TruyenFull.Me

[EDIT/ĐAM MỸ] NGÀY NÀO CŨNG TÌM CÁCH THẤT NGHIỆP

Chương 65: Chuyện động trời

IceTea4

Hy vọng của La Tinh vừa mới nhen nhóm chưa được bao lâu đã bị chính miệng Trì Tích Đình dập tắt.

Ngô Mộc Lương siết chặt tay, nghiến răng ép mình bình tĩnh lại, sau khi cố gắng ra vẻ không yếu thế trước mặt Trì Tích Đình thì mới lên tiếng: "Tôi là nhóm trưởng, tất cả các cuộc họp tôi tổ chức đều là vì muốn tốt cho nhóm chúng ta."

Trì Tích Đình hờ hững: "Cậu đã làm tròn trách nhiệm của một nhóm trưởng chưa? Cậu giao nhiệm vụ cho chúng tôi, vậy còn cậu thì sao? Cậu đã làm được những gì?"

"Cậu chỉ biết hối thúc suông trong nhóm, hoàn toàn không dựa vào tiến độ của mỗi người để điều chỉnh nội dung, cũng không hề tổng hợp tài liệu sau khi phân công." Giọng Trì Tích Đình khá châm biếm, ngón tay lơ đãng xoay cây bút máy: "Với tư cách là nhóm trưởng, cậu hoàn toàn thất bại. Nếu dựa vào cậu, nhóm chúng ta đừng nói là thua mà ngay cả một bản kế hoạch dự án cho ra hồn cũng không làm nổi."

Ánh mắt La Tinh không ngừng chuyển qua lại giữa Trì Tích Đình và Ngô Mộc Lương, càng nghe Trì Tích Đình nói thì trong lòng càng căng thẳng, sau khi nghe ra được một vài ẩn ý trong lời nói của anh thì trong mắt lóe lên một tia vui mừng.

Trì Tích Đình định giành lấy vị trí nhóm trưởng hay sao?

Ngô Mộc Lương cũng hiểu được ý của Trì Tích Đình, chân mày nhíu chặt, thẳng thừng nói: "Nhóm trưởng là do mấy người bỏ phiếu chọn còn gì, đừng hòng mà thay đổi."

Trì Tích Đình hừ một tiếng, chậm rãi nói: "Đúng, là do bọn tôi bỏ phiếu chọn."

"Nếu thế thì hôm nay cũng có thể bỏ phiếu lại để đổi nhóm trưởng được chứ nhỉ?."

Tim Ngô Mộc Lương đập thịch một cái, hai tay nắm chặt theo phản xạ, nhìn Trì Tích Đình như thể muốn ăn tươi nuốt sống anh.

"Cậu thấy bây giờ cậu có tư cách để làm nhóm trưởng nữa không?" Trì Tích Đình nghiêng đầu, ra hiệu cho Ngô Mộc Lương nhìn La Tinh.

Sống lưng Ngô Mộc Lương cứng đờ, quay đầu nhìn La Tinh.

La Tinh cúi gằm mặt không nói tiếng nào, dáng vẻ như không muốn trao đổi với Ngô Mộc Lương nữa.

Trì Tích Đình lười biếng dựa vào lưng ghế, ung dung nhìn hai đồng đội còn lại trong nhóm, khẽ lắc đầu một cái.

Thật ra việc Lý Hân nghỉ việc lại trở thành một lợi thế cho anh, ít nhất là trong tình huống ngày hôm nay.

Trước đó có vẻ như La Tinh và Lý Hân đều đứng về phía Ngô Mộc Lương, nhưng thực tế là La Tinh và Trì Tích Đình không hề có mâu thuẫn với nhau, sự tẩy chay của cô phần lớn là do bị lôi kéo, không phải là không thể lay chuyển.

Thấy La Tinh không nhìn mình, Ngô Mộc Lương cũng đã xác định được cục diện, nhắm mắt thở dài rồi quay đầu nhìn Trì Tích Đình, lạnh lùng hỏi: "Cậu muốn thế nào?"

"Không muốn thế nào cả." Trì Tích Đình cười: "Nhóm trưởng vẫn là cậu, tôi không giành với cậu đâu."

Trì Tích Đình vừa dứt lời, cả hai người còn lại đều sững sờ.

La Tinh đột ngột ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng thốt ra câu đầu tiên kể từ khi bước vào phòng họp: "Cái gì?"

Trì Tích Đình không làm nhóm trưởng?

Thế thì...

Ngô Mộc Lương cũng choáng váng hết cả người, há hốc miệng không biết phải phản ứng thế nào, chỉ biết ngơ ngác nhìn Trì Tích Đình.

Trì Tích Đình rất giỏi nhìn thấu lòng người, có lẽ vì từng làm quản lý nên bây giờ dễ dàng hiểu được hai người họ đang nghĩ gì.

