Edit Dm Mat The Chi Anh Dao Cua Ta Se No Tung Tuy Nhiem Khinh Ca
Chương 63: Bắt ba ba trong rọ.[Edit & Beta: Momo].
..Lỗ Dương là người ở thành phố N, trước khi mạt thế xảy ra, gia đình gã mở một tiệm tạp hóa nhỏ, mặc dù điều kiện gia đình không quá tốt nhưng luôn được ba cưng chiều và không phải chịu thiếu thốn gì từ quần áo đến cơm ăn, thành ra tới giờ đã ngấp nghé tuổi bốn mươi rồi mà vẫn chưa cưới được vợ. Mạt thế ập xuống, gã bị ba mình tấn công bởi ông bị hóa thành tang thi, may thay một điều vì tuổi tác ông đã cao và răng miệng cũng rụng gần hết, lại gắn răng giả nên chỉ bị một ít vết thương nhẹ. Nhờ vào việc bị cắn mà có được dị năng, Lỗ Dương trở nên vô cùng mạnh mẽ, việc đối phó với vài con tang thi như chém dưa cắt rau đối với gã, vì thế Lỗ Dương ngày càng cứng cáp, cơ thể cũng phát triển nhanh chóng. Gã thu nạp một đám đàn em, tích lũy vật tư cùng với việc nhà gã vốn là tiệm tạp hóa thì đồ đạc ngày một chất đống, sau đó chiếm lấy một khu dân cư, sống như "vị vua" trong lãnh địa của mình.Đối với những người bình thường, mạt thế là một cơn ác mộng, và ngược lại, đó lại là khởi đầu mới của cuộc đời Lỗ Dương. Hiện tại, Lỗ Dương có thể nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Với dị năng mạnh mẽ trong tay, gã chẳng cần phải nhìn sắc mặt ai để sống, cũng chẳng cần phải xin xỏ ai. Trước khi mạt thế xảy ra, những cô gái xinh đẹp mà hắn không thể với tới giờ cũng chỉ là chuyện nhỏ. Giờ đây, gã có tất cả, không gì là không thể đạt được. Thế lực của Lỗ Dương ngày một bành trướng, gã tin rằng thời đại của mình đã đến, thực tế thì cuộc sống yên bình không kéo dài lâu khi tang thi tiến hóa xuất hiện và tấn công khu vực của gã, cắn chết không ít đàn em. Lỗ Dương buộc phải vội vã dẫn theo một vài người trốn thoát.Lỗ Dương thông qua radio biết rằng quốc gia đã bắt đầu thành lập các căn cứ cho người sống sót, tuy nhiên, gã lại không hứng thú với việc đó. Gã vẫn muốn sống cuộc đời tiêu dao tự tại như trước đây, không bị ràng buộc bởi luật lệ hay quyền lực của bất kỳ ai.Đúng lúc này, Lỗ Dương phát hiện ở phía bên kia Lâm Thành vừa xuất hiện một căn cứ nhỏ, Lâm Thành vốn chỉ là một huyện thành nhỏ, không đông dân cư là mấy, chủ yếu sống bằng nông nghiệp, do nơi đây có khí hậu thuận lợi nên sản lượng lương thực khá dồi dào.Với một nơi giàu lương thực như vậy, sự xuất hiện của một căn cứ nhỏ chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu khiến nhiều thế lực chú ý – và có lẽ cả gã cũng không thể bỏ qua...Nghe nói, lão đại của căn cứ Lâm Thành vốn là một phạm nhân. Sau khi mạt thế bùng nổ, hắn ta đoạt được vũ khí từ cảnh ngục và dẫn theo một nhóm anh em tù nhân trốn thoát khỏi nhà giam. Nhóm người này khá may mắn, phần lớn trong số họ đều thức tỉnh được dị năng. Trong những ngày tiếp theo, họ đã tiêu diệt phần lớn tang thi quanh khu vực và thu nạp thêm người sống sót, từ đó bắt đầu xây dựng nên căn cứ Lâm Thành.Vì bản thân lão đại là một dị năng giả nên hắn rất hiểu rõ giá trị của người có dị năng. Do đó, dị năng giả trong căn cứ được hưởng địa vị và đãi ngộ rất cao, điều này thu hút thêm nhiều người có dị năng tìm đến gia nhập.Lỗ Dương cũng cảm thấy căn cứ này rất phù hợp với mình, thế nhưng, dị năng của gã chỉ thuộc hệ lực lượng bình thường, không thể so sánh