TruyenFull.Me

Edit Dc X Hsr Cuoc Song Tham Tu Cua Aventurine

—itf: Khụ khụ—!

Một lúc lâu sau, chiếc điện thoại di động của Aventurine đặt trên bàn trà của Amuro Tooru tự động sáng lên. Cuộc gọi được kết nối tự động, itf lớn tiếng ho khan mấy cái, cố gắng thu hút sự chú ý của hai người đang trầm tư.

—itf: Xin lỗi nhé, trước đó chưa kịp nói rõ một vài chuyện, thật ra Aventurine là...

"Cậu chính là Silica?" Amuro Tooru nói ra đáp án trước một bước, thái dương anh giật giật, có chút nhức nhối.

—itf: Ách, anh đã nghĩ ra rồi... Vậy giới thiệu với Aventurine nhé, vị này thật ra chính là...

"Kentucky.B?" Aventurine cũng nói ra đáp án trước Yagi Kai một bước, rồi tự nhiên ngồi xuống chiếc sofa đối diện Amuro Tooru. "Hay là cứ gọi Amuro đi, cái tên đó không vòng vo như vậy."

Đều là những người thông minh, đã đến nước này, không nghĩ ra cũng nên nghĩ kỹ rồi.

—itf: A, ha ha, mọi người đều, đều nhận ra rồi à... Khá tốt, khá tốt...

—itf: Vậy chúng ta đi vào vấn đề chính nhé, mục tiêu của tôi là...

"Là vụ án mất tích của cô gái con lai, có lẽ còn bao gồm cả đường dây buôn người phía sau. Trước đây giữ Kentucky.B ở phòng chat cũng là vì cô cần sự giúp đỡ của cảnh sát."

Amuro Tooru cắt ngang, tiếp tục nói, "Vài tháng trước, kẻ bí ẩn đã giúp cảnh sát tìm được manh mối nơi ở của tên sát thủ hàng loạt đó chính là cô đúng không, itf?"

—itf: Làm sao anh phát hiện ra?! Cảnh sát rõ ràng còn không biết có người đang giúp họ!

"Quả nhiên là cô." Amuro Tooru nhớ lại vụ án đó cùng với thông tin tài liệu về Aventurine liền tiện miệng hỏi dò một chút, kết quả lại đúng phóc.

Việc nghĩ ra được mục đích của itf là vụ án mất tích của cô nàng con lai cũng không khó. Mình và Aventurine chẳng phải là những đứa con lai hiển nhiên, sáng chói đó sao?

Má ơi, áo choàng lại rớt rồi sao?!

Yagi Kai xấu hổ đến nỗi sụt sịt mũi, khóc không được mà không khóc cũng không xong. Tuy biết Amuro Tooru và Aventurine đều là những người tốt đang giúp mình, nhưng...

Nàng vẫn ghét những người lớn đáng sợ này!

"Trước khi chính thức hội nghị," Amuro Tooru giơ tay lên, "Tôi vẫn còn vài điều nghi vấn cần hai vị giải đáp. Đây là một quy trình cần thiết để chúng ta hợp tác thuận lợi sau này."

Hắn đoán không sai nhỉ? Lại là một đống những lời nói phổ thông. Aventurine thờ ơ đặt tay lên sofa, tay kia vươn ra, nâng ly rượu trên bàn lên lắc lắc, "Hỏi đi bạn tôi, dù sao cũng là vì đôi bên cùng có lợi."

Kính lọc đúng là một thứ tồn tại kỳ diệu. Từ khi biết Aventurine rất có thể không mất trí nhớ, Amuro Tooru nhìn Aventurine thế nào cũng thấy không vừa mắt. Bây giờ thì tốt rồi,

Đẳng thức "Silica = Aventurine" vừa ra, Amuro Tooru nhìn Aventurine chỗ nào cũng thấy có vấn đề.

Ngồi không ra ngồi, lộn xộn... Amuro Tooru nhíu mày, tên này sao lại giả vờ ngoan đến mức tài tình như vậy, trực tiếp lừa cả bọn họ?

Amuro Tooru: ... Khó chịu, vô cùng khó chịu.

