TruyenFull.Me

Edit Dinh Ta Nhung Y

"Phu nhân, người làm sao vậy?" Thị nữ Bội nhi thấy Vi phu nhân bỗng nhiên ngừng bước chân, nhỏ giọng hỏi.

"Không có gì......" Vi Xảo Nhi miễn cưỡng cười, tay không nhịn được run lên.

Mỗi kỳ nguyệt sự, Tiết Quan Âm đều mắc chứng cảm lạnh đau đớn muốn chết. Đại phu khai toa thuốc, cỡ hai ba tháng thuốc được chế biến một lần rồi để ở kho thuốc. Thuốc này được đại phu nghiền thành bột, khi dùng pha vào nước ấm là có thể uống. Dùng cách này là do sợ thời gian nấu thuốc sắc quá lâu, cảm lạnh đột nhiên tái phát làm Tiết Quan Âm chịu đựng lâu không nổi.

Vi Xảo Nhi đi dược phòng lấy thuốc rồi lập tức quay lại. Nhưng vừa tới nơi, lại bởi vì lời nói của Lý Trường Minh mà dừng lại.

Lời nói vừa rồi của Lý Trường Minh khiến nàng toàn thân cứng đờ, nhất thời không dám tiến lên. Sau khi thị nữ lên tiếng, nàng mới lảo đảo đi về phía trước mấy bước, giống như người mất hồn.

"Xảo nhi đến rồi à." Lý Trường Minh ngẩng đầu cười đi tới trước giường, tiếp nhận chén thuốc từ tay thị nữ, "Quan Âm, nàng mau uống thuốc đi. Lấy một phần hương liệu cho ta, ta vào cung một chuyến."

"Vào cung?" Vi Xảo Nhi trố mắt, "Điện hạ muốn đem thuốc vào cung, xảy ra chuyện gì vậy?"

Tiết Quan Âm giải thích với nàng: "Xảo nhi, hương liệu từ cung đình mà chúng ta đang dùng có thể đã bị làm giả. Muội cũng đem một phần của muội lại đây đi. Điện hạ muốn vào cung hỏi cho rõ ràng."

Vi Xảo Nhi chậm rãi nói: "Có chuyện như vậy sao...Nhưng mà, ta chưa bao giờ dùng hương liệu hoàng cung. Hương ngày thường ta dùng đều mua ở Hương các ở kinh thành."

Tiết Quan Âm yên tâm: "Vậy là hên quá......Chưa từng dùng là tốt rồi, sau này muội cũng đừng bao giờ đụng tới."

Vi Xảo Nhi cụp mắt gật đầu.

Lý Trường Minh dặn dò: "Ừm, sau này hai nàng cũng chú ý một chút."

Đợi Tiết Quan Âm uống thuốc xong, sai thị nữ mang tới hương liệu ngày thường hay dùng, Lý Trường Minh lập tức rời vương phủ đi thẳng đến hoàng cung.

Trong lòng y vội vàng, đi đường vội vàng, dọc đường gặp được cung nữ hầu hạ đều cúi đầu hành lễ, lần lượt gọi "Ngụy Vương điện hạ." Y trong hoàng tộc cũng coi như là người dễ gần, trước đây đối với những cung nữ này hắn sẽ gật đầu đáp lại, nhưng bây giờ tựa hồ hoàn toàn không nghe thấy.

Vừa bước vào chính điện Tử Cực cung, Lý Trường Minh liền hô: "Hoàng huynh!"

"Hoàng huynh!" Lý Trường Minh mấy bước chạy tới trước mặt hoàng đế, khom người hành lễ.

Lý Húc ngước mắt nhìn y, nhàn nhạt nói: "Ngồi đi."

Lý Trường Minh trực tiếp ngồi xuống bên cạnh hoàng đế, lấy ra một cái hộp gấm: "Hoàng huynh, hương liệu này là từ trong cung ban cho Ngụy Vương phủ sao?"

Lý Húc khép lại tấu chương, cầm lấy hộp nhìn kỹ, nói: "Cái hộp này đặc biệt chỉ có trong cung xài, nơi khác không có hoa văn như vậy. Hương liệu thì là hàng thường thấy thôi."