với những người sử dụng nguyên tố ngũ hành mạnh mẽ, vậy nên muốn đứng vững ở căn cứ Lâm Thành, gã biết mình cần có một át chủ bài.Do vật tư trong căn cứ không đủ hấp dẫn, gã quyết định ra ngoài tìm kiếm. Những người mà gã mang theo đều đã được tuyển chọn kỹ lưỡng, chuyên phục kích trên đường cao tốc – nơi thường có những người lái xe đang tìm đường đến căn cứ người sống sót. Gã biết, những người như vậy nhất định mang theo nhiều vật tư.Lỗ Dương ỷ vào khuôn mặt vô hại của mình, cùng với việc dựng lên một "gia đình" giả vờ nhiệt tình nên lần nào cũng dễ dàng lừa được con mồi và chiếm đoạt tài sản.Lần này, Lỗ Dương vẫn tiếp tục ẩn mình bên vệ đường, chờ đợi một con mồi khác sập bẫy, nhưng gã không ngờ lại đụng phải nhóm Lý Minh. Khi nhìn thấy bốn chiếc xe quân dụng cùng một xe tải cỡ lớn đang tiến tới, trong lòng gã lập tức dấy lên tham vọng, gan cũng theo đó mà lớn dần. Bốn chiếc xe quân đội, tức là có thể chở theo gần một trăm quân nhân, đồng nghĩa với hơn một trăm khẩu súng đang nằm trong tay họ! Chưa kể đến chiếc xe tải đi cùng — nhìn kích thước và kết cấu, khả năng cao bên trong chứa đầy vật tư quý giá như lương thực, vũ khí, thuốc men...Nghĩ đến đây, cả người Lỗ Dương liền hưng phấn, cảm giác như sắp trúng một món hời lớn.Việc hại người cướp của đối với gã không còn là chuyện xa lạ nữa, chỉ khác là lần này... số lượng người nhiều hơn mà thôi.Ban đầu, gã vốn không định ra tay sớm, gã còn muốn theo dõi thêm để tìm hiểu mục đích thật sự của nhóm người này, từ đó nắm lấy điểm yếu để dùng làm át chủ bài, nhưng khi quan sát thấy những người trên chiếc xe việt dã có gì đó rất nguy hiểm, Lỗ Dương bắt đầu cảm thấy bất an.Sau khi biết được đội ngũ này chuẩn bị đến thành phố G để thực hiện một nhiệm vụ nào đó, gã càng thêm tò mò, gã có linh cảm rằng nếu theo dõi đến cùng, nhất định sẽ có thu hoạch lớn.Vì quá tò mò, gã còn sai hai cô gái xinh đẹp trong nhóm mình giả vờ tiếp cận làm quen với người trên xe việt dã. Đáng tiếc, không moi được chút tin tức nào.Lỗ Dương đã chuẩn bị sẵn một thùng nước giải khát, bên trong được pha một loại thuốc đặc biệt, chuyên dùng để đối phó với những dị năng giả có sức chiến đấu cao. Loại thuốc này do một người trong viện nghiên cứu của căn cứ Lâm Thành điều chế – thực chất là phấn hoa biến dị. Khi uống vào, người ta sẽ không có bất kỳ cảm giác gì khác thường. Tuy nhiên, chỉ cần ngửi thấy hương của loài hoa ấy, phấn hoa sẽ nhanh chóng kích hoạt, sinh ra độc tố trong cơ thể và khiến người trúng độc chết ngay lập tức.Kế hoạch của gã rất đơn giản: chỉ cần nhóm người kia uống nước thì lúc nào gã muốn họ chết – họ sẽ chết. Thậm chí, ngay cả những người không uống nước, chỉ cần hít phải hương thơm của loài hoa kia cũng sẽ bị ảnh hưởng – mất ý thức trong thời gian ngắn, như bị gây mê. Nhờ vậy, dù ra tay vào lúc nào, Lỗ Dương cũng nắm chắc phần thắng.Thế nhưng, sau khi thuộc hạ của gã đi theo nghe trộm cuộc trò chuyện của bên Lý Minh và biết được rằng thành phố G xuất hiện tang thi tiến hóa, Lỗ Dương lập tức hoảng sợ. Gã không muốn đối mặt với một thứ kinh khủng như vậy, nên quyết định ra tay sớm trước khi bị cuốn vào hành trình nguy hiểm kia.Chỉ là lần này hành động có phần hấp tấp khiến Lỗ Dương cũng cảm thấy hơi hoảng loạn, nhưng gã tự trấn an mình bằng một câu: "Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con." Dù có chút mạo hiểm, nhưng nếu thành công, gã sẽ thu được hơn một trăm khẩu súng cùng rất nhiều vật tư—một mẻ lớn chưa từng có!