TruyenFull.Me

Edit Dm Hoan Hen Ho Online Trong Game Kinh Di

Hình ảnh chuyển sang người khác, Lâm Quát nhanh chóng thu mắt, không phát giác ý cười cưng chiều bên môi chậm rãi nhạt đi.

Nhân viên công tác bắt được điểm này, tò mò hỏi: "Không lưu tâm thân phận của những người khác sao?"

Lâm Quát nghe hỏi, hơi mờ mịt nhìn lên màn hình. Nhân viên công tác lại tưởng cậu không nghe rõ bèn nhắc lại. Lâm Quát lúc này mới nói: "Ngoài 'cừu' ra những thân phận khắc có lẽ vô dụng."

Nhân viên nghẹn luôn câu sau trong họng, đạo diễn đang quan sát màn hình nhỏ cũng sững sờ, xoay người nhìn ổ nhân viên: "Mấy đứa tiết lộ nội dung cho cậu ấy hả?"

Người phụ trách vội hô: "Không có."

Đạo diễn tiếp tục xem, quanh thân thanh niên trên màn hình toát ra khí chất bình tĩnh điềm đạm: "Thế làm sao cậu ấy biết manh mối này, có phải chú mày lỡ miệng không?"

Dù sao rất nhiều nhân viên đã thấy người phụ trách nói chuyện với Lâm Quát và Thịnh Văn trước buổi ghi hình. Người phụ trách liền nâng tay thề thốt: "Sao có thể, em sao ẩu thế được."

Đạo diễn cổ quái liếc người phụ trách, lại chuyển tầm mắt xuống màn hình. Nhìn hai giây, lại bảo nhân viên công tác hỏi thí sinh này quá trình suy ra manh mối kia.

Nhân viên công tác liền theo lệnh: "Sao lại nói vậy?"

Lâm Quát đáp: "Đơn giản thôi, mấy người tiết lộ thân phận khác cho tôi, đặc biệt là 'chú bé chăn cừu', thế còn gì là điểm nhấn, vậy nên nhất định thân phận có thể thay đổi."

Toàn thể nhân viên công tác nín thinh.

Moá nó, dùng góc độ 'điểm nhấn' để suy nghĩ là vấn đề bọn họ vốn không nghĩ đến! Tốn công người ta rải sẵn bao nhiêu manh mối, giờ cái cậu này đến một manh mối cũng chưa đụng đã phát hiện ra bọn họ cố ý đáp bom khói, này còn chơi quái gì!

Lâm Quát nhìn ra biểu cảm của họ, chợt nhận thấy bản thân nói sai, vì thế bèn chữa miệng: "Tôi chỉ đoán thôi, suy đoán của tôi thường không chính xác."

Ban tổ chức: "..."

Hòng vớt lại mặt mũi, nhân viên công tác lên tiếng hỏi cậu: "Còn suy đoán khác không?"

Bọn họ dự định làm một đoạn so sánh hậu kỳ, lấy suy đoán của Lâm Quát so với sự thật, nhằm chứng minh độ khó của Escape Room này xác thực là do các biên kịch thảo luận bao ngày mới nghĩ ra.

Lâm Quát đáp: "Hết rồi."

Nhân viên công tác: "Mặt cậu bảo có."

Lâm Quát: "... Được thôi."

Lâm Quát vốn định chém bừa, cơ mà cậu thật sự không giỏi nói dối, đành lựa hai phát hiện đơn giản nói: "'Chú bé chăn cừu' hẳn có nhiệm vụ riêng."

Tuy cậu thấy hình ảnh của những người khác, nhưng nội dung nhạy cảm đến tai cậu đã bị xử lý tắt tiếng.

Nhân viên công tác run lòng: "Ờ... Đoán được cụ thể là gì không?"

Lâm Quát nói: "Lừa dân làng." Ngừng một chút, cậu dần mải mê với suy nghĩ riêng: "Dân làng chắc có phân tốt xấu, nhiệm vụ chính của 'chú bé chăn cừu' là phân biệt biệt thân phận tốt xấu của dân làng, sau đó dùng kỹ năng của mình lừa dân làng xấu."

"..." Ban tổ chức lại lần nữa trầm mặc.

Lâm Quát chủ động tiếp: "Suy đoán này dựa trên câu chuyện ngụ ngôn 《 Sói Tới Rồi 》."

《 Sói Tới Rồi 》 muốn dạy thế nhân đạo lý con người chớ nên nói dối, nếu nói dối thường xuyên vậy sau này dẫu nói thật cũng chẳng có ai tin.

Ban tổ chức dựa theo bản gốc của câu chuyện ngụ ngôn này, tương tự phát triển thành phó bản... Lâm Quát âm thầm gạch bỏ hai từ phó bản sửa thành thoát khỏi mật thất. Rốt cuộc trăm khoanh vẫn quanh một đốm, nhân vật 'chú bé chăn cừu' chắc chắn phải giữ nguyên, nhưng dù sao đây là một gameshow phát trên TV, không thể nào tuyên truyền tam quan kiểu vậy, thế nên sự lừa gạt của 'chú bé chăn cừu' hoặc là lời nói dối thiện ý, hoặc chính là dùng lời nói dối để trừng ác dương thiện.

