TruyenFull.Me

Edit Dm Np Brothers Conflict Phien Giong Duc Hay Giu Khoang Cach

Ema có chút bối rối. Thú cưng mà mình yêu thương nhất đột nhiên lại biến thành một mỹ thiếu niên, khiến cô không thể nào đối diện nổi với những ký ức thân mật trước đây giữa mình với sóc nhỏ — nào là nằm trên vai cô, ngồi trên ngực cô, thậm chí còn ngủ chung giường. . . diễn biến của sự việc này thực sự quá hoang đường đi.

Ema nằm úp mặt lên bàn học. Hai ngày gần đây, cô vô thức tránh mặt Juli, buổi tối cũng cố tình viện cớ không cho Juli vào phòng. Quả nhiên cảm giác tồn tại của con người vẫn mãnh liệt hơn hẳn động vật. Một khi đã nhìn thấy dáng vẻ sau khi biến thân của Juli, cô không thể nào coi em ấy như thú cưng được nữa, càng không thể tiếp tục vô tư thân mật như trước. Dù sao thì giữa nam nữ với nhau vẫn có sự khác biệt mà.

"Ema cũng biết sự thật rồi sao?" Ukyo vừa tan ca, đang nấu cơm ở gian bếp, nghe Iori kể lại chuyện này thì có chút ngẩn ra, sau đó mỉm cười: "Thật ra biết rồi cũng tốt đó chứ, sau này Juli-chan có thể giữ lại hình dạng con người ở nhà bất cứ lúc nào rồi, như vậy mọi người sống chung sẽ thân thiết hơn."

Iori ngồi trên sofa đối diện gian bếp, nghiêng đầu nhìn chú sóc nhỏ đang ngồi cạnh mình: "Nhưng mà, như vậy Ema sẽ thấy không quen. Một con thú cưng đột nhiên biến thành người, lại còn khác giới nữa. Nếu cùng sống chung như con người, có lẽ sẽ không còn được tự nhiên và thân mật như trước nữa."

Ukyo thành thạo cắt miếng thịt bò: "Iori đúng là hiểu rõ tâm tư của Juli thật nha!"

Kazuya khoanh hai tay trước ngực, hất cằm đầy kiêu ngạo, đôi mày nhíu chặt, mắt ti hí liếc Iori một cái, lí nhí kêu lên: "Làm ơn đừng tỏ ra kiểu hiểu rõ tôi đi!"

Cái tên hoàn hảo đến mức đáng ghét này!

Mình vậy mà đánh không lại anh ta!

Ukyo ngẩng đầu chớp mắt hỏi: "Juli lại đang nói xấu anh sao?"

Iori: ". . ."

Kazuya -_-|||: "Đừng có tự gắn mác vào mình hộ tôi cái!"

Không thể không thừa nhận rằng, Iori đã nói trúng sự thay đổi vi tế giữa Ema và Kazuya. Bề ngoài thì họ vẫn như trước kia, Ema vẫn bế cậu, nhưng sự thân mật gần gũi vô tư kia dường như đã biến mất lúc nào không hay, giữa bọn họ luôn tồn tại một cảm giác gượng gạo khó nói.

Kazuya biết rõ điều đó. Đúng như Iori đã nói, vì sự khác biệt giới tính, Ema đã bắt đầu khoảng cách với cậu. Cũng phải thôi, dù sao Ema cũng là con gái. Cô vẫn luôn xem chú sóc nhỏ là người thân trong nhà, mà yêu thương chăm sóc và quan tâm nó hết mực, nhưng không thể tiếp tục ôm ấp thân mật như lúc trước mà không bận tâm được nữa, vì điều đó khiến cô lại nhớ đến hình ảnh chú sóc nhỏ trở thành một cậu thiếu niên, bản thân sẽ cảm thấy lúng túng cùng xấu hổ.

Thế nên, tình hình hiện tại là: Kazuya đã bị tước mất quyền được ngủ chung giường với Ema, và thế là. . . cậu không còn chỗ để ngủ.

"Cho nên, hỡi những tên đực rựa đã khiến tôi biến thành người kia!" Kazuya ngồi khoanh tay trên bàn trà trong phòng khách, kiêu ngạo liếc nhìn đám đàn ông nhà Asahina, kêu to chí chóe: "Mấy người phải có trách nhiệm với tôi đó!"

Mọi người nhìn nhau ngơ ngác.

Masaomi: "Rốt cuộc em ấy đang nói cái gì vậy?"

Azusa: "Louis, em nghe hiểu mà đúng không? Làm ơn dịch dùm tụi anh đi."

Louis cười tủm tỉm: "Juli-chan nói là hiện tại Ema không cho em ấy vào phòng ngủ chung nữa rồi, nên bảo anh em chúng ta phải chịu trách nhiệm."