Đợi đến lúc cả nhóm đều ngủ say, gã bắt đầu xịt phấn hoa biến dị đã được chế thành nước hoa, mùi thơm lan tỏa nhanh chóng khắp nơi, Lỗ Dương nín thở chờ đợi, giữ chặt tính khí, kiên nhẫn đứng im thật lâu,chỉ khi chắc chắn mùi hương đã phát huy tác dụng, gã mới chậm rãi đứng dậy, trong tay cầm theo một con dao găm sắc bén, từ từ bước về hướng mọi người đang nằm nghỉ.Gã tận mắt chứng kiến nhóm Lý Minh uống hết nước, giờ chắc thi thể cũng đã lạnh băng, những kẻ còn lại thì phần lớn đang trong trạng thái hôn mê cũng không thể để sống sót, nhất định phải giết sạch.Đặc biệt là tiểu đội chạy xe việt dã, những kẻ đó từ đầu đã khiến Lỗ Dương cảm thấy bất an – tuyệt đối không thể để họ sống. Dù vậy, trong nhóm đó lại có hai cô gái xinh đẹp khiến gã nảy sinh ý nghĩ khác, có thể giữ lại hai người đó. Chờ đến lúc họ tỉnh dậy, phát hiện xung quanh chỉ còn xác chết la liệt, chắc chắn sẽ sợ hãi đến mức hoa dung thất sắc, mà lúc đó gã có nói gì đi chăng nữa, họ cũng chẳng dám cãi lời.Trong lòng tràn ngập tà ý, Lỗ Dương cười nham hiểm, nụ cười đầy dã tâm hiện rõ trên mặt, gã siết chặt chủy thủ, lặng lẽ bước về phía nhóm Triển Vân, sẵn sàng thực hiện kế hoạch máu lạnh của mình.Đúng lúc Lỗ Dương giơ dao găm lên, chuẩn bị một đao kết liễu Triển Vân thì ánh sáng trong phòng bất ngờ bật sáng, hóa ra là Ngô Tĩnh kéo rèm che xuống để ánh đèn từ bên ngoài hắt vào, phá tan màn đêm.Gã chưa kịp phản ứng, chỉ thấy hoa mắt một cái, rồi một người đàn ông gầy gò không biết đã đứng trước mặt mình từ khi nào, người kia vươn tay đoạt lấy dao găm, động tác dứt khoát và nhanh đến mức Lỗ Dương không kịp phòng bị, ngay sau đó, một cú đá như trời giáng giáng thẳng vào bụng khiến gã bị hất văng ra xa gần bốn, năm mét, đập mạnh xuống đất.Lỗ Dương trừng to mắt, không thể tin nổi vào những gì vừa xảy ra, gã là một dị năng giả hệ lực lượng, sức mạnh thể chất vượt xa người thường – vậy mà lại bị tước vũ khí và đánh bay như rơm rạ?Trong lúc gã còn ngơ ngác, ánh mắt vô tình lia tới Dư Đông Đông đang ngoan ngoãn ôm Tiểu Hắc đứng ở một bên. Lỗ Dương hiểu rất rõ cách tìm điểm yếu của đối phương, một đoàn người mà lại mang theo trẻ con thì đứa bé này chắc chắn là bảo bối, là nhược điểm chí mạng của cả đội!Không do dự, gã lăn người bật dậy, lao thẳng về phía Dư Đông Đông với tốc độ cực nhanh, định dùng đứa nhỏ làm con tin, làm lá chắn sống cho mình lật ngược tình thế.Khi gã lao tới trước mặt Dư Đông Đông, chưa kịp vươn tay thì một cơn đau dữ dội lập tức xuyên qua ngực khiến gã không thể tin vào mắt mình. Nhìn xuống, gã thấy một cây đao cắm phập vào chính trái tim mình. Người cầm đao không ai khác chính là một thiếu niên chỉ mới 17, 18 tuổi, với vẻ ngoài non nớt, như thể không thể gây hại đến ai, nhưng ánh mắt của cậu lại lạnh lẽo, sắc bén, như ánh nhìn của ác quỷ đang nhìn thẳng vào gã.Lỗ Dương há hốc mồm, phun ra một ngụm máu tươi, rồi không cam lòng ngã xuống đất.Tô Duệ Triết rút đao nhỏ ra một cách lạnh lùng, lau nhẹ lưỡi đao trên áo mình, sau đó thản nhiên cất nó vào không gian.Trịnh Gia Hòa quay lại cùng đội ngũ của mình nhanh chóng