Xác định giá trị quan, khâu phân biệt dân làng tốt xấu còn có thể tạo được muôn vàn tiếng cười và điểm nhấn.

Đơn giản giải thích suy đoán xong, Lâm Quát mở thẻ nói: "Trên người 'cừu' chắc có rất nhiều manh mối, tôi nghĩ manh mối ấy là..."

"Đại lão." Nhân viên công tác sửa vội xưng hô: "Chừa chút mặt mũi đi."

Lâm Quát im liền, lát sau nói: "Xin lỗi."

"Không sao." Nhân viên công tác nhìn kỳ nhân trước mắt, dứt khoát thay đổi kịch bản: "Cậu cảm thấy mình có thể bắt được bao nhiêu con cừu?"

Lâm Quát đáp: "Ít nhất một con."

"Sao lại vậy?"

"Sẽ có con cừu nào đó ngoan ngoãn tự dâng tới cửa."

Nhân viên công tác cười: "Cậu sẽ ăn thịt hắn chứ?"

Lâm Quát nghiêm túc: "Xem hắn ngoan không đã."

Không dám bàn tiếp manh mối liên quan với Lâm Quát, nhân viên công tác nhắc cậu tạo động tính lớn chút khi bắt cừu, để tăng điểm nhấn cho gameshow.

Lâm Quát gật đầu đáp được, cậu là bên B, bên A chỉ đâu cậu liền đánh đấy!

Lúc này không gian truyền đến âm thanh máy móc, không quá giống với giọng máy Vây Thành. Giọng máy Vây Thành khiến người ta có loại cảm giác trôi nổi trên không, âm máy ở thế giới thực lại truyền tới bằng loa phát: "Thời gian còn lại trước khi sói xuất hiện, năm phút."

Nhân viên công tác dặn Lâm Quát: "Một phút nữa cậu có thể rời mật thất rồi."

Lâm Quát gật đầu: "Được."

Trong năm phút chờ rời khỏi mật thất, Lâm Quát lắc lắc chùm chuông trên cổ tay. Tiếng chuông trong trẻo, động chút sẽ kêu vang, đây cũng là điểm nhấn mà ban tổ chức lưu ý, ngoài nhắc nhở 'chú bé chăn cừu' và 'cừu', rằng sói tới rồi, còn có thể gây ra cảm giác căng thẳng.

Có tiếng chuông, xem chừng ban tổ chức mong muốn cả trường quay trình diễn một màn trốn tìm kích thích gay cấn, mọc cánh khó thoát.

Lâm Quát sở dĩ buộc chuông ở cổ tay vì để tay kia che lại, lúc chạy tạo tiếng sẽ nhỏ hơn so với buộc ở cổ chân. Có điều ban tổ chức đã yêu cầu, mà Lâm Quát đáp ứng bên A vô điều kiện, liền tháo chuông xuống buộc vào cổ chân, sau đó dùng ống quần khó khăn che khuất nó.

Âm máy lại vang lên: "10 giây cuối cùng trước khi sói tới, 10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1-- tít tít tít, sói tới rồi."

Kẽo kẹt một tiếng, cửa mật thất của Lâm Quát mở khoá.

Cậu cầm theo kính nhìn đêm dành cho 'sói' do nhân viên cung cấp bước ra ngoài.

Trong Vây Thành, Lâm Quát đã luyện thành năng lực nhìn đêm, lúc này dù không đeo kính hỗ trợ vẫn có thể đại khái thấy đường dưới chân, và cả bóng người thi thoảng vụt qua trước mắt.

Theo yêu cầu của ban thổ chức, Lâm Quát sẽ ngẫu nhiên chủ động tương tác với ống kính ngang qua, nói ra chuyện mà mình sắp làm.

"Thả mồi câu cá." Lâm Quát nói.

Cậu cân nhắc, tháo nhẫn kim loại trên ngón trỏ phải xuống đặt lên bệ. Cậu không phải đặt bừa mà dựng nhẫn đứng lên.

Ẩn ý cậu muốn truyền đạt là 'đứng yên', Lâm Quát biết Thịnh Văn sẽ hiểu.

Tạm buông nhẫn, Lâm Quát lởn vởn chung quanh nhằm xác định toàn bộ bố cục mật thất, để đến lúc cậu đuổi bắt 'cừu' sẽ càng thạo địa hình nhờ đó chiếm thế thượng phong.

Chờ cậu dạo hết một vòng, toàn bộ địa hình mật thất đã khắc họa hoàn chỉnh trong não bộ.

Ban tổ chức quan sát sau màn hình lao nhao sửng sốt, đạo diễn dán mắt theo Lâm Quát cứ như đang nhìn người có siêu năng lực.