Subaru hơi nhíu mày: "Sao nghe mấy lời này cứ như là chồng bị vợ đuổi ra khỏi phòng ngủ thế?"

Yuusuke khoanh tay trước ngực: "Rồi anh em tụi mình lại trở thành thủ phạm khiến chuyện này xảy ra ấy, còn phải chịu trách nhiệm nữa chứ."

Ukyo đẩy gọng kính: "Nhưng mà chúng ta phải chịu trách nhiệm kiểu gì đây? Đóng vai người vợ để mời Juli-chan vào phòng ngủ của tụi mình sao? Để em ấy ngủ cùng luôn à?"

Tsubaki đột nhiên ôm bụng cười nghiêng ngả: "Sao em cứ có cảm giác như Juli đang chọn người để qua đêm ấy nhỉ? Vậy mình có nên về phòng trước làm ấm giường không ta? Ha ha ha. . ."

Kazuya bốn chân chạm đất, mặt mày cau có, toàn thân lông đều dựng đứng: "Khốn kiếp! Lũ đáng ghét các người! Tôi bảo mấy người nghĩ cách làm sao để Chii-chan đừng bận tâm đến giới tính của tôi và đừng xa lánh tôi nữa, chứ ai muốn ngủ chung với đám đực rực mấy người chứ! Ông đây không phải gay!"

Đm, hình như câu chuyện càng lúc càng đi xa rồi.

Louis đứng một bên quan sát cuộc trò chuyện giữa sóc nhỏ và các anh em, không nhịn được mà bật cười: "Hình như mọi người đang hiểu sai trọng tâm rồi thì phải. . ."

Tsubaki bỏ lại Azusa, bước sang ngồi cạnh Louis, cười cười hỏi: "Sao đấy, sao đấy? Juli nói gì thế? Nhìn bộ dạng của nhóc ta kìa, hình như giận thật rồi, lông dựng đứng hết cả lên!"

Dựng lông cái đầu nhà anh ấy!

Tên khốn Tsubaki này!

Kazuya không nhịn nổi nữa, liền nhào lên người Tsubaki, giơ móng vuốt lên cào vào mũi hắn. Kết quả là – bùm một tiếng, cậu biến thành người, ngồi đè hẳn lên người Tsubaki luôn.

Mọi người: ( ⊙ o ⊙ ) A!

Louis nhìn hai người gần gũi bên cạnh mình, rồi nói: "Thật ra, sau này Juli-chan cứ giữ hình dạng con người mà sống cùng với chúng ta đi, không cần phải biến lại nữa đâu."

Kazuya đối mặt với Tsubaki ở khoảng cách gần, cả hai sững sờ nhìn nhau, phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn lại. Cậu vội vàng bò dậy khỏi người Tsubaki, khuôn mặt đỏ ửng, bực bội ngồi quay lưng lại trên ghế sofa.

Lúc nào cũng vậy, hễ cứ đụng trúng bọn họ là y như rằng lại biến thành người, mà còn không mặc đồ nữa chứ. Tuy nói khách quan thì ai cũng đều là đàn ông, chả có gì phải ngại cả, nhưng trong lòng cậu thì cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Mọi người ai nấy cũng đều thấy rõ hai gò má ửng hồng trên khuôn mặt của thiếu niên, ngoại trừ Louis và Tsubaki ra, những người còn lại cũng đồng loạt đỏ mặt một cách quỷ dị.

Louis ngơ ngác nhìn các anh em rồi lại nhìn đến cậu thiếu niên đang quay lưng về phía mọi người, nghi hoặc hỏi: "Sao mặt ai cũng đỏ lên thế?" Anh nghĩ ngợi một chút, như thể sực tỉnh ra: "A, chắc do máy điều hòa mở to quá rồi!" Sau đó lại mỉm cười: "Hừm, đúng là mùa xuân tới rồi, không nên để điều hòa nhiệt độ cao như vậy."

Tsubaki liếc Louis một cái: "Đầu đất bẩm sinh quả là đáng sợ thật!" Hắn vừa nói vừa cởi áo vest khoác ngoài choàng lên người thiếu niên: "Tạm mặc đồ của tôi đi nhé." Sau quay sang các anh em khác hỏi: "Ai sẽ là người hiến cái quần ra nào?"

Yuusuke lập tức ngồi thụp xuống ghế sofa bên phía đối diện, ở nơi xa Tsubaki nhất, siết chặt lấy dây nịt trên thắt lưng.

Hắn mở miệng khen ngợi cậu ta: "Yuusuke à, em thông minh ra rồi đấy!"

Yuusuke gằn giọng nói: "Anh Tsubaki, tốt nhất anh đừng có mà nhắm vào quần của em!"