"Cậu và itf... quen biết nhau từ khi nào," Amuro Tooru hỏi, "Hay nói cách khác, hai người bắt đầu bắt tay từ khi nào, và đã lên kế hoạch bao lâu cho hành động lần này."

Nói một cách chính xác và thẳng thắn hơn, là từ khi nào bắt đầu liên kết để giăng bẫy và đã bỏ ra bao nhiêu trong hành động đó.

Aventurine nằm ICU hơn hai tháng là sự thật. Việc Amuro Tooru lúc đầu biết Aventurine mất trí nhớ nhưng lại không nghĩ đến phương diện "Aventurine chính là Silica" cũng là vì lý do này.

Mức độ nguy hiểm quá lớn, nếu lúc đó Date Wataru phát hiện chậm vài phút, Aventurine đã chết ngay tại đó. Amuro Tooru cảm thấy hẳn là không có ai lại mạo hiểm lớn đến thế mà đích thân ra mặt.

Kết quả... Amuro Tooru đau đầu, anh thật sự đã gặp phải một kẻ điên. Hỏi câu này là vì muốn biết Aventurine và itf đã bỏ ra bao nhiêu tâm tư và công sức để bày cục.

Amuro Tooru cần dùng điều này để phán đoán đối phương thật sự muốn gì, dò xét nếu anh muốn "ép giá" thì "điểm mấu chốt" thấp nhất mà Aventurine và bọn họ có thể chấp nhận đại khái ở đâu.

"Bé con, em* nên trả lời đi," Aventurine nhấp một ngụm rượu dưới ánh mắt dò xét của Amuro Tooru, "Tôi không có cảm tình với thời gian lắm đâu..."

(Đổi xưng hô nhé, ba đầu lạ nên dùng tôi - ngài, biết giới tính chưa biết tuổi cụ thể nên xưng tôi - cô, đoán được rồi nên đổi và tôi - em)

Đừng dùng kiểu câu hỏi này làm khó Aventurine chứ. Đến bây giờ hắn còn chưa biết ba tháng hắn dưỡng thương đã biến đi đâu mất.

—itf: Cũng, cũng.. mới quen tháng trước thôi mà?

"Tháng trước?"

Đôi đồng tử màu tím xám vốn dĩ không gợn sóng của Amuro Tooru khẽ chấn động. Theo anh nhớ thì Aventurine cũng mới xuất viện khoảng một tháng mà?

"Khoan đã," giọng điệu u ám của Amuro Tooru khiến Yagi Kai giật mình, "Cô nói cô và cái người này..."

Amuro Tooru nghiêm túc nhìn về phía Aventurine. Aventurine thờ ơ nhún vai.

Amuro Tooru nói: "Cô và cái tên điên này mới quen nhau được một tháng mà đã yên tâm để cậu ta tham gia vào kế hoạch của cô? Vụ án trước đó chẳng lẽ không phải cô cố tình dẫn đường để Aventurine trà trộn vào Sở Cảnh sát Đô thị sao?"

"Đã đến mức đàm phán hòa bình rồi, đừng có nói dối tôi nữa."

Amuro Tooru cuối cùng cũng đoán sai một chút gì đó, nhưng Yagi Kai cũng không vì thế mà vui vẻ.

—itf: Tôi không nói dối! Tôi thật sự mới quen anh ta không lâu.

"Vụ án đó... đúng là chỉ là một sự trùng hợp, tôi không có ý định lẻn vào Sở Cảnh sát Đô thị," Aventurine đúng lúc bổ sung: "Tôi và bé con này thật ra cũng không quá thân nhưng em ấy rất đáng yêu, đúng không?"

Amuro Tooru - người không muốn phản ứng lại Aventurine cố gắng bổ sung, "Vậy cô nhất định đã điều tra tài liệu của Aventurine đến tận cùng, nắm được nhược điểm của cậu ta rồi?"

—itf: Cái này... Xin lỗi nhé, hồ sơ của anh ta tôi vẫn chưa điều tra ra được...

