TruyenFull.Me

Edit Dm Shop Phong Thuy Huyen Hoc Cam Ly Online

Chiêu hồn

"Đã chết?" Ngư Hằng nghĩ nghĩ, lấy lại di động lật xem tư liệu lần nữa, bừng tỉnh đại ngộ, "Thời điểm Nhược Lan chết đi rồi chuyển thế là năm 1940, hiện tại y đã là 78 tuổi. Nhưng y nếu còn sống, trong sương đen tôi sẽ không nhìn thấy y trẻ tuổi như vậy."

Lâu Diễn gật đầu, "Là như thế, y đã chết, nhưng hồn phách còn ở lại đây."

"Có lẽ y muốn được giải thoát, thế nên mới cầu tôi cứu mình."

Ngoài cửa sổ lại có mưa.

Cơn mưa nhỏ tinh tế dài đằng đẵng cùng với cuồng phong, cực kỳ giống với tiếng khóc rưng rức của mây.

"Từ khi bước vào chỗ này, không lúc nào là không có chuyện, khiến tâm trạng tôi cũng không tốt chút nào. Ai da, cũng không biết trước khi tôi chết đói có thể đi ra ngoài được hay chưa." Ngư Hằng nói ngoài miệng như vậy, trên mặt lại cười hì hì.

Lâu Diễn cười khẽ, "Tôi sẽ chết trước anh."

"A?"

"Chết đói."

Ngư Hằng lúc này mới nhớ ra, mình tốt xấu cũng đã ăn bánh mì rồi, còn Lâu Diễn một ngụm nước cũng chưa uống. Ông chủ Ngư ngượng ngùng, lấy ba lô lục lọi, bên trong có một khối xà phòng, một bình nước, một cây xúc xích và một hộp khăn giấy, ngoài ra cái gì cũng không có.

???

Chỉ mang chút đồ này thôi sao!

Khăn lông không mang, mang theo xà phòng làm gì! Cùng Lâu Diễn chơi nhặt xà phòng sao!

"Cây xúc xích hôm qua tôi chưa ăn, tính thêm cây này với nửa miếng bánh mì kia, cậu ăn đi." Ngư Hằng đưa đồ cho Lâu Diễn, lại lần nữa không cẩn thận liếc đến cặp đùi trắng nõn của Lâu Diễn. Đôi chân đẹp như vậy, ông chỉ Ngư vừa nhìn thấy liền theo bản năng liên tưởng đến tiểu thụ mềm mại trong truyện đam mỹ người lớn, trong đầu lập tức trình chiếu nội dung 18+ của tiểu thụ mềm mại và đại tổng công.

Loại thời điểm này mà nghĩ đến nội dung không phù hợp với thiếu nhi là thật không thích hợp, hắn chỉ có thể túm lấy cái chăn che lại cho Lâu Diễn, "Cậu không lạnh sao? Vẫn là nên che kín chút đi."

"Không lạnh . . . " Lâu Diễn vừa nói liền xốc chăn lên, tay Ngư Hằng lập tức đè chăn lại, "Trời lạnh, bị cảm thì . . . "

" . . . " Ông chủ Ngư bỗng nhiên nhận ra tay mình đang đặt lên nơi không nên đặt, cái hình dạng kia . . .

Lâu Diễn: " . . . "

Không khí phảng phất như đông cứng trong nháy mắt.

Mặt Ngư Hằng có chút đỏ.

Vì để giảm bớt bầu không khí xấu hổ này, hắn bày ra một bộ dáng vô cùng tự nhiên, thong thả dời tay từ giữa hai chân Lâu Diễn lên trên vai y, vỗ vỗ, cười nói: "Vốn liếng cũng được nha, bạn gái tương lai thật có phúc!"

Lâu Diễn: " . . . "

Lần nữa, bầu không khí càng xấu hổ hơn.

Ngư Hằng cười gượng hai tiếng, nhảy xuống giường đi về phía Ngô Du, "Chiêu hồn chiêu hồn, cậu không cần lại đây, tự tôi cũng có thể làm."

Ngô Du nằm trên mặt đất, cơ thể xanh tím, thậm chí đã bắt đầu xuất hiện thi đốm thối rữa. Ngư Hằng tìm khắp căn phòng, không tìm được đồ cầm tay. Đang suy nghĩ đi ra ngoài tìm, mới vừa mở cửa ra liền bị mưa thổi ướt cả mặt, "Sầm ——" một tiếng, đóng cửa lại.

Tiền Ngũ Đế trên xà nhà bị gió thổi kêu leng keng leng keng, Ngư Hằng ngẩng đầu nhìn chăm chú hồi lâu, đi đến bên cạnh Lâu Diễn, "Cho tôi mượn kiếm cậu dùng một chút."