"Thôi khỏi, tôi mới không thèm mặc quần của cậu." Kazuya cảm thấy mình cần phải nói chuyện rõ ràng đám đực này, liền ôm lấy một cái gối trên ghế để che đi phần thân dưới, quay người lại đối mặt với bọn họ: "Vẫn là nói chuyện với mấy người trong hình dạng con người thì tốt hơn."

Dù sao thì ở hình dạng con người vẫn khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn, hơn nữa nói chuyện với đám đàn ông này cũng trở nên dễ dàng hơn, không còn bị rào cản bởi ngôn ngữ. Hiện tại Ema đang dần giữ khoảng cách một cách kín đáo với cậu rồi, mà bản thân cậu cũng chưa nghĩ ra được cách giải quyết, biết đâu bàn bạc với đám người này lại có thể tìm ra chút gợi ý.

Mọi người nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái. Người đang ngáo ngơ thì hoàn hồn lại, kẻ đỏ mặt thì vội vã hạ nhiệt, ai nấy cũng đều ngồi lại nghiêm chỉnh.

Kazuya âm thầm đếm lại số lần mình biến hình, chỉ có lần này cậu mới thật sự ngồi đối diện với bọn họ nói chuyện một cách nghiêm túc. Bị cả một nhà toàn là mỹ nam dồn ánh mắt nhìn mình chằm chằm, Kazuya phát hiện bản thân đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng một cách quái lạ, mặt lại bắt đầu nóng ran lên, vô thức kéo thêm một cái gối đặt lên đùi.

Louis cởi áo khoác ngoài của mình đắp lên chân thiếu niên, mỉm cười nói: "Như vậy sẽ không bị lạnh nữa rồi."

Kazuya: ". . . ."

Louis à, anh tốt nhất là đi về phòng lấy hẳn cái quần cho tôi mặc còn hay hơn ấy!

"A, mọi người vẫn như lần trước nhỉ, không nỡ rời mắt chút nào luôn!" Louis híp mắt cười tủm tỉm.

Vèo vèo vèo—

Thanh kiếm mang tên "không nỡ rời mắt" lại một lần nữa đâm trúng từng người một!

"Chuyện đó. . ." Kazuya nhất thời cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Đúng là đám đàn ông này có áp bách thực sự quá lớn, khiến cậu không hiểu sao lại cảm thấy căng thẳng. Sau khi sắp xếp lại lời lẽ trong đầu, lúc này cậu mới lên tiếng: "Phải nói sao nhỉ? Hiện tại Chii-chan rất để ý việc tôi có thể biến thành người, vô thức mà xa cách tôi rất nhiều. Tôi không muốn như vậy, tôi muốn giữ sự thân mật như trước kia với cô ấy. Phải nói là, nhờ có các anh mà tôi mới có thể biến thành người, việc đó đúng là tốt thật, nhưng nếu vì thế mà khiến tôi và Chii-chan trở nên xa cách, thì tôi. . ."

Dù không cam tâm, nhưng cậu vẫn rất muốn sống trong hình dạng con người.

Masaomi đưa nắm tay trước miệng, khẽ ho khan hai tiếng: "Anh nghĩ mọi người đều hiểu được tâm trạng của Juli. Nhưng cho phép anh mạo muội hỏi một câu nhé, trong lòng Juli, Ema là người như thế nào? Là gia đình, bạn bè, hay là đối tượng yêu mến?"

Mặt Kazuya đỏ bừng thêm một bậc, liền phản ứng lớn tiếng: "H-hỏi cái gì vậy hả? Sao lại phải hỏi đến mấy chuyện đó chứ? Tôi chỉ cần có thể thân thiết với Chii-chan như trước là được rồi, việc tôi nghĩ cô ấy là gì thì liên quan gì tới mấy người!"

Masaomi lắc đầu, mỉm cười nói: "Không giống nhau đâu. Ema biết hiện tại em có thể thành người, lại còn là con trai nữa, nên việc em ấy giữ khoảng cách với em là chuyện hoàn toàn bình thường. Giống như bọn anh vậy, sống cùng một nhà với em ấy, có thể cùng ăn cơm, giải trí, trò chuyện, giúp đỡ lẫn nhau, nhưng tuyệt đối không thể ngủ chung một phòng. Với em bây giờ, Ema sẽ đối xử như vậy đấy. Nếu trong lòng em chỉ xem em ấy là người nhà hay bạn bè, thì anh nghĩ không cần phải bận tâm quá nhiều đâu. Dù không cho em vào phòng mình, thì em vẫn là một phần quan trọng không thể thay thế với em ấy. Nhưng nếu em yêu em ấy, tha thiết muốn giữ lấy sự thân mật trước đó vì trong lòng có tình cảm, thì chúng ta đều hiểu được nỗi lòng của em."