Aventurine tiếp tục bổ sung: "Những gì em ấy biết cũng không khác thứ anh biết là bao. Còn nhiều thông tin về chính tôi nữa... Các anh muốn không? Tôi còn có thể bán cho các anh một chút."

Tự mình bán chính mình... Mệt cậu làm được, còn có thể tự tin đúng lý hợp tình như vậy! Amuro Tooru trừng mắt nhìn Aventurine một cái, ra hiệu cho hắn im miệng. "Vậy cô muốn đá tôi ra là vì cái gì?"

—itf: Để hồ sơ của anh được sạch sẽ một chút chứ sao. Trên người anh đã có đủ nhiều vết nhơ rồi, tôi, tôi vẫn không muốn gây thêm phiền phức cho anh.

Amuro Tooru: "... Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?"

—itf: Có, có vấn đề gì sao...

Đương nhiên là có vấn đề, vấn đề còn rất lớn.

Tuy nhiên vài mâu thuẫn trước đó, những điểm mà Amuro Tooru không thể phân tích ra cuối cùng cũng được giải quyết dễ dàng. Thảo nào Silica vừa xuất hiện, itf liền thay đổi thái độ với Kentucky.B.

Amuro Tooru một lần nữa xoa xoa thái dương, nhắm mắt lại, nhất thời không biết nên nói itf tình nguyện đá anh, một cảnh sát nằm vùng hiểu rõ mọi thứ ra ngoài, rồi tạm thời chấp nhận Aventurine thâm sâu khó dò là quyết đoán,

Hay là nên nói cô bé quá ngây thơ rồi.

Amuro Tooru cuối cùng cũng phát hiện ra sai lầm của mình – anh đã nghĩ itf, cái "kẻ chủ mưu đứng sau" mà anh ít tiếp xúc quá thông minh. Giao đấu với quá nhiều cáo già thì đột nhiên gặp phải một người ngây thơ thật sự nên cách tư duy của Amuro Tooru vẫn chưa điều chỉnh lại.

Nhưng trong lòng Amuro Tooru cũng mềm nhũn – vì lý do của Yagi Kai, vì thiện ý của cô bé dành cho anh.

"Đừng có chán nản vậy chứ bạn hiền, tôi không phải cũng không đoán được anh là Kentucky.B sao," Aventurine cố ý vô tình cắm dao, "Ai ngờ anh lại nhẫn nhịn được như vậy, vì không bại lộ chính mình, tình nguyện mắng chính mình là biến thái..."

Amuro Tooru vừa nãy còn đang tự vấn lại bản thân, lập tức không thể tin nổi mà hỏi ngược lại, "Tôi mắng mình là biến thái khi nào?"

Trước khi bắt đầu cuộc nói chuyện này, Amuro Tooru đã dự tính rất nhiều khả năng, ví dụ như đối phương yêu cầu quá đáng, anh không thể đáp ứng hay đối phương không hài lòng với yêu cầu của anh, hợp tác đổ vỡ.

Nhưng Amuro Tooru không ngờ, một cuộc đàm phán hợp tác đáng lẽ phải nghiêm túc, cẩn trọng, tỉ mỉ như vậy, bây giờ tại sao lại lạc đề đến loại chủ đề này?

"Chính là đêm hôm đó, khi anh đến làm quen đó."

Aventurine nhớ lại, thành thật khen ngợi, "Lúc đó tôi suýt nữa đã nghi ngờ anh và Kentucky.B là cùng một người. Sau khi anh mắng xong, tôi mới thay đổi suy nghĩ, còn tưởng rằng việc hai người lần lượt đến tìm tôi nói chuyện chỉ là một sự trùng hợp."

Amuro Tooru, người cũng nhớ lại ký ức ngày hôm đó: "... Vậy tại sao cậu không thể nghi ngờ thêm một chút?"

Aventurine nhướng mày, "Vậy tại sao anh không thể bớt nghi ngờ một chút?"

Một người thì chẳng bận tâm, một người thì nghĩ quá nhiều... Yagi Kai đang bàng quan thầm nghĩ, thật ra mình ngây ngô một chút, ừm, cũng khá tốt.

_______________

Hai ngày trước không đăng vì quên mất, sorry TAT

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me