Quản lý có khó không?

Không dễ.

Bởi vì cá tính, mức độ chấp nhận và giới hạn của mỗi người đều khác nhau, Trì Tích Đình cũng không phải là một lãnh đạo độc tài lạnh lùng nên sẽ cố gắng hết sức không chạm đến giới hạn của nhân viên, cố gắng làm một cấp trên vừa có lý vừa có tình.

Nhưng cũng không đến mức gọi là khó.

Xét cho cùng, con người là động vật có nhu cầu. Muốn làm tốt vai trò quản lý, thật ra chỉ cần tìm ra được đúng nhu cầu của nhân viên, sau đó dùng nó làm mồi nhử thúc đẩy cấp dưới nỗ lực phấn đấu vì điều đó, thành công thì có thể ung dung ngồi đợi thành quả.

Lãnh đạo cấp thấp chỉ biết dùng biện pháp đơn giản nhất: lương bổng.

Nếu lương cơ bản đã cố định rồi thì thông qua KPI, thông qua tiền thưởng, thông qua các cơ chế khuyến khích khác nhau để thúc ép nhân viên.

Nhưng làm như vậy rồi cũng sẽ nảy sinh những vấn đề khác.

Lương chỉ có cao hơn, không có cao nhất, về lâu về dài không thể tránh khỏi tình trạng nhân viên nhảy việc vì sự cám dỗ của mức lương cao hơn.

Chử Duật chính là một lãnh đạo ở tầm cao hơn.

Hắn thừa biết Thẩm Chi Triết muốn gì, cứ thế bí mật mà thả câu, chờ Thẩm Chi Triết cắn câu rồi chỉ cần lặng lẽ quan sát anh ta dốc sức làm việc là được.

Chử Duật thậm chí chẳng phải đánh đổi bằng cái gì đó, chỉ cần làm một hành động ám chỉ mà thôi.

Trì Tích Đình cũng học lỏm được chút.

Ngô Mộc Lương muốn gì chứ, thứ cậu ta muốn chỉ là vị trí nhóm trưởng và những lợi ích đằng sau nó mà thôi, quyền lực có lẽ cũng quan trọng đấy, nhưng tuyệt đối không phải là quan trọng nhất.

Cậu ta muốn sau khi dự án hoàn thành, với tư cách nhóm trưởng thì sẽ nhận được nhiều sự khen thưởng và chú ý hơn.

Nếu đã vậy, Trì Tích Đình cứ thoải mái mà nhường vị trí đó cho cậu ta thôi, nhưng quyền lực thì anh phải nắm.

Thứ duy nhất anh cần là hiệu suất cao.

Công việc hiện tại của anh quá nhiều, quá phức tạp. Chuyện công ty nhà họ Giang vẫn chưa thể buông tay, nó liên quan đến sự tồn vong của tập đoàn nhà họ Chử, anh bắt buộc phải bỏ ra gấp mười, gấp trăm lần thời gian và công sức để tìm ra điểm then chốt trong mớ hỗn độn ấy, sau đó bắt được điểm yếu, từng bước từng bước giải quyết các mối đe dọa.

Ngoài ra còn có quả bom hẹn giờ Thẩm Chi Triết nữa, lúc nào cũng chực chờ để nhét dự án cho anh, nhưng mà Thẩm Chi Triết dù sao cũng là giám đốc, với cấp bậc hiện tại của anh thì vẫn chưa thể điều khiển được.

Thứ duy nhất có thể kiểm soát được chỉ có dự án nhóm này.

Làm việc nhóm cũng khá tốt, có người cùng làm thì Trì Tích Đình có thể đẩy đi một số việc vặt không mấy giá trị, tiết kiệm được một phần lớn công sức và thời gian.

"Nhóm trưởng vẫn là cậu." Trì Tích Đình gõ hai ngón tay xuống mặt bàn, mặt không chút biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng tĩnh lặng, cả người toát ra khí chất khiến cho người ta cảm thấy áp lực: "Nhưng từ giờ trở đi nhiệm vụ sẽ do tôi phân công."

Không biết có phải là ảo giác hay không, Ngô Mộc Lương và La Tinh bỗng thấp thoáng trông thấy bóng dáng của Chử Duật và Thẩm Chi Triết trên người Trì Tích Đình.

"Nhưng..."

Ngô Mộc Lương chưa kịp nói xong thì đã bị ánh mắt của Trì Tích Đình ép phải nuốt ngược vào trong.

"Vậy đi. Từ bây giờ tất cả đều phải nghe theo tôi, hiểu chưa?" Ánh mắt Trì Tích Đình lần lượt quét qua Ngô Mộc Lương và La Tinh.

La Tinh ngơ ngác gật đầu.

Trì Tích Đình lại nhìn Ngô Mộc Lương.