Lâu Diễn hiểu rõ, rút thanh kiếm gỗ đào ra, nhưng không đặt vào tay Ngư Hằng mà là vứt về phía trước, kiếm giống như một cơn gió mạnh, bay về phía xà nhà đang treo tiền Ngũ Đế. Mũi kiếm cắt rơi tiền Ngũ Đế, một âm thanh cũng không phát ra, rõ ràng một một thanh kiếm gỗ mà lại có thể chém sắt như chém bùn.

Tiền Ngũ Đế bị cắt đứt liền rơi xuống đất, âm thanh thanh thúy vang lên, tiền lăn đầy đất.

Ngư Hằng nhịn không được vỗ tay, "Lợi hại lợi hại, cậu còn có thể ngự kiếm nữa!"

"Cạch ——" Thanh kiếm gỗ đào đột nhiên rơi xuống đất.

Lâu Diễn: "Tiện tay ném thôi."

Ngư Hằng: " . . . "

Đây, tiếp tục bầu không khí xấu hổ.

Lâu Diễn muốn tới nhặt kiếm, bị Ngư Hằng ngăn cản. Hắn đi qua nhặt thanh kiếm gỗ đưa cho Lâu Diễn, hỏi: "Ném đi không sao à?"

"Không sao, là gỗ trầm vạn năm."

"Đây chính là đồ tốt nha, kiếm này của cậu từ đâu vậy? Đừng nói với tôi là có từ lúc mới sinh, Giả Bảo Ngọc* có thể ngậm ngọc trong miệng mà sinh ra, tôi lại không tin cậu có thể ôm thanh kiếm mà sinh ra." Ông chỉ Ngư nói một tràng, nửa câu sau đều là lời vô nghĩa.

                                      *Một trong các nhân vật chính của Hồng Lâu Mộng, là một hòn đá bị vứt bỏ đầu thai, khi sinh ra trong miệng ngậm một viên "Thông linh Bảo Ngọc"

"Bạn đưa cho," Lâu Diễn nhìn về phía Ngư Hằng, "Chiêu hồn đi."

Ngư Hằng thấy Lâu Diễn không có ý nói tiếp, cũng không hỏi lại. Buôn bán không thể ép mua ép bán, dưa hấu ép hái cũng không ngọt, huống chi quan hệ của hắn với Lâu Diễn cũng không thân quen mấy, chờ đến khi thân rồi, nói không chừng y liền nói.

Hắn quay lại nhặt tiền Ngũ Đế trên mặt đất lên, xếp một vòng hình trăng non xung quanh người Ngô Du, Ngư Hằng ngồi xổm xuống, tay ấn ở ngực Ngô Du, thì thầm: "Thiên địa càn khôn, nguyệt tụ hồn ——"

"Đến."

Tiền Ngũ Đế bốn phía bỗng nhiên chấn động kịch liệt, Ngô Du đột ngột mở hai mắt, ngồi dậy.

Chiêu hồn, tức là triệu hồi hồn phách người chết. Người sau khi chết, phần lớn hồn phách cũng không thể hoàn toàn nhớ rõ chuyện đã xảy ra khi còn sống, ba hồn bảy phách sẽ bị tách rời. Phần hồn phách có thể được thuật chiêu hồn gọi về là tàn hồn, chỉ có thể mang theo phần ký ức quan trọng nhất kiếp trước trở về, hơn nữa không thể nói ra, người chiêu hồn cần cộng hưởng hồn phách cùng người chết, dùng đôi mắt của đối phương nhìn mọi chuyện.

Ngư Hằng nhắm mắt lại, cảm nhận ký ức sinh thời của Ngô Du.

Khi nhắm mắt lại, ở trong một mảnh sương trắng, mơ hồ xuất hiện bóng dáng của Vô Vi Quan.

Ngô Du vẫn là bộ dáng đạo sĩ, đang quét đống lá rụng, tiếng đập cửa nặng nề vang lên, Ngô Du ném cây chổi xuống đến mở cửa, chỉ thấy trước cửa là một nam tử mặc áo dài màu đỏ, đầu đội đấu lạp*.

*Đấu lạp hay còn gọi là mũ trúc, mũ rộng vành

Ngô Du nghi hoặc, "Ngươi là ai? Lúc này chúng ta đã đóng cửa rồi."

"Ông nội ngươi." Nam tử áo đỏ có vẻ không vui.

Nam tử tháo đấu lạp xuống, lộ ra một gương mặt tùy ý bừa bãi.

!!!

Ngư Hằng khiếp sợ không thôi, nam tử áo đỏ kia, còn không phải là chính hắn sao!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me