Masaomi quả không hổ là anh cả – vô cùng trưởng thành và lý trí, một lời nói ra liền thẳng thừng đâm trúng ngay tâm can của Kazuya.

". . . ." Cậu có nên thừa nhận không? Việc mình thích Ema? Không thể được. Đám người này vốn dĩ cũng luôn để ý đến Ema mà, nếu để bọn họ biết cậu cũng thích cô ấy, chẳng phải sẽ khiến bọn họ chuẩn bị sẵn sàng để loại bỏ một tên tình địch như mình sao?

Không thể thừa nhận được!

"Anh có thể nói vài câu không?" Ngay lúc Kazuya định lên tiếng phủ nhận, Azusa bất ngờ lên tiếng, đồng thời mỉm cười nhẹ nhàng với cậu: "Juli, lời anh nói có thể hơi thẳng thắn, nhưng anh nghĩ em nên nghe."

"Mời anh nói!"

Azusa là một trong số ít người ngoài Louis ra, mà Kazuya không thấy phản cảm. Y đủ bình tĩnh, hòa nhã, khiêm tốn và biết tôn trọng người khác, vì vậy mà Kazuya thực sự mong Azusa sẽ nói ra điều gì đó giúp cậu sáng tỏ.

"Trước hết, tình huống của Juli là: khi tiếp xúc với người cùng giới thì sẽ biến thành người, còn khi tiếp xúc với người khác giới là Ema thì lại biến về nguyên hình. Cho nên, nếu em muốn sống dưới dạng con người thì việc giữ khoảng cách với Ema mới là lựa chọn tốt nhất."

Đúng vậy, với hình dạng con người thì cậu căn bản không thể lại gần Ema. Chỉ cần chạm vào da cô ấy thôi là sẽ lập tức biến về thành sóc nhỏ ngay. Muốn ở cạnh cô ấy mà vẫn giữ được hình người. . . thì có khác nào mộng tưởng hão huyền đâu.

"Tiếp theo, Juli mong muốn khôi phục sự thân thiết như trước với Ema, điều đó rõ ràng là không thể. Bởi vì chuyện em có thể biến thành người là một sự thật không thể thay đổi, mà một khi Ema đã để tâm đến điều đó trong lòng thì rất khó để em ấy thay đổi thái độ, trừ khi. . . em ấy yêu em. Nhưng điều đó, e rằng cũng rất khó xảy ra. Vì em ấy xem em, cũng như tất cả chúng ta là người nhà."

Phải rồi, thật ra cậu cũng sớm nhận ra được điều đó. Ema là một đứa trẻ luôn khao khát tình thân, vì vậy mà cô ấy vô cùng trân quý mười ba người đàn ông nhà Asahina, bao gồm cả chú sóc nhỏ từng lớn lên bên cạnh mình từ bé. Nhưng thật lòng mà nói, cô ấy chưa từng nảy sinh tình cảm mập mờ với bất kỳ ai trong số họ cả.

"Và cuối cùng, cũng là điều anh nghĩ em nên cân nhắc nhất. Nếu muốn sống dưới hình dạng con người, thì sau này em sẽ làm gì? Hướng đi của em như thế nào?" 

Đây đúng là điều mà cậu nên suy xét nhất. So với việc suốt ngày mơ mộng được bên cạnh Ema, chi bằng hãy nghĩ đến điều thực tế hơn, bởi vì cậu vẫn còn đang sống mà!

Azusa bước đến trước mặt Kazuya, kéo Tsubaki đang ngồi bên cạnh cậu đứng dậy, rồi mỉm cười: "Thế nào? Em thấy anh nói có lý không? Nếu cảm thấy chấp nhận được, thì em hãy từ từ suy nghĩ thêm nhé." Rồi quay sang Tsubaki, nắm lấy tay hắn rồi nói: "Chúng ta rút trước thôi, em nghĩ cậu ấy cần yên tĩnh một chút."

Ngay sau đó, Ukyo cũng đứng dậy theo, nói: "Ừm, anh thấy ý kiến Azusa thật sự rất đáng suy ngẫm. Vậy bọn anh cũng về phòng trước nhé."

Những người còn lại lần lượt đứng dậy, theo sau Azusa rời đi.

Khi Iori đi ngang qua Kazuya, cậu ấy có dừng lại một chút. Cậu ấy cúi đầu nhìn cậu, nhẹ nhàng nói: "Nếu chưa xác định được mục tiêu, thì có muốn thử hợp tác với tôi chụp ảnh bìa tạp chí không? Xem như một sự khởi đầu của bản thân."

Kazuya ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn cậu ấy. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me