TruyenFull.Me

Edit Dap Noi Ban Sat Di Hoc

"Lần kiểm tra cuối kỳ này sẽ khó hơn các lần trước...nhưng không phải khó nhất." Lý Bì nhìn học sinh đứng đối diện, đám người này nói là Lý Bì nhìn bọn họ lớn lên cũng không quá, từ bảy tuổi đến mười lăm tuổi, mấy trăm người còn dư lại mấy chục người. "Đợt kiểm tra cảm giác khi tốt nghiệp mới là khó nhất, các em tốt nhất phải vượt qua lần kiểm tra cuối kỳ này. Khai giảng tôi sẽ chờ các em tại đây, tôi hi vọng các em đều có thể thuận lợi tốt nghiệp, tự mình lấy được tư cách nhập học."

Buổi kiểm tra cuối kỳ, trường học sẽ đưa học sinh tới rừng rậm, sinh vật nơi đó tuy không phải tinh thú, sức mạnh cũng không được hai phần mười của tinh thú, nhưng nơi này cực kỳ thích hợp để kiểm tra học sinh. Giáo viên mỗi kỳ học sẽ họp sau đó phân chia khu vực để học sinh săn thú, trong tay mỗi người chỉ một một con chủy thủ, sống sót hay tử vong, hết thảy dựa vào thực lực.

Mỗi lần lên một lớp, phạm vi nguy hiểm khi vào rừng rậm cũng tăng lên, chỉ số nguy hiểm cũng bay lên vèo vèo.

Các giáo viên từng người từng người động viên học sinh lớp của mình sau đó dẫn bọn họ đi vào rừng rậm.

"Các em nhớ kỹ, số lượng giáo viên không đủ, cứu các em kịp hay không chỉ dựa vào may mắn, cho nên...hiện tại rời đi còn kịp." Chủ nhiệm khối B nhìn chung quang một vòng nói.

Không ai động đậy, đã nhiều năm như vậy, nhưng chọc sinh còn trụ lại ở đây, không một ai tâm lý kém như vậy.

"Nếu đã như vậy, kỳ thi cuối kỳ lần thứ 16 khóa 108 chính thức bắt đầu!"

Súng lệnh vang lên, tất cả học sinh như thủy triều tràn vào rừng rậm bên cạnh, ai cũng muốn hoàn thành nhiệm vụ sớm một chút.

Giáo viên đã xác định phạm vi rõ ràng, học sinh săn xong thú là có thể đi ra, nhưng trong đó các loại nguy hiểm luôn rình rập. Đầu tiên là sức mạnh con mồi không chỉ một,  ai cũng không biết mình sẽ gặp cái gì trong đó, sau đó dù thành công săn được thú, quá trình trở về cũng có khả năng gặp các loại thú hoang khác.

Vệ Tam nhanh chóng đi vào rừng rậm bên cạnh, cô từ trước đến nay toàn giữ mạng, mười sáu lần thi cuối kỳ, trên cơ bản toàn đi vào những chỗ tránh bị thương nặng, cô nghèo, không nằm nổi khoang trị liệu.

Mặt ngoài rừng rậm thoạt nhìn hài hòa, so với trong thành thị thông thoáng rất nhiều, nhưng từ khi học sinh đi vào, tiếng kêu thảm thiết chưa bao giờ dừng lấy một phút.

Dù cho bọn họ đã tới đây mười sáu lần.

Đối với đám thú hoang ở rừng rậm mà nói, hôm nay chính là cơ hội tốt để chúng nó kiếm ăn.

Vệ Tam một tay nắm chủy thủ, xuyên nhanh qua một cánh đồng bụi gai, gai trên đám cây không ngừng cứa xuyên qua lớp đồng phục huấn luyện. Đôi mắt cô không chớp lấy một cái, so với chỗ khác thì chỗ này là nơi người cùng đám động vật hoang dã kia ít lui tới. Cho nên cánh đồng bụi gai này ít nguy hiểm nhất, còn có thể tùy thời đi săn bắt.

Bởi vì nghèo, Vệ Tam luôn có thói quen đề ra phương án ít dùng sức nhất.

Đi xuyên qua bụi gai, lỗ tai Vệ Tam bỗng nhiên giật giật, cô dừng lại, nghiêng đầu nhìn ra ngoài: một con báo đốm đang ở gần đó.

Không chờ động tác tiếp theo, con báo đốm kia đã nhảy đến gần bụi gai, gào rống về phía Vệ Tam đang núp.