Lý Trường Minh hít sâu một hơi, nói: "Hoàng huynh, có người bỏ thêm tuyết lộc xạ vào hương liệu này, thứ này có tính cực kì hàn, có thể làm người vô sinh. Huynh cũng biết Ngụy vương phủ ta xảy ra chuyện gì, không thể nào là người của vương phủ trộn thứ này vào hương được. Huynh mau giúp ta điều tra xem ai đã giở mưu đồ vào hương liệu."

"Có người dùng tuyết lộc xạ hại Tiết Quan Âm sao?" Lý Húc nhíu mày, "Chuyện nội uyển, vẫn luôn do Lan quý phi xử lý."

Lý Húc thời trẻ không gần nữ sắc, hơn hai mươi tuổi mới đón vài vị thế gia nữ tử vào cung, đến nay vẫn luôn chưa lập hậu. Hiện giờ bên trong hậu cung, được sủng ái nhất chính là lan quý phi Bạch Tiên Tuệ. Vị Lan quý phi này chính là em họ của Tĩnh Bình Võ Hầu Bạch cửu, dung mạo tuyệt diễm, dễ chịu hào phóng, được Lý Húc vô cùng yêu quý, sau khi được phong làm quý phi, Lý Húc đã trao cho nàng quyền kiểm soát hậu cung. Vật phẩm đưa cho nữ nhân trong hoàng thất hàng năm đều do nàng định đoạt, Lý Húc không hề hỏi.

Lý Trường Minh trong mắt lóe sáng, nói: "Vậy xin làm phiền Hoàng huynh, nhờ Hoàng quý phi kiểm tra giúp ta."

Lý Húc lông mi khẽ run, một bóng đen nhỏ xâm chiếm tầm mắt của hắn: "Dám mạo phạm lễ vật vua ban, nhất định phải nghiêm khắc điều tra."

"Đúng rồi, hai ngày nữa báo cáo công việc là ngươi phải thượng triều rồi." Lý Húc không khỏi nhìn tấu chương một chút, "Bọn họ đều đang chờ ngươi trở về để chất vấn đó, ngươi kiềm chế cho trẫm một chút, đừng coi các đại thần không ra gì."

Lý Trường Minh vừa rồi mới thỉnh cầu hoàng đế điều tra giúp mình, bây giờ cũng không dám già mồm, chỉ là gật đầu: "Vâng."

"Đọc đi." Lý Húc chọn ra hai tấu chương từ đống tấu chương.

Lý Trường Minh đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, muốn đứng dậy rời đi, nhưng vẫn chậm một bước. Lý Húc đem hai tập tấu chương ném cho y, tiếp tục nói: "Xem xong rồi nói cho trẫm ngươi nghĩ như nào."

"Hoàng huynh, này không nhất thiết đâu......"

Lý Húc không để ý tới hắn, đứng dậy nói: "Bãi giá, Khánh An cung."

Khánh An cung nơi là Lan quý phi ở, vừa nghe hoàng đế muốn qua đó, Lý Trường Minh vội vàng nói: "Hoàng huynh! Ta cũng muốn đi!"

Lý Húc liếc y một cái: "Từ từ coi kĩ đi, chuyện khác trẫm sẽ hỏi rõ ràng cho ngươi."

Lý Trường Minh liên tục lắc đầu: "Không được, đệ muốn thăm cháu gái của đệ!"

Lý Húc thở dài, nói: "Đi thôi."

Ba năm trước, Lan Quý phi đã sinh cho Lý Húc một trưởng nữ, vì sinh vào ngày mười sáu nên được đặt tên là Từ Nguyệt.. Lý từ nguyệt là là con đầu lòng của Lý Húc kể từ khi lên ngôi, đương nhiên được hoàng đế sủng ái, vừa đầy tháng đã được phong công chúa.

Hiện giờ Từ Nguyệt tròn ba tuổi, đã có thể biết chữ.

Đương nhiên, Lý Trường Minh rời đi kinh thành đã một năm, Từ Nguyệt thay đổi cực lớn với y. Lần trước nhìn thấy Từ Nguyệt, nàng mới tập đi được vài tháng. Bây giờ cơ thể phát triển, mặt cũng thay đổi, so với khi y rời đi hoàn toàn khác nhau. Lý Húc cũng thấy y lâu rồi không gặp cháu gái nên mềm lòng cho phép y cùng lại đây.