Một lúc sau, Ngô Mộc Lương cũng cứng nhắc gật đầu.

Trì Tích Đình lập tức mở máy tính, phân tích lại bản kế hoạch dự án cho họ một lần nữa, vừa giải thích vừa quan sát hai người này, nhìn bộ dạng nửa hiểu nửa không của họ mà thấy đau hết cả đầu.

Đến nước này rồi thì làm gì được nữa.

Nhân viên kém chất lượng cũng không hoàn toàn vô dụng.

Chẳng hạn như Ngô Mộc Lương, nếu không làm được những nội dung cần chút khả năng sáng tạo hay điều phối thì cứ giao cho chút việc đơn giản, thống kê số liệu lặt vặt gì đó là phù hợp nhất.

Còn về La Tinh, khá hơn Ngô Mộc Lương một chút, tuy kiến thức và kinh nghiệm chưa nhiều nhưng ít ra cũng biết nghe lời, hơn nữa chỉ cần gợi ý một chút là có thể hiểu, giao cho cô làm mấy phần chuẩn bị cơ bản của dự án chắc cũng không có vấn đề gì.

Trì Tích Đình suy nghĩ rất rõ ràng, phân công đâu ra đó, sau khi chốt xong tất cả thì đứng dậy nói: "Vậy cuộc họp hôm nay kết thúc ở đây, nhiệm vụ tôi giao nhớ hoàn thành đúng hạn."

"Ngoài ra đừng nói linh tinh vô nghĩa trong nhóm chat nữa, tập trung vào mà nâng cao hiệu suất công việc, hiểu chưa?" Trì Tích Đình nhìn Ngô Mộc Lương, rõ ràng câu này chỉ nhắm đến Ngô Mộc Lương.

Sắc mặt Ngô Mộc Lương tái mét, nhưng sau tình huống hôm nay thì hoàn toàn không dám tác quai tác quái, ít nhất là ở trong văn phòng này cậu ta không dám đối đầu với Trì Tích Đình nữa.

Thấy Ngô Mộc Lương không nói gì, Trì Tích Đình coi như cậu ta đã ngầm đồng ý, không lãng phí thời gian nữa mà cất bước rời khỏi phòng họp.

Trì Tích Đình quay về bàn làm việc rồi lại bắt đầu con đường làm công chăm chỉ của mình.

Dự án nhóm coi như đã giải quyết xong, một số việc vặt tốn thời gian đã phân chia người làm hết rồi, gánh nặng cũng giảm đi nhiều, trong tay giờ chỉ còn lại một dự án quảng bá sản phẩm lá trà mới.

May là anh cũng khá quen thuộc với sản phẩm này, hi vọng rằng quá trình làm sẽ không quá khó khăn.

Có điều, đi làm thì không nên hoàn thành công việc quá nhanh, phải để lại một chút không gian linh hoạt, để nhỡ có ai định nhét thêm việc thì còn có cớ mà từ chối.

Trì Tích Đình vừa cẩn thận xem xong bản kế hoạch dự án thì nhận được tin nhắn của Thẩm Chi Triết.

【 Thẩm Chi Triết】: Qua phòng tôi đi.

Thông báo lần này của Thẩm Chi Triết đặc biệt ngắn gọn súc tích, thậm chí còn hơi nghiêm túc.

Trì Tích Đình tự giác kiểm điểm bản thân.

Gần đây mình có gây chuyện đâu nhỉ...

Trì Tích Đình gõ cửa phòng giám đốc, lúc mở cửa mới phát hiện trong phòng không chỉ có mỗi mình Thẩm Chi Triết.

Chử Duật cũng đang ở đây.

Bước chân Trì Tích Đình khựng lại, bất ngờ chạm phải ánh mắt của Chử Duật.

Chử Duật mặc một chiếc áo sơ mi màu xám đậm, không thắt cà vạt, tay áo xắn lên một đoạn, để lộ ra cẳng tay với phần cơ bắp dẻo dai.

Chiếc đồng hồ trên cổ tay hắn vừa hay chính là chiếc lần trước cho Trì Tích Đình mượn.

Thấy ánh mắt Trì Tích Đình dừng lại trên cổ tay mình, Chử Duật cũng cúi đầu nhìn qua, rồi lại lặng lẽ ngẩng lên nhìn Trì...

Đôi môi của Trì Tích Đình.

"Ngồi xuống đi." Thẩm Chi Triết nhanh nhẹn ký tên trên một tập tài liệu, gập lại rồi đặt sang một bên, không thèm ngẩng đầu mà nói với Trì Tích Đình.

Trì Tích Đình vâng một tiếng, tìm một chỗ ngồi xuống rồi chào Chử Duật bên cạnh: "Chào tổng giám đốc Chử ạ."

"Ừ." Chử Duật đáp lời, nhướn mắt nhìn Trì Tích Đình một cái, rồi lại im lặng dời tầm mắt đi, ngón tay đặt trên đùi bất giác co lại.