lao lên, chắn trước những kẻ đang định tấn công quân nhân, không để chúng có cơ hội xuống tay.Mặc dù Triển Vân đã nhắc nhở bọn Lý Minh không cần phải uống, chỉ cần giả vờ một chút là đủ, nhưng khi mùi hoa kỳ lạ đột ngột xuất hiện, dù bọn họ đã lập tức ngừng thở vẫn không thể tránh khỏi cơn choáng váng, mùi hương mạnh mẽ đến mức khiến đầu óc họ quay cuồng. Hơn nữa, vì lý do an toàn, Lỗ Dương đã đợi thêm hơn năm phút để chắc chắn rằng hương hoa đã tan đi mới bắt đầu ra tay. Dù có là cao thủ lợi hại đến đâu, cũng khó lòng chịu đựng được trong thời gian đó. Nếu không có Trình Kiều kịp thời sử dụng dị năng hệ phong để phân tán mùi hoa thì Lỗ Dương có lẽ đã thành công.Khi Lỗ Dương ngã xuống, những người còn lại lập tức nhận ra tình thế nguy hiểm, bất giác thốt lên một tiếng kinh hãi và ngay lập tức phản công. Người mà Lỗ Dương mang theo không phải là phế vật, tất cả họ đều là dị năng giả, chỉ có điều họ không phải là những dị năng giả có khả năng tấn công mạnh mẽ.Cô chị gái là dị năng giả hệ thủy, đáng tiếc là cấp bậc còn thấp nên lượng nước cô ta có thể điều khiển chỉ tương đương với vòi nước, khó có thể tạo ra sức công kích mạnh mẽ. Nhưng cô em gái lại là một mối nguy hiểm thật sự, tóc của cô ta có thể dài ra và công kích như một cây roi sắc bén.Ba nam thanh niên đi cùng, một người sở hữu tốc độ siêu phàm, một người có thể nhảy cao, một người có khả năng biến hình, tuy có chút lực công kích, nhưng trước đội ngũ của Triển Vân, bọn họ chẳng khác nào mấy món đồ chơi vô hại. Khi dị năng trọng lực của Triển Vân được thi triển, tất cả bọn họ đều không thể chống cự, ngã sấp xuống đất như những con rối vô hồn.Nhìn thấy cảnh này, nữ nhân trung niên liền biết tình hình đã trở nên nguy hiểm, không còn thời gian suy tính gì nữa, bà ta lập tức biến thành một con thằn lằn to béo nhanh chóng bò về phía cánh cửa."Meo!" Tiểu Hắc từ trong lòng ngực của Dư Đông Đông đột ngột nhảy ra, lao thẳng về phía con thằn lằn béo múp.Cái đuôi của thằn lằn bị Tiểu Hắc gắt gao đè lại, nó phát ra một tiếng hét thảm thiết, quyết đoán cắt đuôi rồi bỏ chạy. Tiểu Hắc đứng đó nhìn cái đuôi vặn vẹo trong móng vuốt, đôi mắt mèo chớp chớp, dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ biết giữ chặt mục tiêu của mình.Thằn lằn vừa cắt đuôi liền cố gắng vọt ra phía cửa nhanh hết mức có thể, khi chỉ còn một bước nữa là thoát thì bỗng nhiên bị một đạo lưỡi đao gió phóng tới chém rớt cái đầu, khiến nó ngã gục.Sau đó, thi thể của thằn lằn dần dần biến thành thi thể của một người phụ nữ trần truồng...Không cần phải nói, cảnh tượng này khiến mọi người có mặt ở đó đều phải nheo mắt, không khỏi cảm thấy một cơn đau rát nơi mắt.Mọi người đều im lặng, ánh mắt đồng loạt hướng về phía Trình Kiều.Trình Kiều vô tội chớp chớp đôi mắt đào hoa, ngây thơ nói: "Ai nha... Tôi thật sự không phải cố ý đâu...!"Cô ta chỉ đơn giản là thao tác dị năng của mình vẫn chưa thuần thục! Độ chính xác của lưỡi dao gió còn chưa được tốt, làm sao cô biết rằng lưỡi dao gió của mình lại chém đứt cái đầu của con thằn lằn kia chứ!Cuối cùng, Trình Kiều đành phải đi tìm một miếng vải để che thi thể của bà ta, sau đó nhờ Trịnh Gia Hoa giúp đỡ mang thi thể của ả và Lỗ Dương ném ra ngoài, còn Tống Thành Thư phụ trách dọn dẹp vết máu trên mặt đất, cố gắng không để lại dấu vết gì..