Vệ Tam nhắm mắt lại, báo đốm ngửi thấy mùi máu tươi của cô. Cô giơ chân tiếp tục đi, báo đốm bên ngoài ngay lập tức đuổi kịp.

Phiền vãi chưởng, còn tưởng rằng nay gặp may gặp được con mồi dễ xơi, kết quả con mồi là cô chứ không phải nó.

Vệ Tam hít sâu một hơi, dừng lại, nhân lúc báo đốm chưa kịp phản ứng mà nhảy ra từ chỗ khác, lăn một vòng giảm lực va chạm.

"Gàooooo-----!"

Cổ họng con báo gào lên một đợt hưng phấn, nó lập tức lao đến chỗ Vệ Tam.

Tinh thú còn gặp rồi thì Vệ Tam đương nhiên không sợ một con báo đốm, cô không né tránh, mà chỉ né bàn chân trước của nó, trượt xuống dưới bụng của nó, ngay sau khi nó lùi bước cô đã ôm lấy bụng dưới của nó. Báo đốm tưởng rằng mình đã bắt được con mồi nhưng con mồi đâu không thấy mà chỉ thấy trên người nặng hơn mà thôi.

Sau khi Vệ Tam linh hoạt ôm lấy bụng nó, trực tiếp bám vòng lên trên, cưỡi trên người báo đốm, một tay ghì chặt cổ nó, tay kia cầm chủy thủ chém một nhát vào cổ.

Máu tựa dòng suối ào ạt bắn ra, tiếng thét của con báo đốm nghẹn trong cổ họng, chưa kịp gào lên đã ầm ầm ngã xuống đất.

Vệ Tam đứng dậy từ trên người con báo đốm, cô còn phải khiêng con báo đốm nặng kinh hồn này trở về.

Vệ Tam sờ sờ túi, không mang dịch dinh dưỡng, cô đói bụng

Khoảng thời gian này cô được sư nương nuôi ăn uống, hơn nữa sư nương còn thường xuyên làm các kiểu bánh ăn vặt, cô sắp quên mất mùi vị dịch dinh dưỡng như nào rồi chứ đừng nói là mang theo.

Sờ sờ bụng, Vệ Tam nhận mệnh khiêng con báo đốm này, chạy như điên trở về.

"Mấy người tính làm gì?"

Vệ Tam nén cảm giác hoa mắt chóng mặt mà chạy như điện, kết quả đi ngang qua một mảnh đất trống lại nghe thấy một âm thanh quen thuộc.

Là bạn cùng lớp.

"Còn mồi của mày được đấy, tao muốn mượn dùng một chút."

"Cút ngay!"

Vệ Tam trợn trắng mắt, chuyển hướng, bước nhanh tới mảnh đất trống, cô ném con báo đốm trên vai xuống đất: "Con mồi của tôi cậu muốn mượn dùng như nào cơ?"

Khoảng bảy tám người đứng trên mảnh đất trống, bạn cùng lớp của Vệ Tam bị vây ở giữa, còn lại tất cả đều là học sinh lớp bên cạnh, cầm đầu chúng là thằng nhóc ngồi dưới tàng cây đằng xa, cạnh chân nó là một con sư tử đã tắt thở.

Đám người nhìn thấy Vệ Tam, động rác nhất trí mà lùi một bước.

Bạn cùng lớp Vệ Tam đứng lên, kéo con mồi của mình lại gần Vệ Tam, chi vào đám nhãi ranh lớp bên cạnh: "Bọn họ không có bản lĩnh hoàn thành nhiệm vụ, kéo bè kết phái đoạt còn mồi của chúng tôi."

Bản thân cực cực khổ khổ hoàn thành nhiệm vụ, không những mất sức mà còn bị thương, kết quả đám người này đến cướp thành quả lao động, không phải không có ai chống cự, nhưng người đứng đầu lớp bên cạnh lại đứng bên cạnh nhìn, chỉ cần lắc đầu liền bị đánh, người bị cướp không phải một hai người.

Đám người lớp bên cạnh không ai dám lên tiếng, không ngừng nó người đang ngồi dưới tán cây đằng xa.

Rốt cuộc người kia đứng dậy rời khỏi tàng cây, đi tới: "Vệ Tam, tôi khuyên cậu đừng có lo chuyện bao đồng."

Vệ Tam chậc một tiếng, đánh giá đối phương từ đầu xuống chân, thân thiết hỏi: "Ngô Đức, vết thương ở eo khỏi chưa?"

Hắn chính là thằng nhóc cấp A lớp bên cạnh bị cô đè đánh.

Thái Ngô Đức: "..." Mình mẩy lại bắt đầu đau âm ỉ.

