TruyenFull.Me

Edit Dm Mat The Chi Anh Dao Cua Ta Se No Tung Tuy Nhiem Khinh Ca

Chương 76: Giải quyết nguy cơ.

[Edit & Beta: Momo]

.
..
Dưới sự giúp đỡ của tiểu đội Triển Vân, đám chuột biến dị cuối cùng cũng bị tiêu diệt triệt để. Ngoại trừ những con bị bom nổ tung xác, máu me vương vãi khắp nơi hoặc bị hoa ăn thịt người nuốt chửng không để lại dấu vết, số còn lại phần lớn thi thể vẫn khá nguyên vẹn, tính sơ sơ trọng lượng cũng phải lên đến vài trăm ký.

Khi nhận được tin thắng lợi, Tưởng Húc Châu mới thực sự thở phào nhẹ nhõm, gương mặt vốn nặng trĩu lo âu suốt mấy ngày qua rốt cuộc cũng giãn ra, ông đích thân tới cảm ơn Triển Vân và Tô Duệ Triết, đồng thời lệnh cho binh lính thu gom toàn bộ xác chuột mang về nhà ăn chế biến. Món ăn này sẽ dùng để thiết đãi các chiến sĩ đã đổ biết bao mồ hôi xương máu, cũng như trấn an tinh thần người dân vốn đang sống trong bất an, sợ hãi.

Tuy gọi là thịt chuột, nhưng bởi là động vật biến dị nên thịt của chúng rất ngon, sau khi làm sạch sẽ vẫn có thể coi là một món ăn hấp dẫn. Thời buổi mạt thế bây giờ không thể so sánh với thời bình trước kia, không còn quyền kén cá chọn canh nữa. Hơn nữa, lương thực trong căn cứ đã bị chuột phá hoại hơn một nửa, đang là thời điểm thiếu thốn nhất, vì vậy số thịt chuột khó khăn lắm mới có được này tuyệt đối không thể lãng phí!

Món thịt chuột biến dị được kho tộ đậm đà, hầm cùng khoai tây cho thêm phần bùi béo, mùi hương lan tỏa thơm nức, ăn kèm với cơm trắng dẻo thơm chỉ tốn hai điểm công cho một suất, đủ khiến người trong căn cứ ai nấy cũng hớn hở ra mặt. Niềm vui không chỉ vì được ăn thịt sau bao ngày đói khổ, mà còn bởi cảm giác an toàn khi biết rằng không còn lo bị một con chuột khổng lồ bất ngờ lao ra từ đâu đó tấn công.

Về phần Triển Vân và Tô Duệ Triết do sử dụng dị năng quá độ, tuy vẻ ngoài vẫn bình thường nhưng cả hai đều cảm thấy mệt nhoài, họ lẳng lặng quay về tầng lầu nhỏ nơi nghỉ ngơi để nằm xuống chợp mắt một lát. Bữa cơm đã được đồng đội chu đáo thay mặt đến nhà ăn lấy giùm, biết hai người ăn khỏe, họ không ngần ngại chia sáu phần đầy đặn, gói gọn trong hộp rồi mang về tận nơi.

Tô Duệ Triết nếm thử một miếng thịt, thịt chuột biến dị đúng là khá ngon, vị nó hao hao thịt gà.

"Triển ca, lúc nãy tụi tôi ra nhà ăn ăn cơm, tôi phát hiện căn cứ hình như vắng đi không ít người." Trịnh Gia Hòa vừa nói vừa kéo ghế ngồi xuống bên cạnh hai người.

"Ồ? Có chuyện gì xảy ra à?" Triển Vân không ngẩng đầu, chỉ thuận miệng hỏi.

"Hình như có một số người cảm thấy căn cứ này khó mà trụ nổi nên đã lặng lẽ rời đi, tìm nơi khác làm đường lui." Ở nhà ăn đông người nhiều chuyện, rất nhiều tin tức đều có thể dễ dàng nghe ngóng được, "Lúc tụi em quay về còn thấy một đám người đang làm thủ tục đổi điểm công ở trung tâm quản lý, nghe đâu họ định tới căn cứ Lâm Thành cách đây không xa. Nhiều người lái xe rời đi luôn rồi, trong đó còn có mấy dị năng giả, trước khi đi còn dùng thẻ căn cước đổi lấy khá nhiều lương thực bằng điểm công. Thật sự là mặt dày vô sỉ!"