..
..Lỗ Dương là người ở thành phố N, trước khi mạt thế xảy ra, gia đình gã mở một tiệm tạp hóa nhỏ, mặc dù điều kiện gia đình không quá tốt nhưng luôn được ba cưng chiều và không phải chịu thiếu thốn gì từ quần áo đến cơm ăn, thành ra tới giờ đã ngấp nghé tuổi bốn mươi rồi mà vẫn chưa cưới được vợ. Mạt thế ập xuống, gã bị ba mình tấn công bởi ông bị hóa thành tang thi, may thay một điều vì tuổi tác ông đã cao và răng miệng cũng rụng gần hết, lại gắn răng giả nên chỉ bị một ít vết thương nhẹ. Nhờ vào việc bị cắn mà có được dị năng, Lỗ Dương trở nên vô cùng mạnh mẽ, việc đối phó với vài con tang thi như chém dưa cắt rau đối với gã, vì thế Lỗ Dương ngày càng cứng cáp, cơ thể cũng phát triển nhanh chóng. Gã thu nạp một đám đàn em, tích lũy vật tư cùng với việc nhà gã vốn là tiệm tạp hóa thì đồ đạc ngày một chất đống, sau đó chiếm lấy một khu dân cư, sống như "vị vua" trong lãnh địa của mình.Đối với những người bình thường, mạt thế là một cơn ác mộng, và ngược lại, đó lại là khởi đầu mới của cuộc đời Lỗ Dương. Hiện tại, Lỗ Dương có thể nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Với dị năng mạnh mẽ trong tay, gã chẳng cần phải nhìn sắc mặt ai để sống, cũng chẳng cần phải xin xỏ ai. Trước khi mạt thế xảy ra, những cô gái xinh đẹp mà hắn không thể với tới giờ cũng chỉ là chuyện nhỏ. Giờ đây, gã có tất cả, không gì là không thể đạt được. Thế lực của Lỗ Dương ngày một bành trướng, gã tin rằng thời đại của mình đã đến, thực tế thì cuộc sống yên bình không kéo dài lâu khi tang thi tiến hóa xuất hiện và tấn công khu vực của gã, cắn chết không ít đàn em. Lỗ Dương buộc phải vội vã dẫn theo một vài người trốn thoát.Lỗ Dương thông qua radio biết rằng quốc gia đã bắt đầu thành lập các căn cứ cho người sống sót, tuy nhiên, gã lại không hứng thú với việc đó. Gã vẫn muốn sống cuộc đời tiêu dao tự tại như trước đây, không bị ràng buộc bởi luật lệ hay quyền lực của bất kỳ ai.Đúng lúc này, Lỗ Dương phát hiện ở phía bên kia Lâm Thành vừa xuất hiện một căn cứ nhỏ, Lâm Thành vốn chỉ là một huyện thành nhỏ, không đông dân cư là mấy, chủ yếu sống bằng nông nghiệp, do nơi đây có khí hậu thuận lợi nên sản lượng lương thực khá dồi dào.Với một nơi giàu lương thực như vậy, sự xuất hiện của một căn cứ nhỏ chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu khiến nhiều thế lực chú ý – và có lẽ cả gã cũng không thể bỏ qua...Nghe nói, lão đại của căn cứ Lâm Thành vốn là một phạm nhân. Sau khi mạt thế bùng nổ, hắn ta đoạt được vũ khí từ cảnh ngục và dẫn theo một nhóm anh em tù nhân trốn thoát khỏi nhà giam. Nhóm người này khá may mắn, phần lớn trong số họ đều thức tỉnh được dị năng. Trong những ngày tiếp theo, họ đã tiêu diệt phần lớn tang thi quanh khu vực và thu nạp thêm người sống sót, từ đó bắt đầu xây dựng nên căn cứ Lâm Thành.Vì bản thân lão đại là một dị năng giả nên hắn rất hiểu rõ giá trị của người có dị năng. Do đó, dị năng giả trong căn cứ được hưởng địa vị và đãi ngộ rất cao, điều này thu hút thêm nhiều người có dị năng tìm đến gia nhập.Lỗ Dương cũng cảm thấy căn cứ này rất phù hợp với mình, thế nhưng, dị năng của gã chỉ thuộc hệ lực lượng bình thường, không thể so sánh với những người sử dụng nguyên tố ngũ hành mạnh mẽ, vậy nên muốn đứng vững ở căn cứ Lâm