"Tìm cậu có chút việc." Thẩm Chi Triết làm xong việc rồi mới ngẩng đầu nhìn Trì Tích Đình: "Vừa rồi có cái cậu nào đó trong nhóm cậu, Ngô Mộc Lương phải không nhỉ, đến tìm tôi để mách tội cậu. Cậu đã làm gì người ta thế?"

Đến mức người ta phải đặc biệt chạy đến chỗ anh ta để tố cáo.

Thẩm Chi Triết nghe xong mà cạn lời, bảo Ngô Mộc Lương đi về tự giải quyết vấn đề nội bộ nhóm đi.

Gặp mấy cái chuyện vặt vãnh mà cũng tìm đến giám đốc thì còn ra cái thể thống gì nữa.

Trì Tích Đình cũng cạn lời, nhưng không vì bị Thẩm Chi Triết 'hỏi tội' mà căng thẳng, ngược lại còn bình tĩnh nói: "Làm kế hoạch dự án không thuận lợi lắm, tôi thấy cậu ta gặp vấn đề hơi nghiêm trọng nên đã nhắc nhở một chút."

Thẩm Chi Triết nhướn mày: "Vấn đề nghiêm trọng?"

"Vâng." Trì Tích Đình uyển chuyển nói: "Tôi cảm thấy IQ của cậu ta chắc là chưa được nền văn minh hiện đại của chúng ta khám phá ra."

Thẩm Chi Triết: "......"

Chử Duật ngồi bên cạnh bật cười thành tiếng.

Thẩm Chi Triết cũng không trách mắng Trì Tích Đình, chỉ khuyên nhủ: "Dù sao cũng là một nhóm, cố gắng giữ gìn mối quan hệ tập thể chút đi."

Trì Tích Đình cũng không khách sáo: "Không phải tôi không muốn giữ gìn, nhưng mà tôi thấy không có ý nghĩa lắm."

Thẩm Chi Triết: "?"

"Anh thấy mối quan hệ trong nhóm quan trọng hơn hay hiệu suất làm việc của tôi quan trọng hơn?" Trì Tích Đình hỏi.

Im lặng nửa ngày, Thẩm Chi Triết thành thật nói: "Hiệu suất làm việc của cậu."

Trì Tích Đình: "Thế thì xong rồi còn gì nữa."

Hôm nay anh có dùng chút thủ đoạn để kiểm soát tình hình, nhưng thấy Ngô Mộc Lương lại tiếp tục đến tìm Thẩm Chi Triết để mách kẻo thì chợt nhận ra rằng Ngô Mộc Lương vẫn là một yếu tố không thể kiểm soát, vì vậy anh phải có chuẩn bị sẵn từ trước.

Chẳng hạn như... xin xỏ được một vài 'đặc quyền' từ Thẩm Chi Triết.

Thẩm Chi Triết hiểu được ám chỉ của Trì Tích Đình, xoa cằm suy nghĩ một lát rồi mở lời: "Ban đầu tôi cũng không định áp dụng hình thức làm việc nhóm đâu, nhưng mà năng lực của lứa thực tập sinh các cậu năm nay thật sự không ổn lắm, không nói cậu đâu nhé, những người khác cơ."

"Mấu chốt là các dự án lần này đều rất quan trọng, tôi cân nhắc một hồi thì quyết định vừa duy trì ổn định vừa thử đổi mới." Thẩm Chi Triết chậm rãi nói: "Quá trình không quan trọng, tôi chỉ nhìn kết quả."

Nhận được sự đảm bảo của Thẩm Chi Triết, Trì Tích Đình hài lòng gật đầu, hỏi Thẩm Chi Triết lần này tìm anh có việc gì, không lẽ chỉ vì Ngô Mộc Lương mách tội mà gọi anh sang tận đây sao?

"Có một dự án khá gấp..."

Thẩm Chi Triết còn chưa nói xong, Trì Tích Đình đã lên tiếng: "Dự án gấp tôi không làm."

Thẩm Chi Triết: "?"

"Gấp gáp tôi dễ mắc lỗi."

"......" Thẩm Chi Triết cố gắng cứu vãn: "Thật ra cũng không gấp lắm đâu."

Trì Tích Đình bình tĩnh: "Không gấp thì tôi càng không muốn làm, không gấp thì tôi làm làm gì?"

Thẩm Chi Triết: "......"

Chứ muốn gì nữa?

Dự án nào mới vinh dự lọt vào mắt xanh của chú mày đây?

Chử Duật nghiêng đầu nhìn Trì Tích Đình, trước tiên là dừng lại nơi con ngươi Trì Tích Đình, sau đó di chuyển xuống một chút, say mê ngắm đôi môi hồng nhạt của anh vài giây rồi lại dời đi, cổ họng ngứa ngáy ho khan một tiếng.

Trì Tích Đình nhạy bén quay sang nhìn Chử Duật, khó hiểu mà nghiêng nghiêng đầu, lúc quay đầu về thì kín đáo mím môi một cái.

Cũng không biết có phải là ảo giác hay không.

Sao cứ cảm thấy Chử Duật đang nhìn mình nhỉ.

Lạ thật đấy.

Nhận được ám hiệu của Chử Duật, Thẩm Chi Triết đột ngột chuyển chủ đề: "Nói về dự án chip điện tử kia đi, ở phần cuối cậu có nhắc đến hợp tác doanh nghiệp chứ gì? Tôi xem xét rồi..."

Thẩm Chi Triết chuyển chủ đề quá nhanh khiến Trì Tích Đình không phản ứng kịp, chỉ biết mơ màng chớp chớp mắt rồi 'ơ' một tiếng

Thẩm Chi Triết ngạc nhiên: "Có vấn đề gì à?"

"Không ạ." Trì Tích Đình thành thật: "Anh tư duy quá mượt khiến tôi theo không kịp."

Thẩm Chi Triết: "...Mỉa mai tôi đấy à?"

"Không dám ạ." Trì Tích Đình cúi đầu trước tư bản.

Thẩm Chi Triết chỉ có thể cười lạnh, nhưng cũng không thèm chấp nhặt nữa, nghiêng người lấy ra một tập tài liệu từ đống hồ sơ bên cạnh.

Chính là bản kế hoạch dự án quảng bá kênh phân phối chip điện tử do Trì Tích Đình làm.

"Tập đoàn Chử những năm gần đây rất ít khi mở rộng thêm đối tác mới, cho nên phần nội dung về hợp tác doanh nghiệp trong bản kế hoạch này, với quyền hạn cá nhân của tôi thì không thể tự tiện quyết định được."

Ngón tay Thẩm Chi Triết gõ gõ lên tập tài liệu, ánh mắt hướng về phía Chử Duật.

Trì Tích Đình cũng hiểu ý nhìn sang Chử Duật, mơ hồ đoán được kết quả.

Quả nhiên, Chử Duật bình tĩnh lên tiếng: "Trong số các đối tác hiện có của tập đoàn không có doanh nghiệp nào phù hợp để đảm nhận dự án này. Dù sao thì chip điện tử cũng không phải là sản phẩm thế mạnh của tập đoàn, lại liên quan đến lợi ích sẵn có nên đa số các công ty sẽ không mấy mặn mà với một dự án mà khả năng sinh lời chưa thể dự đoán."

Sau quá trình lựa chọn và sàng lọc kỹ lưỡng trong thời gian gần đây, các đối tác của tập đoàn nhà họ Chử về cơ bản đều là những doanh nghiệp đầu ngành, năng lực kinh doanh mạnh mẽ, kết hợp với tập đoàn nhà họ Chử sẽ tạo thành liên minh khổng lồ, thế nhưng tất cả đều dựa trên tiền đề tập đoàn Chử phải đưa ra được nguồn lực đủ mạnh và có lợi thế cạnh tranh rõ ràng.

Thẩm Chi Triết cũng lên tiếng: "Họ e dè cũng là điều dễ hiểu, nhưng mà trên thương trường đã hưởng lợi ích thì đương nhiên cũng phải chấp nhận rủi ro nhất định."

Thật ra ở giai đoạn hiện tại chip điện tử lại một sản phẩm khá có tiềm năng phát triển, nếu không thì Thẩm Chi Triết cũng sẽ không chọn dự án này trong số rất nhiều dự án để giao cho Trì Tích Đình làm.

Tình hình kinh tế vĩ mô toàn cầu đang dần phục hồi, ngành công nghiệp bán dẫn và các ngành sản xuất liên quan của nước Z cũng bắt đầu có dấu hiệu khởi sắc, cộng với chính sách hỗ trợ của nhà nước thì việc hoàn thiện chuỗi cung ứng và tiến bộ kỹ thuật trong lĩnh vực chip điện tử chỉ là vấn đề thời gian.

Trì Tích Đình gật gù ngẫm nghĩ, quay sang hỏi Chử Duật: "Vậy là anh định phát triển mối quan hệ hợp tác mới ạ?"

Chử Duật: "Ừ."

"Có doanh nghiệp mục tiêu nào chưa ạ?"

"Có vài cái tên trong danh sách dự phòng, nhưng vẫn cần phải xem xét thêm." Chử Duật chậm rãi nói.

Thẩm Chi Triết xen vào, "Tích Đình, trong bản kế hoạch của cậu có liệt kê mấy cái mà? Cậu thấy thế nào?"