"Phía căn cứ không biết chuyện này sao?"

"Biết chứ, nhưng làm gì được bây giờ? Đâu thể cưỡng ép giữ chân người ta..." Trịnh Gia Hòa thở dài, rồi lại nói tiếp, "Tôi nghe Ngưu Đại Lực nói bên trên đã hạ lệnh điều một nửa binh lực ra ngoài tìm kiếm vật tư, e là tình hình thiếu hụt lương thực lần này nghiêm trọng thật rồi."

"Còn có..." Trịnh Gia Hòa muốn nói rồi lại thôi.

"Còn chuyện gì nữa?"

"...Tôi nghe mấy người bên trung tâm quản lý kể, lúc họ nhìn thấy kho lương bị nổ tung thì phát hiện bên trong gần như trống rỗng, lúc đó mới bắt đầu tính toán đi căn cứ Lâm Thành."

Nghe đến đây Tô Duệ Triết khẽ siết chặt đôi đũa trong tay, kho lương đều bị lũ chuột tàn phá hơn phân nửa, những vật tư còn lại sợ rằng cũng chỉ đủ cầm cự gần hai tháng.

Lượng lương thực dự trữ của căn cứ đã bị chuột tàn phá đến mức này, những người lựa chọn mang theo vật tư rời đi chẳng khác nào thừa lúc cháy nhà đi hôi của, vậy mà phía căn cứ dù biết rõ lượng dự trữ không còn nhiều vẫn phải cắn răng đổi lương thực cho họ.

Tình cảnh này hệt như một ngân hàng đột nhiên bị rò rỉ tin xấu, người gửi tiền ùn ùn kéo đến rút tiền, dù biết rõ nguồn vốn dự trữ đang cạn kiệt nhưng ngân hàng vẫn buộc phải gắng gượng chi trả, cố giữ lấy thể diện cuối cùng, bởi nếu từ chối chi trả sẽ không khác nào thừa nhận rằng họ thực sự đã không còn khả năng hoàn trả, mà một khi lòng người dao động thì chỉ có thêm nhiều người đổ xô đến đòi rút tiền, và kết cục chờ đợi ngân hàng chỉ có đóng cửa.

Căn cứ giống vậy, một khi từ chối đổi lương thực cho người dân rất có thể sẽ gây ra khủng hoảng, đến lúc đó căn cứ sẽ rối loạn.

Tuy đã học được kỹ thuật trồng trọt thủy canh, nhưng để thật sự canh tác trong những lều nhà kính quy mô lớn và cho ra thu hoạch ổn định, e là còn phải mất một thời gian dài nữa. Một số dị năng giả hệ mộc có thể thúc đẩy sinh trưởng rau quả, thế nhưng chỉ dựa vào họ để cung cấp thực phẩm cho toàn bộ người sống sót trong căn cứ thì hoàn toàn không thực tế.

Phái quân đội ra ngoài tìm kiếm liệu có thể tìm được bao nhiêu? Có khác gì muối bỏ biển đâu...

Tô Duệ Triết theo bản năng quay đầu nhìn Triển Vân một cái, kho lương bị nổ tung là do cậu, đúng là vì tiêu diệt bầy chuột nhưng rốt cuộc cũng khiến tình trạng thiếu lương thực của căn cứ bại lộ trước mặt người dân, nếu vấn đề lương thực không được giải quyết sớm, căn cứ rất có thể sẽ sụp đổ thật.

Trong đầu Tô Duệ Triết lóe lên một ý nghĩ...

Triển Vân bắt gặp ánh mắt ấy liền lập tức hiểu được điều cậu đang nghĩ tới.

Bí mật của Tô Duệ Triết chỉ có Triển Vân là người biết rõ nhất, không gian trồng trọt của Tô Duệ Triết mới là át chủ bài lớn nhất của cậu. Triển Vân thậm chí còn từng được Tô Duệ Triết đưa vào thung lũng đẹp như chốn đào nguyên đó, bên trong ngoài rau dưa củ quả ra còn trồng rất nhiều lúa và lúa mì cùng các loại cây lương thực khác, lấy số lương thực đó ra là có thể giải quyết nhanh chóng nguy cơ lương thực của căn cứ.