Thành, gã biết mình cần có một át chủ bài.Do vật tư trong căn cứ không đủ hấp dẫn, gã quyết định ra ngoài tìm kiếm. Những người mà gã mang theo đều đã được tuyển chọn kỹ lưỡng, chuyên phục kích trên đường cao tốc – nơi thường có những người lái xe đang tìm đường đến căn cứ người sống sót. Gã biết, những người như vậy nhất định mang theo nhiều vật tư.Lỗ Dương ỷ vào khuôn mặt vô hại của mình, cùng với việc dựng lên một "gia đình" giả vờ nhiệt tình nên lần nào cũng dễ dàng lừa được con mồi và chiếm đoạt tài sản.Lần này, Lỗ Dương vẫn tiếp tục ẩn mình bên vệ đường, chờ đợi một con mồi khác sập bẫy, nhưng gã không ngờ lại đụng phải nhóm Lý Minh. Khi nhìn thấy bốn chiếc xe quân dụng cùng một xe tải cỡ lớn đang tiến tới, trong lòng gã lập tức dấy lên tham vọng, gan cũng theo đó mà lớn dần. Bốn chiếc xe quân đội, tức là có thể chở theo gần một trăm quân nhân, đồng nghĩa với hơn một trăm khẩu súng đang nằm trong tay họ! Chưa kể đến chiếc xe tải đi cùng — nhìn kích thước và kết cấu, khả năng cao bên trong chứa đầy vật tư quý giá như lương thực, vũ khí, thuốc men...Nghĩ đến đây, cả người Lỗ Dương liền hưng phấn, cảm giác như sắp trúng một món hời lớn.Việc hại người cướp của đối với gã không còn là chuyện xa lạ nữa, chỉ khác là lần này... số lượng người nhiều hơn mà thôi.Ban đầu, gã vốn không định ra tay sớm, gã còn muốn theo dõi thêm để tìm hiểu mục đích thật sự của nhóm người này, từ đó nắm lấy điểm yếu để dùng làm át chủ bài, nhưng khi quan sát thấy những người trên chiếc xe việt dã có gì đó rất nguy hiểm, Lỗ Dương bắt đầu cảm thấy bất an.Sau khi biết được đội ngũ này chuẩn bị đến thành phố G để thực hiện một nhiệm vụ nào đó, gã càng thêm tò mò, gã có linh cảm rằng nếu theo dõi đến cùng, nhất định sẽ có thu hoạch lớn.Vì quá tò mò, gã còn sai hai cô gái xinh đẹp trong nhóm mình giả vờ tiếp cận làm quen với người trên xe việt dã. Đáng tiếc, không moi được chút tin tức nào.Lỗ Dương đã chuẩn bị sẵn một thùng nước giải khát, bên trong được pha một loại thuốc đặc biệt, chuyên dùng để đối phó với những dị năng giả có sức chiến đấu cao. Loại thuốc này do một người trong viện nghiên cứu của căn cứ Lâm Thành điều chế – thực chất là phấn hoa biến dị. Khi uống vào, người ta sẽ không có bất kỳ cảm giác gì khác thường. Tuy nhiên, chỉ cần ngửi thấy hương của loài hoa ấy, phấn hoa sẽ nhanh chóng kích hoạt, sinh ra độc tố trong cơ thể và khiến người trúng độc chết ngay lập tức.Kế hoạch của gã rất đơn giản: chỉ cần nhóm người kia uống nước thì lúc nào gã muốn họ chết – họ sẽ chết. Thậm chí, ngay cả những người không uống nước, chỉ cần hít phải hương thơm của loài hoa kia cũng sẽ bị ảnh hưởng – mất ý thức trong thời gian ngắn, như bị gây mê. Nhờ vậy, dù ra tay vào lúc nào, Lỗ Dương cũng nắm chắc phần thắng.Thế nhưng, sau khi thuộc hạ của gã đi theo nghe trộm cuộc trò chuyện của bên Lý Minh và biết được rằng thành phố G xuất hiện tang thi tiến hóa, Lỗ Dương lập tức hoảng sợ. Gã không muốn đối mặt với một thứ kinh khủng như vậy, nên quyết định ra tay sớm trước khi bị cuốn vào hành trình nguy hiểm kia.Chỉ là lần này hành động có phần hấp tấp khiến Lỗ Dương cũng cảm thấy hơi hoảng loạn, nhưng gã tự trấn an mình bằng một câu: "Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con." Dù có chút mạo hiểm, nhưng nếu thành công, gã sẽ thu được hơn một trăm khẩu súng cùng rất nhiều vật tư—một mẻ lớn chưa từng có!