Trì Tích Đình suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi đã liệt kê theo từng trường hợp, ưu tiên những doanh nghiệp có chuỗi sản phẩm tương đối hoàn chỉnh, tình hình kinh doanh ổn định. Ví dụ như Semiconductor Bắc Thỉ ở tỉnh J, đây là doanh nghiệp lâu đời khá nổi tiếng ở tỉnh này, về mặt kinh nghiệm sẽ tương đối dồi dào, nhưng không thể tránh khỏi việc sẽ xảy ra tình huống tương tự như Thụy Phong."

Trì Tích Đình vừa nói vừa nhìn Chử Duật.

Chử Duật dường như không mấy hứng thú với Bắc Thỉ, hoặc là không hiểu rõ nên sắc mặt không có gì thay đổi.

Thẩm Chi Triết: "Tiếp tục đi."

"Tiếp theo là Salltech ở tỉnh H..." Trì Tích Đình bình tĩnh trình bày rõ ràng những ưu nhược điểm của các doanh nghiệp mà anh nhắm đến cho hai vị lãnh đạo của mình, nhưng dù sao anh cũng là con người, sẽ luôn có những thiên vị nhất định.

"Còn có Tâm Thành ở tỉnh K, công ty này mới thành lập những năm gần đây, thời gian hoạt động tương đối ngắn nhưng lại có lãnh đạo trẻ tuổi táo bạo, nguồn cung tài chính có vẻ khá dồi dào, đầu tư cho sản phẩm cũng rất lớn, Tâm Thành phát triển chỉ là vấn đề thời gian."

Chử Duật nghe ra được sự thiên vị của Trì Tích Đình trong lời nói, ngước mắt hỏi anh: "Cậu đề cao Tâm Thành nhất à?"

Trì Tích Đình thẳng thắn gật đầu, cũng ngẩng đầu nhìn Chử Duật, nhưng vừa mới chạm mắt nhau thì Chử Duật đã lập tức cụp mắt xuống tránh ánh nhìn của anh.

Trì Tích Đình khó hiểu chớp mắt, đành phải cúi đầu dời mắt đi, lúc quay sang lại phát hiện Chử Duật tiếp tục liếc mình thêm cái nữa.

Điểm dừng của ánh mắt cũng hơi...kỳ kỳ.

Trì Tích Đình ngại ngùng liếm môi dưới, đột nhiên thấy hơi khát nước.

Thẩm Chi Triết xoa cằm suy nghĩ, đang định mở miệng nói tiếp thì bị Chử Duật nhíu mày nhìn chằm chằm.

Thẩm Chi Triết: "?"

"Văn phòng cậu không có nước à?" Chử Duật hỏi.

"Cậu khát à?" Thẩm Chi Triết hỏi theo phản xạ.

Chử Duật không nói gì, Trì Tích Đình lại dè dặt lên tiếng: "Tôi khát ạ."

Thẩm Chi Triết: "......"

Fine.

Yêu nhau thì nói mọe đi.

Bày đặt 'mắt đưa mày liếc' trước mặt chó độc thân tui đây làm chi?

Thẩm Chi Triết nghiêng người, mở tủ giữ nhiệt bên cạnh ra rồi hỏi: "Trà ô long, Sprite, Coca, nước lọc, cậu uống gì?"

"Trà ô long ạ." Trì Tích Đình nói.

Thẩm Chi Triết ném cho anh một chai, nói tiếp: "Tâm Thành cũng khá đấy, tôi gặp ông chủ trẻ tuổi bên đấy hai lần rồi, trẻ trung thông minh cấp tiến lắm, có thể tiếp xúc thêm."

Chử Duật không nói được hay không, có vẻ như đã có kế hoạch riêng trong lòng.

Hắn là người cẩn trọng, trước khi nắm chắc chuyện gì thì sẽ không để lộ chút suy nghĩ hay dự định nào trước mặt bất kỳ ai.

Trì Tích Đình hiểu rất rõ tính cách của Chử Duật, thấy Chử Duật không lên tiếng thì biết hắn đang cần thêm thời gian cân nhắc, anh cũng biết điều mà chủ động chuyển chủ đề.

"Vậy hai người cứ xem xét thêm đi ạ, sau khi có kết quả thì thông báo cho tôi." Trì Tích Đình nói: "Đến lúc đó tôi sẽ dựa vào tình hình cụ thể của doanh nghiệp hợp tác để điều chỉnh lại kế hoạch."

Thẩm Chi Triết gật đầu đồng ý.

"À mà, tôi có chút chuyện muốn hỏi ạ." Do dự một lúc lâu, Trì Tích Đình vẫn lên tiếng.

Chử Duật đang định đứng dậy rời đi nghe vậy thì dừng động tác, quay đầu nhìn Trì Tích Đình, Trì Tích Đình cũng nghiêng đầu nhìn sang.

Mi mắt Chử Duật khẽ run, mím môi vài cái rồi cố tỏ vẻ tự nhiên hỏi: "Chuyện gì thế?"