Nhưng...muốn làm vậy, phải chọn đúng thời điểm, tìm ra lý do thích hợp.

Ăn xong cơm, Triển Vân đuổi hết những người vướng víu về phòng họ, hắn và Tô Duệ Triết khóa trái cửa lại rồi tiến vào không gian.

Bên trong không gian trời trong gió mát, cây cối xanh tươi như tranh vẽ, rau củ sum suê, trái cây trĩu nặng, cảnh sắc nơi đây hoàn toàn trái ngược với thực tại khô hạn, oi bức, nơi thực vật ngoài kia héo rũ vì nắng cháy và thiếu nước.

Hai người tìm kiếm công cụ, cùng nhau thu hoạch hết lúa và lúa mì ngoài ruộng trong không gian, chất thành một đống lớn như ngọn đồi ở bờ ruộng. Mười mẫu đất, tính ra sản lượng chắc cũng được ba bốn ngàn cân, đủ giúp căn cứ vượt qua giai đoạn khó khăn nhất hiện tại. Có điều họ không có máy tuốt lúa, không có cách nào tách vỏ những ngũ cốc này, vì vậy tổng trọng lượng sau thu hoạch chắc chắn sẽ tăng lên gấp đôi.

Cả hai người đều bận đến mồ hôi nhễ nhại, eo lưng muốn thẳng không nổi nhưng họ vẫn không để người khác đến giúp. Không phải không tin tưởng đồng đội, dù sao họ đều đã biết Tô Duệ Triết có dị năng không gian, chỉ là không gian của Tô Duệ Triết thực sự quá đặc biệt, càng ít người biết rõ chi tiết bao nhiêu thì càng an toàn bấy nhiêu.

Hiện tại cũng gần đến vụ thu hoạch, việc nông dân thu hoạch ngũ cốc về kho là rất có khả năng. Họ quyết định ngày mai sẽ dẫn đội ra ngoài một chuyến, khi trở về sẽ nói với căn cứ rằng số lương thực này được phát hiện ở một ngôi làng.

Số ngũ cốc mới thu hoạch còn rất tươi mới nên ban ngày phải đem ra phơi nắng để tạo vẻ đã cất giữ được một thời gian, như vậy mới không khiến người khác nghi ngờ.

Sau khi rời khỏi không gian, hai người tranh thủ tắm rửa sạch sẽ rồi đi nghỉ ngơi để lấy lại sức.

Ngày hôm sau, đợi đến khi mặt trời xuống núi, Triển Vân và đồng đội liền đi tìm liên trưởng Trương muốn mượn một chiếc xe tải lớn, vả lại mấy ngàn cân lương thực thì chiếc xe việt dã nhỏ bé của họ đâu thể chở hết được.

Liên trưởng Trương không nói hai lời liền cho họ một chiếc xe tải trọng lớn, vốn định cử thêm tài xế nhưng bị Triển Vân khéo léo từ chối. Trương Sóc Lương có bằng lái hạng A, lái loại xe tải trọng lớn này không thành vấn đề.

Triển Vân và đồng đội lái xe đi nguyên ngày trời, khi quay về thì chở theo một xe tải lớn đầy ắp lương thực, họ còn tiện đường ghé qua mấy ngôi làng lân cận, tìm được hai chiếc máy tuốt lúa và cũng mang về luôn.

Triển Vân trực tiếp giao số lương thực đó cho liên trưởng Trương, cả một xe đầy ắp ngũ cốc vàng óng, tuy rằng phơi cả ngày dưới cái nắng gay gắt nên lúc này nhìn có vẻ không còn được tươi mới lắm, cũng không còn hơi ẩm, nhưng đây dù sao cũng là lương thực quý giá! Liên trưởng Trương, thân là một quân nhân cao lớn mét tám cũng cảm động đến đỏ hoe mắt.

