TruyenFull.Me

Edit Dm Sau Khi Tieu Ac Ma Bi Ta Linh Nuoi Nhot

Edit: Ôn Kỷ

Ngày hôm sau, U Tiểu Dạ lại bị Ninh Tiểu Tuyết đè lên người làm cho tỉnh dậy.

Lại thêm một lý do cho kiếp sau không nuôi mèo nữa!1

U Tiểu Dạ mở to đôi mắt, trông thấy ánh nắng bên ngoài đã sắp chiếu vào bên trong. Lại nhìn mèo béo trước mặt vẫn còn đang ngủ ''Ngươi còn ngủ nữa? Hay chờ tới buổi tối dúng ta lại đến chỗ tiên sinh? ''

Ninh Tiểu Tuyết quyết đoán lắc đầu ''Ta đi tìm đồ ăn trước đã ''

U Tiểu Dạ thấy Ninh Tiểu Tuyết ngồi trước miệng ống xi măng, chậm rì rì mà đem lông của mình chải vuốt đến sạch sẽ. Ánh mắt nhịn không được mà có chút lo lắng, không quá yên tâm hỏi ''Ngươi....Thật sự chỉ đi tìm đồ ăn, mà không phải đi trêu trọc mèo nhà người ta đấy chứ ''

Ninh Tiểu Tuyết đang thong thả liếm lông đột nhiên rừng lại ''Ngươi còn giám nói ra chuyện này, ta liều mạng với ngươi a a a a!! ''

Tiểu hắc miêu hung hăng kêu meo meo mà nhào lên, lại bị U Tiểu Dạ linh hoạt né được. Ninh Tiểu Tuyết tức giận tới nỗi đôi mắt lục sắc trợn to, miệng hơi run rẩy.

Một linh một mèo ở trong ông xi măng không dùng chút linh lực nào mà đánh nhau. nhưng cả hai đều có dáng người nhỏ nhắn linh hoạt, cho nên cả hai khoa chân múa tay cả nửa ngày chả ai đánh tới ai được.

Nếu là người qua đường đi qua cũng phải nói một câu ''Trình độ như vậy thì ra phòng tập đánh mà đánh đi ''

Khoa tay múa chận một phen, thân thể U Tiểu Dạ tương đôi yếu cũng đã dần không còn có sức lực.   Vội vàng vở giữa không trưng dùng linh thể vẫy qua vẫy lại như đang dơ cờ trắng, ra hiệu cho Ninh Tiểu Tuyết mình đầu hàng.

''Cho nên, ngươi tới nhà của những con mèo kia rốc cuộc là muốn làm cái gì? '' U Tiểu Dạ dù có suy nghĩ trăm lần cũng không nghĩ ra được. Rốc cuộc vẫn đem vấn đề này hỏi ra.

Ninh Tiểu Tuyết như bị người ta đóng đinh vào cột, toàn bộ thân thể đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Trên mặt lúc xanh lúc tím thay đổi liên tục, cuối cùng cũng âm trầm nói

''Nếu ngươi đã muốn biết như vậy, ta đây liền đại phát từ bi mà nói cho ngươi tiết vậy. Nhưng ngươi phải thề đã, những thứ ta làm  tiếp theo ngươi không được đem đi nói linh tinh, nếu không....Nếu không cả đời này ngươi không thể ăn cá khô! ''

U Tiểu Dạ thật sự muốn biết, nên không chút do dự mà đưa mấy ngón tay lên trời thề.

Chủ yếu cậu cũng không thích ăn cá, thấy U Tiểu Dạ nhanh chóng thề như vậy. Ninh Tiểu Tuyết cũng bớt đi vài phần âm trầm, lại tiếp tục mà liếm lông trên người.

Một lát sau, tiểu hắc miêu với bộ lông mượt mà, đôi mắt lục sắc trong suốt sạch sẽ. Nếu ở trong bóng tối đi ra thì thập phần dọa người.

Ninh Tiểu Tuyết ở trong không khí ngửi ra mùi vị đồng loại, thật mau liền xác định được mục tiêu ở một căn nhà gần đó. Hắn động tác nhẹ nhàng mà nhảy lên cửa sổ, ngay sau đó ngụy trang thành mình đang suy yếu.

Ghé vào bên cửa sổ kêu vài tiếng, tiếng kêu đó lại mền mại đáng yêu. Thật mau ở trong phòng liền đi ra một con mèo Ragdoll

U Tiểu Dạ không hiểu tiếng mèo, nhìn thấy Ninh Tiểu Tuyết cùng với con mèo Ragdoll kêu qua kêu lại. Con mèo Ragdoll liền mở cửa sổ ra, để cho Ninh Tiểu Tuyết đi vào.

