưng vì có Hạ Lâm đi cùng, anh mới đồng ý.

Hạ Lâm hơn hai mươi tuổi đã nổi tiếng phong lưu. Vợ hiện tại—đại tiểu thư nhà họ Thẩm—cũng là anh quen từ hộp đêm.

Cuối cùng là vì "bác sĩ bảo cưới" nên mới thành hôn.

Không có Hạ Miểu Miểu ở bên, Hạ Lâm liền lộ nguyên hình. Ngậm điếu thuốc, cười mơ hồ: "Tôi thấy cậu ta giờ ngoan lắm."

Tạ Chiếu Châu mắt vẫn trầm ngâm, không biết đang nghĩ gì.

Ninh Thời Tuyết ở đại sảnh tiệc đảo mắt nhìn quanh, không nhận ra ai, liền dắt Tạ Dao Dao đến góc khuất ăn bánh kem.

Tạ Dao Dao gặm gặm vài miếng nhỏ, sau đó lại bước chân ngắn chạy theo mấy bạn nhỏ khác.

Ninh Thời Tuyết cảm thấy mình rõ ràng chẳng làm gì, nhưng lại mệt rã rời, cả người mềm nhũn.

Cái nhãi con này thật sự không phải người có thể dắt theo cho vui.

Cậu vẫn luôn phải nhìn chằm chằm Tạ Dao Dao, sợ nhóc bị người ta đụng phải. Liền thấy Tạ Dao Dao đột nhiên như cún con ngẩng đầu lên, cổ nghển ra, chân nhỏ chạy lạch bạch, sau đó ôm chặt lấy chân một người đàn ông, đôi mắt sáng lấp lánh.

"Ba lớn!"

Ninh Thời Tuyết sửng sốt, cũng ngẩng đầu theo.

Người đàn ông bị gọi là "đại ba ba" mặc bộ vest xám bạc, dáng người cao ráo, chậm rãi xoay người lại. Mái tóc hai bên thái dương đã trắng, đuôi mắt có vài nếp nhăn ôn hòa.

Nhìn qua chắc cũng cỡ năm mươi.

Tuổi trẻ chắc chắn là người rất tuấn tú, ngay cả hiện tại vẫn còn phong độ lão luyện.

Ninh Thời Tuyết: "......"

Ninh Thời Tuyết: ???

Trước khi tới đây, cậu đã chuẩn bị tâm lý. Nguyên chủ thường mắng Tạ Chiếu Châu vừa già vừa xấu, nên cậu cũng tưởng tượng sẵn trong đầu một "ông chú" để dễ ứng phó.

Ai ngờ đối mặt gương mặt này... cả người cậu cứng đờ.

Tạ Chiếu Châu bắt cậu phối hợp? Cái này phối kiểu gì?
Miệng nào mà hạ nổi cơ chứ?

Tạ Dao Dao vẫn đang nhiệt tình dán lên người kia, người nọ cũng cúi xuống sờ đầu nhóc, ánh mắt trong sảnh bắt đầu đổ dồn về phía họ.

Âm thanh huyên náo, đầu Ninh Thời Tuyết như ong ong nổ vang.

Cậu cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Hạ Lâm chẳng phải là sư huynh của Tạ Chiếu Châu sao? Là học chung cấp ba hay đại học ấy?

Vậy Tạ Chiếu Châu cùng lắm cũng phải bằng tuổi Hạ Lâm chứ.

Nhưng... Tạ Dao Dao lại gọi người này là "Ba lớn ". Thật sự sẽ có đứa nhỏ nhận nhầm cha mình sao?

Ngay lúc Ninh Thời Tuyết còn đang do dự vài giây, người đàn ông kia cũng nhìn sang, còn giơ tay vẫy vẫy, dáng vẻ rất thân thiện.

Không còn cách nào, Ninh Thời Tuyết nhắm mắt, cắn răng, cứng nhắc bước tới.

Cậu không lên tiếng, chỉ cẩn thận giơ tay, định khoác lấy tay đối phương.

Nhưng người kia lại không tránh né.

Lòng bàn tay Ninh Thời Tuyết bắt đầu rịn mồ hôi, sắc mặt càng lúc càng trắng.

Ngay khi cậu gần như sắp khoác tay lên, thì một tiếng bước chân ngừng ngay trước mặt.

Một người đàn ông cao lớn, mặc bộ vest đen ôm gọn, áo khoác có vài nếp nhăn, sơmi bung mấy cúc, lộ rõ đường nét nơi yết hầu. Cà vạt tùy tiện buộc lỏng, vòng qua cổ tay.

Nhưng toàn thân toát ra khí thế sắc bén, khuôn mặt trắng lạnh, đường nét khắc sâu. Đôi mắt phượng đen sẫm như đêm sâu, trực diện nhìn về phía cậu.

Sau đó anh nhấc bổng Tạ Dao Dao lên, ôm vào lòng.

Tay Ninh Thời Tuyết bị đẩy sang một bên, nặng nề rơi xuống. Đại vai ác Tạ Dao Dao lập tức rúc vào ngực người kia như chim cút, không dám nhúc nhích.

Cậu theo bản năng nuốt nước bọt, ngẩng mi, dựa vào bản năng phản ứng với nguy hiểm, lập tức nhận ra người trước mặt.

"Thế nào?" Tạ Chiếu Châu hạ giọng, ngữ khí lười biếng mà ngả ngớn, nhưng đôi mắt dài hẹp lại chẳng hề có lấy nửa phần ý cười. "Kết hôn chưa đầy nửa năm, đã định thay lòng đổi dạ rồi hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me