Ngay từ đầu, Triển Vân định nói số lương thực này vốn là họ nhặt được nên muốn quyên tặng trực tiếp cho căn cứ, nhưng liên trưởng Trương kiên quyết không nhận, họ là quân nhân, tuyệt đối không muốn chiếm lợi của dân. Cuối cùng, căn cứ vẫn cấp cho họ một số điểm công tương đương, và hứa khi nào việc áp dụng phương pháp trồng trọt mới thành công, có thể sản xuất được lương thực số lượng lớn rồi sẽ trả lại cho họ.

Căn cứ lại có lương thực rồi!!! Từ bên ngoài vận chuyển về rất nhiều lương thực!!!

Đây thực sự là một tin mừng lớn! Người dân trong căn cứ tận mắt nhìn thấy chiếc xe tải chở đầy lương thực chạy qua cổng lớn, không ai rõ số lương thực ấy đến từ đâu, chỉ biết rằng quân đội đã tìm được kho tích trữ ở bên ngoài. Mặt khác, thông báo về việc căn cứ sắp triển khai mô hình canh tác thủy canh đảm bảo nguồn cung lương thực ổn định về sau khiến cho tất cả những người sống sót như trút được gánh nặng, vui mừng khôn xiết, miệng truyền tai nhau, chân chạy đi báo tin khắp nơi.

Về phần những người dao động, đã nộp thẻ căn cước xin rời khỏi căn cứ, căn cứ cũng không còn muốn giữ họ lại, những người dễ dàng thay đổi như vậy giữ lại chỉ làm suy yếu sự đoàn kết của căn cứ, không có bất kỳ lợi ích nào. Nếu họ muốn đến căn cứ khác, cứ việc đi.

Tô Duệ Triết và mọi người đứng bên cửa sổ dõi theo những người đó lục tục mang đồ đạc rời khỏi căn cứ, bọn họ biết căn cứ Lâm Thành là một căn cứ nhỏ do tư nhân thành lập, thực lực còn chưa bằng căn cứ Hoán Thành, ở đó chỉ ưu đãi cho dị năng giả, nhưng đối với người thường lại không có điều kiện tốt như vậy, tuyệt đối không phải là một nơi tốt để đi. Đời này không có gã Lỗ Dương mập mạp, đoán chừng đến máy phát điện năng lượng mặt trời căn cứ Lâm Thành cũng không có, đợi những người này đi rồi họ sẽ biết mình đã từ bỏ một cơ hội lớn như thế nào.

Về sau, căn cứ phía Nam sẽ chỉ ngày càng tốt hơn, những người đó muốn quay trở lại sợ là sẽ không dễ dàng như vậy.

Trên đời không có thuốc hối hận, con người luôn phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình.

====================================

Tiểu Kịch Trường Trên Đường Ruộng

Tiểu Hắc: Chuột thối! Một vuốt của ta mà vung xuống, ngươi chắc chắn tiêu đời! Meo! Cả một đám chuột chết bầm! Cục cưng, mau tới bảo vệ ta!

Tô Tiểu Triết: Một quả anh đào, hai quả anh đào... Một bông hoa ăn thịt người, hai bông hoa ăn thịt người... Thu phục!

Binh sĩ nhỏ: ━Σ(゚Д゚|||)━ Cuối cùng thì tôi cũng hiểu cảm giác của tiến sĩ Dương rồi... Cằm tôi đâu mất rồi!?

Tô Tiểu Triết: Triển Tiểu Vân!

Triển Tiểu Vân: Có mặt! Vợ yêu có chuyện gì sao?

Tô Tiểu Triết: Cảnh này nhìn gớm quá, ăn mòn nhanh đi anh!

Trịnh Gia Hòa: ...Làm màu! Dùng dao mổ trâu đi giết gà!

Triển Tiểu Vân: Tôi chiều hết!

Tô Tiểu Triết: Tôi thích làm màu đấy, thì sao!?

Trịnh Gia Hòa len lén liếc nhìn Trình Kiều một cái, Trình Kiều tặng lại cho anh một nụ cười tươi rói rạng ngời.

Trịnh Gia Hòa rùng mình: Tôi...tôi làm màu không nổi nữa rồi... (T_T)

.
..

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me