Đợi đến lúc cả nhóm đều ngủ say, gã bắt đầu xịt phấn hoa biến dị đã được chế thành nước hoa, mùi thơm lan tỏa nhanh chóng khắp nơi, Lỗ Dương nín thở chờ đợi, giữ chặt tính khí, kiên nhẫn đứng im thật lâu,chỉ khi chắc chắn mùi hương đã phát huy tác dụng, gã mới chậm rãi đứng dậy, trong tay cầm theo một con dao găm sắc bén, từ từ bước về hướng mọi người đang nằm nghỉ.Gã tận mắt chứng kiến nhóm Lý Minh uống hết nước, giờ chắc thi thể cũng đã lạnh băng, những kẻ còn lại thì phần lớn đang trong trạng thái hôn mê cũng không thể để sống sót, nhất định phải giết sạch.Đặc biệt là tiểu đội chạy xe việt dã, những kẻ đó từ đầu đã khiến Lỗ Dương cảm thấy bất an – tuyệt đối không thể để họ sống. Dù vậy, trong nhóm đó lại có hai cô gái xinh đẹp khiến gã nảy sinh ý nghĩ khác, có thể giữ lại hai người đó. Chờ đến lúc họ tỉnh dậy, phát hiện xung quanh chỉ còn xác chết la liệt, chắc chắn sẽ sợ hãi đến mức hoa dung thất sắc, mà lúc đó gã có nói gì đi chăng nữa, họ cũng chẳng dám cãi lời.Trong lòng tràn ngập tà ý, Lỗ Dương cười nham hiểm, nụ cười đầy dã tâm hiện rõ trên mặt, gã siết chặt chủy thủ, lặng lẽ bước về phía nhóm Triển Vân, sẵn sàng thực hiện kế hoạch máu lạnh của mình.Đúng lúc Lỗ Dương giơ dao găm lên, chuẩn bị một đao kết liễu Triển Vân thì ánh sáng trong phòng bất ngờ bật sáng, hóa ra là Ngô Tĩnh kéo rèm che xuống để ánh đèn từ bên ngoài hắt vào, phá tan màn đêm.Gã chưa kịp phản ứng, chỉ thấy hoa mắt một cái, rồi một người đàn ông gầy gò không biết đã đứng trước mặt mình từ khi nào, người kia vươn tay đoạt lấy dao găm, động tác dứt khoát và nhanh đến mức Lỗ Dương không kịp phòng bị, ngay sau đó, một cú đá như trời giáng giáng thẳng vào bụng khiến gã bị hất văng ra xa gần bốn, năm mét, đập mạnh xuống đất.Lỗ Dương trừng to mắt, không thể tin nổi vào những gì vừa xảy ra, gã là một dị năng giả hệ lực lượng, sức mạnh thể chất vượt xa người thường – vậy mà lại bị tước vũ khí và đánh bay như rơm rạ?Trong lúc gã còn ngơ ngác, ánh mắt vô tình lia tới Dư Đông Đông đang ngoan ngoãn ôm Tiểu Hắc đứng ở một bên. Lỗ Dương hiểu rất rõ cách tìm điểm yếu của đối phương, một đoàn người mà lại mang theo trẻ con thì đứa bé này chắc chắn là bảo bối, là nhược điểm chí mạng của cả đội!Không do dự, gã lăn người bật dậy, lao thẳng về phía Dư Đông Đông với tốc độ cực nhanh, định dùng đứa nhỏ làm con tin, làm lá chắn sống cho mình lật ngược tình thế.Khi gã lao tới trước mặt Dư Đông Đông, chưa kịp vươn tay thì một cơn đau dữ dội lập tức xuyên qua ngực khiến gã không thể tin vào mắt mình. Nhìn xuống, gã thấy một cây đao cắm phập vào chính trái tim mình. Người cầm đao không ai khác chính là một thiếu niên chỉ mới 17, 18 tuổi, với vẻ ngoài non nớt, như thể không thể gây hại đến ai, nhưng ánh mắt của cậu lại lạnh lẽo, sắc bén, như ánh nhìn của ác quỷ đang nhìn thẳng vào gã.Lỗ Dương há hốc mồm, phun ra một ngụm máu tươi, rồi không cam lòng ngã xuống đất.Tô Duệ Triết rút đao nhỏ ra một cách lạnh lùng, lau nhẹ lưỡi đao trên áo mình, sau đó thản nhiên cất nó vào không gian.Trịnh Gia Hòa quay lại cùng đội ngũ của mình nhanh chóng lao lên, chắn trước những kẻ đang định tấn công quân nhân, không để chúng có cơ hội