Trì Tích Đình nhíu mày, vẻ mặt thoáng chút do dự, bàn tay đang đặt hờ trên tay vịn ghế cũng bất giác gõ nhẹ hai cái như đang phân vân lo lắng.

Trì Tích Đình không biết có nên hỏi hay không.

Dù sao thì anh và công ty nhà họ Giang cũng không có bất kỳ mối liên hệ nào, nếu chủ động đề cập sẽ rất dễ khiến Chử Duật và Thẩm Chi Triết sinh nghi, nhưng nếu không hỏi thì với nguồn lực và điều kiện hiện có của anh rất khó để điều tra được tình hình thực tế của nhà họ Giang.

"Không sao đâu." Chử Duật nhận ra được sự bất an trong mắt Trì Tích Đình, nhẹ nhàng quả quyết nói: "Muốn hỏi gì cũng được."

Nhận được ám hiệu của Chử Duật, Thẩm Chi Triết gãi gãi đầu, phối hợp nói: "Phải đó, hỏi đi, có gì đâu mà phải lăn tăn. Cậu cũng chẳng thể nào gây ra chuyện động trời gì đó làm tập đoàn Chử phá sản được đâu nhỉ?"

Trì Tích Đình: "......"

Nếu một người mà có thể làm tập đoàn nhà họ Chử phá sản.

Vậy thì phải quậy um sùm đến mức nào chứ?

"Hai người biết được bao nhiêu về công ty nhà họ Giang ạ?" Trì Tích Đình trăn trở hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định hỏi thẳng.

Quả nhiên.

Trì Tích Đình vừa dứt lời, cả hai người có mặt đều đồng loạt nhíu mày.

Chử Duật còn chưa kịp lên tiếng, Thẩm Chi Triết đã ngờ vực mở miệng: "Tự dưng hỏi tình hình công ty nhà họ Giang làm gì? Cậu có tiếp xúc với bên đó bao giờ đâu?"

Thẩm Chi Triết không hề che giấu sự nghi ngờ và cảnh giác trong lời nói của mình.

Trì Tích Đình nghẹn lời, sống lưng lạnh toát.

"Tình hình kinh doanh hiện tại của nhà họ Giang không được tốt lắm." Chử Duật cụp mi, đôi mắt sau cặp kính tuy vẫn còn chút hoài nghi nhưng vẫn lên tiếng trả lời câu hỏi của Trì Tích Đình.

Chử Duật vừa dứt lời thì Trì Tích Đình đã ngơ ngác quay đầu nhìn sang, như thể không ngờ rằng Chử Duật có thể trả lời anh không chút do dự như vậy.

"Họ thật sự chỉ kinh doanh mỗi bất động sản thôi ạ?" Sự đã đến nước này, Trì Tích Đình cũng không muốn lằng nhằng dằn vặt mãi nữa, thẳng thắn tìm kiếm đáp án mình muốn biết.

Chử Duật im lặng một lúc lâu, khẽ lắc đầu nói: "Giang Trấn giàu lên nhờ bất động sản, nhưng mà gần đây tình hình ngành này không tốt, bọn họ đang có ý định chuyển hướng kinh doanh."

Thẩm Chi Triết nhíu mày, anh ta nhạy bén nhận ra hướng đi của cuộc trò chuyện đang dần trở nên nhạy cảm, đang định mở miệng ngắt lời thì thấy Chử Duật thờ ơ liếc mình một cái.

Thẩm Chi Triết bất đắc dĩ nhìn đi chỗ khác, tiếp lời: "Giang Chi Miểu đã đăng ký thành lập một công ty mới ở thành phố B, bề ngoài có vẻ như cậu ta là người đại diện theo pháp luật nhưng cổ đông lớn đứng sau lại là Giang Trấn."

Nói ra cũng trùng hợp quá đi.

Công ty nhà họ Giang và tập đoàn nhà họ Chử không có quan hệ hợp tác, cũng chưa từng có giao dịch làm ăn, Thẩm Chi Triết vốn không để ý mấy, chỉ vì tình cờ hai hôm trước nghe nói ba của Chử Duật thành lập công ty mới nên đã tìm những người bạn có liên quan đến lĩnh vực này giúp Chử Duật dò la tình hình.

Trong lúc hỏi han thì tình cờ phát hiện được động thái của Giang Chi Miểu.

"Công ty mới ư? Làm về cái gì ạ?" Trì Tích Đình hỏi tiếp.

Thẩm Chi Triết im lặng một lúc rồi mới nói: "Dược phẩm sinh học."