Lâm Quát chẳng khác ngựa quen đường cũ mà ra khỏi 'mê cung' do chương trình thiết kế, lại còn cứ như đang dạo trong nhà mình, định quay vòng lại đến nơi đặt nhẫn.

Đạo diễn kinh ngạc: "Này... Này quá phản nhân loại mà."

Người phụ trách dù từng chứng kiến năng lực của Lâm Quát nhưng vẫn bị cậu trong màn hình doạ hãi. Đúng lúc này phó đạo diễn chỉ vào một chỗ trên màn hình, là Thịnh Văn.

Thịnh Văn còn chẳng có kính nhìn đêm, cả đường di chuyển thông thuận.

"Bọn họ?"

"Là tiên à?"

Ban tổ chức dồn tiêu điểm vào Thịnh Văn Lâm Quát, bỏ qua luôn mấy minh tinh.

Trên màn hình, dù có đèn pin cũng chưa chắc thấy được, Thịnh Văn lại thấy chiếc nhẫn kim loại ẩn trong bóng tối.

Cả đoàn đồng thanh: "Á đù."

Đạo diễn: "Người chơi Lâm Quát đặt nhẫn ở đây là có ý gì? Cậu ấy bảo thả mồi câu cá, chẳng lẽ là dùng chiếc nhẫn này để câu?"

Loạn xạ lắc đầu, ai hiểu nổi mạch não của kỳ nhân chứ.

Thịnh Văn thấy nhẫn, liền dừng bước chân.

Hắn vì không tìm được Lâm Quát mà đầy mặt vô cảm lúc này mới nở nụ cười: "Ôi, Lâm thỏ con biến thành sói rồi."

Ban tổ chức: "!!!"

Mé, sao biết hay vậy!

Cả đoàn như ổ mọt phim, nín thở xem động tác của Thịnh Văn trên màn hình, không ai ngoại lệ đều muốn rõ vì sao hắn biết Lâm Quát là 'sói', hơn nữa hai con người này cũng không che giấu quan hệ tình cảm, đoàn phim thật sự muốn biết cặp đôi dưới tình huống một sói một cừu này sẽ cọ ra tương tác gì.

Thịnh Văn thì không phối hợp được như Lâm Quát, tất nhiên chẳng thể nào giải thích với ai, việc của hắn là ngoan ngoãn đứng yên, chờ Lâm Quát tới tóm mình.

Đợi được hai phút, Lâm Quát đã quay trở lại.

Lâm Quát chặn cửa trước, vị trí chiếc nhẫn thật ra không phải cậu đặt bừa, độ cao vừa khéo đúng tầm mắt Thịnh Văn, hơn nữa chỗ này còn ở cuối mật thất, chỉ cần câu được hắn tới, cậu chặn kín cửa, Thịnh Văn khỏi mong chạy nổi ra ngoài.

Dinh linh linh, dinh linh linh--

Lâm Quát đã đến mang theo tiếng chuông trong trẻo, Thịnh Văn ngẩng đầu nhìn.

Lâm Quát: "Bắt được anh rồi."

Thịnh Văn mân mê chiếc nhẫn: "Em nỡ sao?"

Lâm Quát nói: "Quay chương trình mà, bên A là trên hết."

Đoàn làm phim âm thầm os: Gớt nước mắt, hu hu hu.

Lâm Quát từng bước tới gần Thịnh Văn, hắn lại không né chẳng lui chút nào: "Vậy nên muốn hố người yêu em hả?"

Lâm Quát lạnh mặt: "Trước đây anh cũng từng hố em."

《 Cờ Tỷ Phú 》Thịnh Văn hố cậu thế nào, Lâm Quát còn nhớ rõ.

Thịnh Văn nửa giơ tay làm động tác đầu hàng, khi Lâm Quát định tới bắt hắn, lại bị Thịnh Văn nắm ngược lại tay, lần nữa đeo nhẫn về ngón trỏ của cậu.

Hai người kề rất sát, Thịnh Văn thấp giọng: "Thật sự nỡ bắt anh sao?"

Nói đoạn, Thịnh Văn hôn lên mu bàn tay Lâm Quát: "Ca ca!"

Lâm Quát đã lâu không nghe thấy Thịnh Văn gọi mình thế này, may sao còn trong tối, khuôn mặt ửng đỏ được giấu đi. Lâm Quát hắng giọng, dịu dàng nói: "Được, thả anh lần này, lần sau bắt được liền ăn thịt anh."

Thịnh Văn nói: "Lần sau bị bắt lại hôn ca ca còn tác dụng không?"

Dĩ nhiên còn tác dụng, Lâm Quát nghiêm giọng nói: "Vậy lần sau nữa."

Thịnh Văn lại hỏi: "Lần sau nữa hôn ca ca còn tác dụng không?"

"Anh chơi xấu mà." Lâm Quát cười: "Được được được, em bắt anh sau cùng, mau chạy đi."

~~~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me