Vệ Tam thở dài: "Chúng ta ở ngay sát nhau, thường ngày không ngẩng đầu thấy thì cúi đầu nhìn thấy. Cho nên, các cậu để hết con mồi lại, tôi thả các cậu đi."

Giọng điệu cô càn rỡ thật sự, Thái Ngô Đức giận quá hóa cười: "Vệ Tam, chỉ hai người chúng mày mà cũng đòi đám bọn tao?"

Vệ Tam quay khớp tay, giương mắt nhìn: "Thì sao nào?"

Thái Ngô Đức liếc mắt ra hiệu với đám tùy tùng, một bàn tay thình lình xuất hiện trước mắt, hắn theo bản năng né tránh, còn không đợi may mắn đến kịp, một cú đấm khác đã giáng xuống đầu hắn, đánh đến mức đầu óc choáng váng.

"Anh Thái!" Đám nhóc tùy tùng hoảng loạn hô lên.

Vệ Tam đã chớp được thời cơ, đấm Thái Ngô Đức ngã rrên mặt đất, căn bản không cho hắn chút thời gian phản ứng: "Anh thái? Tôi sẽ đánh cậu thành anh heo mới được."

Liên tục chịu đòn tấn công nặng nề, Thái Ngô Đức gần như hôn mê. Trước khi ngất đi nghĩ thầm: mẹ nó, Vệ Tam không phải người, sức mạnh này là cái khỉ gì, một đấm đánh xuống đều khiến người khác ngất đi.

"Anh Thái!!!"

Đám đàn em thấy Thái Ngô Đức dễ dàng ngất đi như vậy, sợ đến mức trắng bệch mặt này.

Vệ Tam bị tiếng quỷ khóc sói gào của đám nhãi con này làm ồn ào, ánh mắt sắc lạnh nhìn họ.

"..."

Đám đàn em như bị một bàn tay vô hình siết cổ, một lát sau, một đàn em tương đối khôn nhìn Vệ Tam, thử sửa miệng: "heo, anh heo?"

Tiếng gọi này tức khắc nhắc nhở đám người, mặt đất trống trải lại vang lên tiếng khóc than: "Anh heo---"

Vệ Tam: "..."

"Tất cả đều bị mấy người đoạt tới à?" Vệ Tam liếc mắt nhìn con mồi hỏi.

Đám đàn em ngay lập tức khiêng con mồi dâng lên trước mặt Vệ Tam, sau đó khiêng Thái Ngô Đức chạy đi, đến cả con mồi của Thái Ngô Đức cũng chưa đem đi.

"Cậu giúp tôi gọi những người bị đoạt con mồi, tôi đi trước đây " Vệ Tam khiêng con mồi của mình lên, tiếp tục chạy như điên trở về, cô cảm thấy mình sắp ngất rồi.

Vệ Tam chạy trốn lẹ, cũng khá may mắn, trên đường trở về không gặp con thú hoang nào khác, thuận lợi rời khỏi khu rừng.

"Đây là con mồi của em ạ, đánh số B51081642." Vệ Tam đặt con mồi trước mặt giáo viên phụ trách thống kê, nói xong câu này liền tuồn đi.

Vì có đợt kiểm tra, có mấy người buôn bán nhỏ bày quán ăn vặt cách khu an toàn không xa. Vệ Tam đói không chịu được, lại ngửi thấy mùi đồ ăn nóng hầm hập, cô nuốt nước miếng, tìm một lượt mới thấy có người bán dịch dinh dưỡng giá rẻ.

Bẻ ống ra, xung quanh Vệ Tam tỏa một mùi thơm, cô trân trọng uống từng giọt dịch dinh dưỡng.

Uống vài ống dịch dinh dưỡng, chứng hoa mắt chóng mặt của cô mới tốt hơn một tí.

Ai, khi nào cô mới có thể tự do uống dịch dinh dưỡng đây.

Vệ Tam hiện giờ đã thôi ảo tưởng một ngày nào đó sẽ phát tài, trước khi trở thành cơ giáp sư chân chính, có khả năng cô vẫn mãi túng thiếu như vậy.

Tính toán thời gian, buổi kiểm tra có lẽ sắp kết thúc rồi, Vệ Tam lưu luyến rời khi an toàn, đi về chỗ rừng rậm.

Phần lớn học sinh đã ra ngoài, trước mặt giáo viên thống kê cũng chất đầy con mồi, Vệ Tam vừa về đã thấy Lý Bì tay xách nách mang hai học sinh bị thương nghiêm trọng ra ngoài, nhân viên y tế lập tức đưa học sinh vào trong xe trị liệu.