Kế hoạch của nhà họ Giang cũng không hẳn là bí mật to lớn gì: đăng ký thành lập công ty mới, nhắm vào ngành đang trên đà bùng nổ, một khi phát triển ổn định thì nhiều khả năng sẽ dùng chiêu bán rẻ công ty hiện tại, sau đó sáp nhập tài sản nhằm cứu vớt phần thâm hụt tài chính. Một mặt giảm thiểu tổn thất, mặt khác tăng thêm nguồn lực và lợi thế cho công ty mới.

Thế nhưng dược phẩm sinh học lại là ngành có rào cản gia nhập cực cao, vốn đầu tư ban đầu đổ vào chẳng khác gì đổ nước ra biển, có khi rót vốn một thời gian dài cũng chẳng thấy được kết quả gì. Huống chi đây lại là ngành đang hot, cạnh tranh vô cùng khốc liệt, muốn vượt lên giữa một rừng đối thủ thì e rằng vẫn là bài toán cần phải suy nghĩ kỹ càng.

Thẩm Chi Triết cũng đã nói chuyện sơ qua với Chử Duật về vấn đề của công ty nhà họ Giang, nhưng mãi mà vẫn chưa đoán được Giang Chi Miểu định làm thế nào.

Trì Tích Đình nhanh chóng cho Thẩm Chi Triết câu trả lời.

"AI và Big Data có thể ứng dụng vào ngành này được không?" Trì Tích Đình nói: "Ví dụ như có thể áp dụng công nghệ AI để đẩy nhanh quá trình sàng lọc và nghiên cứu phát triển thuốc mới, cũng có thể thông qua Big Data để tối ưu hóa việc quản lý chuỗi cung ứng."

Trì Tích Đình vừa dứt lời, cả văn phòng lại một lần nữa chìm vào im lặng.

Thẩm Chi Triết và Chử Duật liếc nhau một cái, đều nhìn ra thứ cảm xúc u ám trong mắt đối phương.

Chử Duật chau mày lạnh mặt, môi mím lại thành một đường cong rắn rỏi, mang theo chút cảm giác xa cách lạnh nhạt, híp mắt nói: "Hai ngày nữa Giang Chi Miểu sẽ sang đây cùng Triệu Văn."

Trì Tích Đình quay đầu nhìn Chử Duật: "Cả hai người cùng đến ạ?"

Chử Duật gật đầu, "Ừ, lấy cớ là vì dự án của Thụy Phong."

Trì Tích Đình nhìn chằm chằm Chử Duật một hồi lâu, sau đó đầy suy tư dời mắt đi nơi khác.

Thẩm Chi Triết ngồi đối diện vẫn luôn quan sát biểu cảm của Trì Tích Đình và Chử Duật, vừa xoa cằm vừa trầm ngâm một lúc lâu, mãi đến khi nhận được ám hiệu của Chử Duật mới lên tiếng chuyển đề tài.

"Chuyện sau này thì để nói sau, hôm nay đến đây thôi." Thẩm Chi Triết nói với Trì Tích Đình: "Hôm qua cậu không đến nên không có chấm công, mà lại không xin nghỉ theo đúng quy trình nên tiền lương..."

Vừa nghe đến lương bổng, Trì Tích Đình lập tức cảm thấy trên đời này chẳng có thứ gì quan trọng bằng lương nữa, cảm xúc cũng dễ dàng bị hai từ này chi phối.

Trì Tích Đình ngước mắt nhìn Thẩm Chi Triết.

"Bên kế toán chỉ tính lương dựa theo ghi nhận chấm công thôi." Thẩm Chi Triết công tư phân minh nói: "Nhưng tổng giám đốc Chử đã đồng ý không trừ lương của cậu rồi..."

Trì Tích Đình chưa cần quay đầu cũng biết Chử Duật đang nhìn mình, cảm nhận được một ánh mắt nóng rực đang mơn man da thịt.

"Cho nên tiền lương ngày hôm đó sẽ do cá nhân tổng giám đốc Chử chuyển cho cậu."

Trái tim như bị thứ gì đó cào nhẹ một cái, một luồng tê dại ngọt ngào lan tỏa khắp lồng ngực, len lỏi đến từng tế bào.

Thẩm Chi Triết vừa nói xong thì Trì Tích Đình cũng lấy hết can đảm nhìn thẳng về phía Chử Duật.

Một thứ dũng khí không biết xuất hiện từ nơi đâu, kèm theo cả chút khao khát điên cuồng vượt khỏi lý trí, khiến cho lần đầu tiên trong đời anh không buồn quan tâm đến lễ nghi hay hoàn cảnh mà chỉ muốn xác nhận ngay một chuyện với Chử Duật.

Đôi mắt vốn luôn trong trẻo hiền hòa kia giờ lại ẩn chứa sự hoài nghi táo bạo cùng vẻ tò mò không hề che giấu.

"Tổng giám đốc Chử," Trì Tích Đình hỏi.

"Hôm nay anh đã nhìn môi tôi mười ba lần rồi, anh có tâm sự gì sao?"

——————————

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me