Còn đem đồ ăn của mình cùng đồ ăn vặt đều đem cho Ninh Tiểu Tuyết, chính mình lại đứng ở một bên.....Ánh mắt hiền từ như một người mẹ đang nhìn đứa con của mình.

U Tiểu Dạ ''.......''

Cậu ngộ ra rồi.

Nguyên lai Ninh Tiểu Tuyết là dựa vào bán thảm để đổi lấy đồ ăn.

Tội danh này so sánh cũng với tội đùa giỡn mèo nhà, U Tiểu Dạ trong lúc nhất thời cũng không có nghĩ ra cái nào mất mặt hơn.

Cũng khó trách Ninh Tiểu Tuyết vẫn luôn không giải thích.

Ở nhiều nơi giả vờ đáng yêu mà mê hoặc đồng loại, lài còn là cái loại hơn nghìn tuổi mà giả vờ làm con người ta. Đổi lại là hắn, hắn cũng không muốn nói ra ngoài.

Chờ đến khi Ninh Tiểu Tuyết ăn uống xong xuôi, với cái bụng dưới lớp lông căng tròn phập phần khó khăn mà nhảy từ cửa sổ ra.

U Tiểu Dạ sắc mặt hơi trầm xuống mà vỗ vỗ đầu Ninh Tiểu Tuyết ''Vất vả rồi, thời buổi này vô luận là mèo hay người đều không dễ sống a ''

Ninh Tiểu Tuyết cũng theo đó mà gật đầu theo, còn phối hợp mà kêu một tiếng ''Meo~ ''

Không sai

U Tiểu Dạ yêu thương mà bay phía trên Ninh Tiểu Tuyết, lại không nhịn được mà sờ sờ đầu hắn an ủi.

Rồi sau đó lại phát hiện có chỗ không đúng.

Yêu quái tu luyện hơn ngàn năm, cự nhiên cũng sẽ giống mình mà cảm thấy đói bụng sao?

Chẳng lẽ không phải sẽ trực tiếp tịnh cóc sao?

 U Tiểu Dạ đem nghi hoặc của chính mình hỏi ra.

Một giây trước còn cùng U Tiểu Dạ cảm thán sinh hoạt quá khó khăn, một giây sau lại thấy chột dạ mà rời tầm mắt đi. Vụng về mà nói sang chuyện khác ''Kia....Kia cái gì, trời giống như sắp tối rồi, chúng ta đi tìm Ninh Sùng đi ''

''.....Hiện tại trời mới giữa trưa'''

Ninh Tiểu Tuyết ''.......''

Mắt thấy giấu không được, Ninh Tiểu Tuyết tâm như tro tàn. Liền đem toàn bộ hành vi của mình nói ra.

Nguyên lai hắn xác thật có thể tịnh cóc, nhưng hắn lại ăn được đồ ăn cùng với đồ ăn vặt cho mèo rồi, hắn làm sao còn có thể cảm tâm tịnh cóc nữa chứ. Từ đó liền yêu thích đồ ăn cho mèo không rứt.

Bởi vì muốn đi tìm Ninh Sùng, hắn không thể để nhân loại nuôi mình được. Bằng không với ngoại hình của hắn cùng mới khả năng làm nũng của mình, liền sẽ câu dẫn được không ít người mất lý trí mà muốn nuôi hắn.

vì thế Ninh Tiểu Tuyết liền hướng đồng loại bán thảm, đem chính mình ngụy trang thành ấu tể* yếu đuối. Đi lừa gạt đồ ăn từ những con mèo khác, trên thực tế....Hắn chỉ là trời sinh có cơ thể nhỏ bé mà thôi.

*Ấu tể = Con non

Có lần hắn đi lừa gạt bị một con mèo đã sinh ra linh chí nhìn thấu, hơn nữa còn nhất quyết bao cho cục quản lý dị thường. Lúc này mới có nhiệm vụ mèo yêu vào đùa giỡn mèo nhà

U Tiểu Dạ nghe song sự tình từ đầu đến cuối ''......''

Mèo không thể, ít nhất cũng không nên.

Nhìn sắc mặt vi diệu của U Tiểu Dạ, Ninh Tiểu Tuyết có chút không vui ''Biểu tình của ngươi là có ý gì! Ta chỉ muốn ăn chút đồ ăn cho mèo thì có gì sai! ''

.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me