xuống tay.Mặc dù Triển Vân đã nhắc nhở bọn Lý Minh không cần phải uống, chỉ cần giả vờ một chút là đủ, nhưng khi mùi hoa kỳ lạ đột ngột xuất hiện, dù bọn họ đã lập tức ngừng thở vẫn không thể tránh khỏi cơn choáng váng, mùi hương mạnh mẽ đến mức khiến đầu óc họ quay cuồng. Hơn nữa, vì lý do an toàn, Lỗ Dương đã đợi thêm hơn năm phút để chắc chắn rằng hương hoa đã tan đi mới bắt đầu ra tay. Dù có là cao thủ lợi hại đến đâu, cũng khó lòng chịu đựng được trong thời gian đó. Nếu không có Trình Kiều kịp thời sử dụng dị năng hệ phong để phân tán mùi hoa thì Lỗ Dương có lẽ đã thành công.Khi Lỗ Dương ngã xuống, những người còn lại lập tức nhận ra tình thế nguy hiểm, bất giác thốt lên một tiếng kinh hãi và ngay lập tức phản công. Người mà Lỗ Dương mang theo không phải là phế vật, tất cả họ đều là dị năng giả, chỉ có điều họ không phải là những dị năng giả có khả năng tấn công mạnh mẽ.Cô chị gái là dị năng giả hệ thủy, đáng tiếc là cấp bậc còn thấp nên lượng nước cô ta có thể điều khiển chỉ tương đương với vòi nước, khó có thể tạo ra sức công kích mạnh mẽ. Nhưng cô em gái lại là một mối nguy hiểm thật sự, tóc của cô ta có thể dài ra và công kích như một cây roi sắc bén.Ba nam thanh niên đi cùng, một người sở hữu tốc độ siêu phàm, một người có thể nhảy cao, một người có khả năng biến hình, tuy có chút lực công kích, nhưng trước đội ngũ của Triển Vân, bọn họ chẳng khác nào mấy món đồ chơi vô hại. Khi dị năng trọng lực của Triển Vân được thi triển, tất cả bọn họ đều không thể chống cự, ngã sấp xuống đất như những con rối vô hồn.Nhìn thấy cảnh này, nữ nhân trung niên liền biết tình hình đã trở nên nguy hiểm, không còn thời gian suy tính gì nữa, bà ta lập tức biến thành một con thằn lằn to béo nhanh chóng bò về phía cánh cửa."Meo!" Tiểu Hắc từ trong lòng ngực của Dư Đông Đông đột ngột nhảy ra, lao thẳng về phía con thằn lằn béo múp.Cái đuôi của thằn lằn bị Tiểu Hắc gắt gao đè lại, nó phát ra một tiếng hét thảm thiết, quyết đoán cắt đuôi rồi bỏ chạy. Tiểu Hắc đứng đó nhìn cái đuôi vặn vẹo trong móng vuốt, đôi mắt mèo chớp chớp, dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ biết giữ chặt mục tiêu của mình.Thằn lằn vừa cắt đuôi liền cố gắng vọt ra phía cửa nhanh hết mức có thể, khi chỉ còn một bước nữa là thoát thì bỗng nhiên bị một đạo lưỡi đao gió phóng tới chém rớt cái đầu, khiến nó ngã gục.Sau đó, thi thể của thằn lằn dần dần biến thành thi thể của một người phụ nữ trần truồng...Không cần phải nói, cảnh tượng này khiến mọi người có mặt ở đó đều phải nheo mắt, không khỏi cảm thấy một cơn đau rát nơi mắt.Mọi người đều im lặng, ánh mắt đồng loạt hướng về phía Trình Kiều.Trình Kiều vô tội chớp chớp đôi mắt đào hoa, ngây thơ nói: "Ai nha... Tôi thật sự không phải cố ý đâu...!"Cô ta chỉ đơn giản là thao tác dị năng của mình vẫn chưa thuần thục! Độ chính xác của lưỡi dao gió còn chưa được tốt, làm sao cô biết rằng lưỡi dao gió của mình lại chém đứt cái đầu của con thằn lằn kia chứ!Cuối cùng, Trình Kiều đành phải đi tìm một miếng vải để che thi thể của bà ta, sau đó nhờ Trịnh Gia Hoa giúp đỡ mang thi thể của ả và Lỗ Dương ném ra ngoài, còn Tống Thành Thư phụ trách dọn dẹp vết máu trên mặt đất, cố gắng không để lại dấu vết gì..
..
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me