Edit Dm Sau Khi Tieu Ac Ma Bi Ta Linh Nuoi Nhot
Edit: Ôn KỷXuyên qua cành lá rậm rạp, Ninh Sùng đi theo tiểu ác linh đi vào bụi gai phía trước.Ninh Sùng có hơi hơi nhíu mày lại ''Như thế nào lại không đi tiếp? ''U Tiểu Dạ chỉ chỉ vào bụi gai phía trước ''Hốc cây ở phía sau bị gai, ngài chờ một chút, ta đem bụi gai lung lay một chút là ngài có thể thấy được. ''Bụi gai như tên gọi của nó trên thây đều có gai nhọn dải dắc toàn thân cây, ngày thường nếu chỉ là vô tình chạm vào một chút liền có thể cảm thấy đau đớn khó chịu, U Tiểu Dạ nói làm liền làm, lấy hai chiếc lá lót lên tay muốn đi lại khéo bụ gai ra.''Không cần, để ta '' Ngữ khí của Ninh Sùng nhanh hơn vài phần, ngăn tiểu ác linh lại.Ninh Sùng hơi hơi thả ra một chút hắc khí, bụi gai nguyên bản còn đang quấn chặt lấy nhau như có linh trí mà tự cởi bỏ chính mình, thuận theo mà dựa vào một bên, lộ ra hốc cây bị che đậy.Ở trước cửa hốc cây có một phiến lá vàng hình tròn làm cửa, dùng dây cỏ xanh buộc chặt lại với gốc cây, lá cây rải rắc xung quanh cũng được dọn dẹp lại thành từng đống nhỏ đặt ở hai bên, người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế đều sẽ cảm thấy đây là một tác phẩm tuyệt mỹ.Trong đầu Ninh Sùng hiện ra hình ảnh tiểu ác linh ngồi trên mặt đất, đôi mắt nhỏ tràn đầy chuyên chú, tay cầm lá cây khô.Thấy Ninh Sùng nhìn chăm chú vào cách cửa làm từ lá cây khô của mình, U Tiểu Dạ ngượng ngùng mà xoa xoa tay nhỏ ''Này cửa là ta cùng Tiểu Tuyết làm, làm mất mấy tiếng đồng hồ ''Tiểu ác linh vừa nói vừa bay tới chỗ cánh cửa làm bằng lá khô, kéo ra cánh cửa mà dựa vào thân cây bên cạnh, lộ ra hoàn cảnh trong hốc cây, bên trong hốc cây trống không, U Tiểu Dạ đem gối hoa nhỏ cùng ngọn nến và ô nhỏ màu đen cận thận mà bỏ vào hốc cây, miệng nhỏ đen tuyền cười tươi ''Được rồi, chuyển nhà kết thúc! ''''Chúc mừng ''''Cảm ơn tiên sinh! ''U Tiểu Dạ lớn tiếng cảm ơn vị khách đầu tiên đến nhà mình, rất muốn tìm thứ gì đó để chiêu đãi một chút.Nhưng hốc cây lại trống không, tiểu ác linh càng là nghèo đến rỗng túi, U Tiểu Dạ suy tư một lát, ánh mắt dừng ở cách đó không xa có một cây quýt.Cây quýt này hẳn là mọc hoang, không có người chăm sóc cùng bón phân, nên quả trên cây cũng phá lệ nhỏ, chỉ bằng 1 nửa quả quýt bán bên ngoài, vỏ ngoài cũng không được đem mắt cho lắm, cũng không giống những quả quýt bán ngoài thị trường có vỏ ngoài vàng óng đẹp mắt, mà càng là có rất nhiều vết dám nắng cùng bụi bẩn.U Tiểu Dạ nghĩ nếu muốn chiêu đãi khách thì nên dùng đồ tốt nhất, liền yên lặng bay tới chỗ mấy quả quýt có ngoại hình đẹp nhất, thoạt nhìn ăn cũng ngon hơn mấy quả khác, ôm toàn bộ mà bay tới chỗ Ninh Sùng ''Tiên sinh, ngài ăn quả quýt này ''Nhìn tiểu ác linh gian nan mà ôm lấy ba quả quýt trước mặt mình, Ninh Sùng thật sự là nói không ra lời cự tuyệt được, đành dùng linh lực nhận lấy, làm cho quả quýt có sắc thái tươi đẹp này lơ lửng bên cạnh mình, lại lựa ra một quả, làm cho nó tự bóc ra chính mình.Phần thịt quả vàng cam trong suốt, sơ trắng điểm xuyết bên ngoài, nhìn hết sức mê người, ở trong ánh mắt mong chờ của tiểu ác linh, Ninh Sùng khẽ điều khiển linh lực để miếng quýt đi vào miệng mình.Miếng quất vừa đi qua màn sưng đen bao quanh Ninh Sùng liền từ từ khô khốc rồi hóa thành tro tàn, thừa dịp U Tiểu Dạ không nhìn rõ hành động của mình, Ninh Sùng đem nó hoàn toàn nghiền nát, miệng lại làm ra hành động nhai nuốt, dưới đôi mắt nhìn không chớp của U Tiểu Dạ, thần sắc Ninh Sùng vẫn như cũ, ngữ khí nhàn nhạt ''Không tồi ''U Tiểu Dạ nghe vậy cũng muốn ăn thử xem, lập tức bay đi tự hái cho mình một quả quýt, Ninh Sùng dứt khoát di chuyển đầu ngón tay, chỉ huy mấy múi quýt còn lại bay tới bên miệng U Tiểu Dạ.U Tiểu Dạ phản ứng không kịp, bị quýt làm tắc đầy một miệng.Một lát sau, một cỗ chua nồng đậm tràn ngập trong khoang miệng, làm người ta điên cuồng mà phân bổ nước miếng đến nỗi muốn tràn ra, tiểu ác linh bị chua đến thân hình vặn vẹo, toàn bộ linh thể như là một khối bọt biển bị người ta xoa tròn bóp dẹp.Tiểu ác linh điên cuồng mà nuốt nước miếng, U Tiểu Dạ mới đưa hương vị chua xót trong miệng tiêu tan, ngay sau đó gương mặt phúng phính cùng ánh mắt khiểm trách nhìn về phía đại ác ma, giận mà không dám nói gì.Ninh Sùng ''......''Vĩnh viễn háo thắng - Ninh Tiểu Tuyết - cũng không ngại lớn chuyện mà sen vô ''Các ngươi vẫn là không được, vẫn là để ta ''U Tiểu Dạ nhìn Ninh Tiểu Tuyết thập phần háo hức, yên lặng lấy xuống một quả quýt bay bên cạnh đại ác ma, lột vỏ ra ''Cho ngươi ''Dù sao quả quýt cũng chua như vậy, đại ác ma hẳn là cũng sẽ không ăn, nếu Ninh Tiểu Tuyết thích, liền cho hắn đi.Một lát sau, một tiếng mèo kêu thê lương vọng ra từ trong rừng cây, kiến chim tróc hoảng sợ mà bay tán loạn.Tiểu hắc miêu dựng thẳng cái đuôi lên ''Phi phi phi '' không ngừng, thậm chí còn bắt đầu đối với quả quýt du nhất mà nhe nanh múa vuốt lộ ra móng vuốt mà uy hiếp.Nghiễm nhiên cũng được coi như là một loại tra tấn tinh thần.U Tiểu Dạ không quá phúc hậu mà không nhịn được cười, cười lớn tiếng, khóe môi Ninh Sùng cũng cong lên trong bóng tối.Âm thanh cũng bị gió đem thổi tan, côn trùng kêu vang cũng dần dần ngừng, ánh trăng cũng dần lên cao, bóng đêm càng thêm thâm trầm.Thời gian cũng đến nửa đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me