"Kỳ thi cuối kỳ lần thứ 16 khóa 108 kết thúc ở đây, chúc mừng những em vượt qua bài thi, hẹn gặp các em vào kỳ sau, chúc em em ở buổi thi tốt nghiệp giành được kết quả mình mong muốn." Giáo viên chủ nhiệm khối phát biểu xong liền mang theo học sinh bị thương nặng rời đi.

Đám học sinh còn lại thở phào nhẹ nhõm, đi đến khu an toàn.

Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, áp lực cũng tạm thời biến mất, đám học sinh nhìn thấy khu an toàn tràn ngập các loại đồ ăn ngon, tự nhiên sẽ không tránh được cám dỗ.

"Vệ Tam...vừa rồi cảm ơn cậu nha." Bạn cùng lớp lúc trước đuổi theo Vệ Tam nói lời cảm ơn.

"Thuận tay ấy mà." Vệ Tam ngửi mùi thơm lan trong không khí, không tiếng động nuốt nước bọt cả chục lần.

Không mua nổi, ngửi ké hương hoa cũng được.

Sau khi bị Vệ Tam đánh ngất trong rừng rậm, Thái Ngô Đức hơn nửa ngày sau mới tỉnh lại, bởi vì phải đi săn lại lần nữa nên suýt chút nữa hết thời gian, cũng may giây cuối cùng chạy ra kịp, thành công vượt qua bài kiểm tra.

"Ăn cái gì thì tự lấy, tao trả tiền." Thái Ngô Đức nhàn nhạt nói với đám đàn em.

"Cảm ơn heo, anh Thái." Lũ đàn em tung tăng đi mua đồ ăn vặt mà mình thích.

"Anh Thái, xiên nướng này ăn ngon cực! Anh nếm xem."

Thái Ngô Đức cầm lấy xiên nướng, cũng không ăn, hắn cảm thấy thiếu hứng thú. Thân là cấp A, là người trong tương lai sẽ học năm trường quân đội lớn, hắn tất nhiên phải thể hiện không giống người bình thường.

Nhưng...nghĩ đến đồ chó Vệ Tam cũng có khả năng là cấp A, sẽ nhập học vào năm trường quân đội lớn, Thái Ngô Đức nghẹn đến hoảng.

"Ngô Đức à, trùng hợp thật đấy." Vệ Tam nhìn thấy Thái Ngô Đức, chủ động chào hỏi nhiệt tình.

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Thái Ngô Đức đờ cả người: "!!!" Mẹ nó, hắn sợ vãi nhái!

Vệ Tam đi tới trước mặt Thái Ngô Đức: "Tôi thấy cậu cầm xiên nướng nửa ngày rồi, sao lại không ăn?

Thái Ngô Đức muốn lấy khí thế cấp A ra nói một câu liên quan chó gì đến mày, nhưng bị Vệ Tam đánh hãi lắm rồi, hèn hèn nói: "Nguội rồi, ăn không ngon nữa."

Vệ Tam lắc đầu: "Lãng phí như cậu là không được đâu."

Thần kinh à! Liên quan chó gì đến mày!!!

Thái Ngô Đức hò hét trong lòng, trên mặt kiên cường bất khuất nói: "Vậy...tôi ăn liền đây."

Vệ Tam duỗi tay ngăn lại, vỗ bả vai hắn, chân thành nói: "Ngô Đức à, đừng làm khó bản thân, mọi người đều là bạn bè, chi bằng để tôi giúp cậu giải quyết khó khăn."

Thái Ngô Đức: ... Mẹ nó chớ, hóa ra là mi coi trọng xiên nướng của tau!

[Tabaew: tất cả lời ong bướm đều là lợi dụng mà thôi =)).]

Thái Ngô Đức nhét xiên nướng vào tay Vệ Tam, mười phần biết điều: "Tôi cảm thấy sạp đồ ăn kia cũng không ngon đấy, bạn học Vệ Tam có muốn ăn thử không?"

"Thật à? Đồ không ngon cũng đem ra bán, vậy không được rồi."

"Chi bằng bạn học Vệ Tam thay các bạn học giải quyết vấn đề này đi."

"Đương nhiên có thể, quên mình vì nghĩa luôn là nguyên tắc của tôi mà."

Thái Ngô Đức: Nguyên tắc quần què mày chứ nguyên tắc!

"Ha hả, cảnh giới của bạn học Vệ Tam đây đúng là cách xa người thường."

Vừa nói chuyện , Vệ Tam cùng anh em tốt Thái Ngô Đức đi đến quầy hàng.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me