Từ Nguyệt nhỏ bé đang ngồi trong lòng mẫu thân, bập bẹ nói gì đó, Lan quý phi vừa nghe vừa khích lệ nàng học giỏi tiếp thu nhanh. Nghe người hầu bẩm báo hoàng thượng đến, nàng vội vàng bế tiểu công chúa xuống đất, dẫn nàng ra nghênh đón.

"Gặp qua bệ hạ, Ngụy Vương điện hạ." Bạch Tiên Tuệ hành lễ, công chúa nhỏ phía sau cũng học theo, giọng nói ngây ngô vang lên.

Có điều "Ngụy Vương điện hạ" là thứ gì thì nàng không biết, nàng chỉ biết nam nhân mặc y phục thêu rồng vàng là phụ hoàng của nàng, hành lễ xong là kìm không được nhào vào lòng ngực Lý Húc: "Phụ hoàng!"

Lý Húc vừa cười vừa bế nàng lên, quay đầu nhìn Lý Trường Minh nói: "Từ Nguyệt, con còn nhớ đây là ai không?"

"Quý phi nương nương." Lý Trường Minh hành lễ với Lan quý phi trước rồi mới nhìn về phía Từ Nguyệt, "Ta đi lâu như vậy, sợ là tiểu công chúa không còn nhớ ra ta nữa."

Lý Từ Nguyệt tròn mắt nhìn chằm chằm Lý Trường Minh, cắn ngón tay suy nghĩ hồi lâu, đôi lông mày nhỏ càng lúc càng nhíu lại, khiến Lý Trường Minh bật cười thành tiếng.

Bạch Tiên Tuệ cười khúc khích đi tới, nhẹ nhàng nói: "Từ Nguyệt, vị này chính là Ngụy Vương hoàng thúc phụ của con."

Chân mày Tiểu Từ Nguyệt đột nhiên giãn ra, cười nói: "Chào hoàng thúc phụ ạ!"

Lý Húc giao Tiểu Từ Nguyệt cho Lý Trường Minh, Lý Trường Minh thuận tay bế nàng nâng lên cao, xoay tròn một vòng.

Tiểu Từ Nguyệt không hề sợ hãi mà còn cực kỳ phấn khích, cười to: "Bay lên rồi! Hoàng thúc phụ, bay thêm lần nữa đi ạ!"

Chú cháu bọn họ một bên chơi đùa, Lý Húc và Bạch Tiên Tuệ bước vào phòng trà nhỏ sau bức bình phong.. Bạch Tiên Tuệ sai người mang trà bánh đến, sau đó ngồi xuống bên cạnh hoàng đế.

Lý Húc nâng chén trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nói: "Tiên Tuệ, nàng điều tra kỹ người giao hương liệu đến phủ Nguỵ Vương mấy năm nay xem.

Bạch Tiên Tuệ ngạc nhiên nói: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao đột nhiên bệ hạ lại muốn điều tra hương liệu?"

Lý Húc chuyển mắt nhìn hai chú cháu đang chơi, nói: "Hôm nay lục đệ vào cung tìm trẫm bởi vì việc này. Có người trộn tuyết lộc xạ vào hương liệu của Tiết phu nhân, thứ này có thể làm cho phụ nữ vô sinh."

Bạch Tiên Tuệ kinh hãi, lập tức muốn đứng dậy quỳ xuống, nhưng bị hoàng đế ngăn lại.

Bạch Thiên Tuệ cúi đầu nói: "Thần thiếp thất trách."

Lý Húc đỡ nàng ngồi trở lại, nói: "Nhiều năm như vậy, muốn điều tra cũng không dễ gì, nàng không cần kích động quá, cố gắng hết sức là được."

"Vâng." Bạch Tiên Tuệ trầm ngâm một lát, nói: "Khó trách Ngụy Vương điện hạ nhiều năm như vậy cũng chưa từng có một đứa con."

Lý Húc tất nhiên biết nội tình của em trai mình cùng hai vị phu nhân, nghe nàng còn ngây thơ tưởng rằng hai nữ nhân đó thật sự làm vợ của Ngụy Vương, hắn nhịn không được liếc nàng rủa thầm vài câu.

Lý Trường Minh vấn an xong cháu gái nhỏ của mình, sau khi ra cung nghĩ lại cảm thấy những gì y vừa gặp thực sự không thể tưởng tượng nổi, không nói ra không thoải mái, cho nên chạy liền đến phủ Hứa Quốc công.

Vừa lúc Bộ Lục Cô Thần xong việc trở về thấy y ngồi trên giường chờ mình, cực kỳ ngạc nhiên: "Xảy ra chuyện gì rồi? Sao lại chạy đến tìm ta?"

"Xảy ra chuyện lớn rồi!" Lý Trường Minh cũng không biết nên nói từ đâu, "Ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện như vầy sẽ xảy ra. Để ta kể cho ngươi nghe, không ngờ có người trộn tuyết lộc xạ vào hương liệu của Tiết Quan Âm."

Bộ Lục Cô Thần nói: "Tuyết lộc xạ?"

Lý Trường Minh cũng đoán hắn sẽ không biết thứ này, tranh giải thích: "Đó là một loại xạ hương, nhưng không giống xạ hương bình thường. Tiết Quan Âm dùng loại xa hương này đã mấy năm rồi, trước khi biết nàng có chứng cảm lạnh, ta còn thật sự tưởng thân thể nàng không tốt."

Y càng nói càng giận: "Làm sao có thể có người thiếu đạo đức như vậy, mỗi ngày nhắm vào ta thì thôi, đến người nhà của ta còn không tha? Nhưng mà đồ vật trong cung chuyền tay qua lại nhiều người, ta cũng không ôm hy vọng có thể điều tra ra."

Bộ Lục Cô Thần hơi cau mày, chậm rãi nói: "Đồ vật trong cung nhất định phải trải qua nhiều lần kiểm tra. Cho dù đối phương có hối lộ cung nhân, cũng không thể hối lộ hết từng lần kiểm tra, nhiều người trong cung như vậy, chẳng lẽ không rò rỉ tin đồn gì à? Nếu hương liệu xảy ra vấn đề, tuyệt đối không thể thông qua các đợt kiểm tra."

Lý Trường Minh nghe xong kinh hãi, nói: "Nếu không phải người trong cung, chẳng lẽ là người trong phủ của ta sao?"

Bộ Lục Cô Thần không phủ nhận, gật đầu.

Lý Trường Minh há hốc miệng, càng nghĩ càng thấy không đúng lắm, nói: "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Trong Ngụy Vương phủ chỉ có vài người, mỗi người đều do hoàng huynh và Tĩnh Bình Võ Hầu sắp đặt có thể tin tưởng, từ khi ta rời cung đã theo hầu ta. Hơn nữa, bọn họ ở gần ta như vậy, nếu muốn hại ta, bọn họ dùng biện pháp khác hiệu quả hơn không? Cố làm nữ nhân trong phủ ta vô sinh được ích gì?"

Bộ Lục Cô Thần lắc đầu: "Người đã quên một người. Vi phu nhân."

Lý Trường Minh nhất thời không thể tin được: "Ý ngươi là, Vi Xảo Nhi sợ Tiết Quan Âm có con của ta, nàng sẽ không còn đường lui, cho nên mới nghĩ cách hại người ta?" Dứt lời y lập tức phủ định suy đoán ​​này: "Không có khả năng. Nàng cũng biết ta chưa bao giờ chạm vào hai người bọn nàng, làm sao lại lo lắng Tiết Quan Âm có mang con ta?"

Bộ Lục Cô Thần hờ hững nói: "Hậu viện tranh giành tình cảm, làm sao nghĩ sáng suốt được. Có lẽ chính người suy nghĩ sự tình quá phức tạp rồi. Người quanh năm không ở trong kinh, vươn tay tới hậu viện của người có ích lợi gì đâu. Muốn làm người phiền lòng, nhét Ngô Thao vào trong trướng của người, là người đủ lo âu rồi. Sợ là Vi phu nhân không biết rõ vị trí chính mình rồi."

Bộ Lục Cô Thần cố tình hướng vào người bên cạnh y, chính là muốn nói cho y biết, người thân chưa chắc có thể tin.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me