Edit Dm Shop Phong Thuy Huyen Hoc Cam Ly Online
Lâu Diễn còn chưa kịp trả lời đã bị Ngư Hằng bá đạo chộp lấy khuôn mặt. Ánh mắt ông chủ Ngư sáng ngời, há mồm cắn lấy cánh môi mà mình tâm tâm niệm niệm.Lâu Diễn bị đau, hơi hơi nhíu mày.Nhưng rất nhanh cắn đã biến thành liếm, sự đau đớn trước đó trôi qua, thay vào chính là xúc cảm mềm mại ấm áp.Ông chủ Ngư đang hết sức tập trung cạy ra hàm răng của Lâu Thượng tiên, môi dán chặt lấy môi chặt chẽ mút vào, đầu lưỡi chạm vào hàm răng Lâu Diễn, một tấc lại một tấc thâm nhập sâu hơn.Khả năng tự khống chế của Lâu Diễn luôn luôn rất tốt, cho dù hơi thở hỗn loạn vẫn là nắm lấy cằm Ngư Hằng đẩy người ra sau. Cảm nhận được lực đẩy kỳ quái kia, ông chủ Ngư say xỉn gắt gao ôm Lâu Diễn không bỏ, da mặt còn dày hơn so với mặt đất. Trong miệng lâu Diễn tràn ngập mùi rượu nhàn nhạt từ miệng Ngư Hằng, ánh mắt y càng thêm thâm trầm, một phen dùng sức cuối cùng cũng đẩy ra tên yêu quái đang dính trên người mình. Khoảnh khắc bọn họ tách ra, một tiếng "nhép". Âm thanh này phát ra từ giữa hai đôi môi, vừa ái muội vừa nhớp nháp."Bà xã . . . muốn hun . . . " Ông chủ Ngư bĩu cái miệng nhỏ hồng nhuận lên, trong đôi mắt mơ hồ đều là oan ức, tựa như một đứa trẻ muốn ăn kẹo.Nụ hôn của Lâu Diễn, đối với hắn mà nói, cũng đúng thật là kẹo.Ăn được một ngụm, có thể ngọt đến tận trong lòng.Trên mặt Lâu Diễn vẫn là sự đạm mạc thường ngày, không có bất luận cảm xúc gì. Nhưng tiếng tim đập kịch liệt và đôi tai đỏ bừng, dĩ nhiên đã làm lộ cảm xúc chân thật nhất. Y đứng lên, choàng cánh tay Ngư Hằng qua vai mình, ôm lấy con sâu rượu say xỉn, sau khi hỏi ông chủ bán mì đường tới nhà ga liền nhanh chân rời đi.Ông chủ bán mì nhìn bóng dáng rời đi của hai vị khách, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, "Khà khà, rượu này của ta thúc đẩy không ít người có duyên nha! Ngươi có phải là nên thưởng cho ta một chút hay không?"Thanh niên ngồi trên ghế cầm cây quạt nhỏ phe phẩy vù vù, người mặc chiếc áo cộc tay dệt từ tơ hồng, cổ, cổ tay, bên hông đều buộc từng sợi tơ. Y đung đưa sợi tơ hồng trên người, trừng mắt nhìn ông chủ mặt cười đê tiện, "Lại xằng bậy, lần sau còn dám trộm tơ hồng của ta bỏ vào rượu, đừng hòng nghĩ đến việc ta thu lưu ngươi nữa!""Ta nào có xằng bậy, rõ ràng là vừa rồi ngươi nói hai người bọn họ ái mộ lẫn nhau, ta chính là giúp bọn họ một tay mà!""Tranh luận với ta?" Thanh niên trừng đôi con ngươi gợn sóng như mặt nước mùa xuân.Mặt ông chủ liền sợ hãi, " . . . Không dám . . . Không có . . ."Trên con phố ăn vặt rộn ràng nhốn nháo, Lâu Diễn hồi đầu đỡ Ngư Hằng đi giờ đã biến thành Ngư Hằng ôm cổ Lâu Diễn bước đi, đi thẳng một đường như vậy, bị lũ quỷ bay lượn hai bên đường nhìn chằm chằm một đường, cũng bị Ngư Hằng lải nhải một đường."Bà xã, lại . . . lại hun một cái!"" . . . ""Chỉ một cái, một cái . . ."" . . . "Lâu Thượng tiên không lay động.Ra khỏi phố ăn vặt, là một con đường tĩnh lặng.Hai bên đèn đường chiếu sáng rọi lên hai người, hiện lên một tầng ánh sáng ấm áp nhàn nhạt."Bà xã . . . " Bước chân Ngư Hằng dừng lại, bỗng nhiên không chịu đi nữa. Hắn oan ức đặt đầu lên vai Lâu Diễn, vùi mặt vào cọ qua cọ lại, "Quỷ hẹp hòi!"Ánh mắt Lâu Diễn lại tối thêm mấy phần, quay đầu, nắm cằm Ngư Hằng nâng lên, nhẹ nhàng chạm vào môi hắn một cái, trong mắt là sự sủng nịnh không chút che dấu nào."Còn giận không?" Đôi môi Lâu Diễn tiến đến bên tai Ngư Hằng, nhẹ giọng hỏi.Trên mặt ông chủ Ngư say xỉn bỗng dần nóng lên, màu đỏ lan khắp khuôn mặt, đầu lưỡi đều thắt lại, "Không . . . Không . . . "Ngư Hằng chính là như vậy, bất luận là khi say hay tỉnh táo, chủ động trêu chọc Lâu Diễn còn được coi là thành thạo điêu luyện, nhưng chỉ cần Lâu Diễn trêu lại một chút, đáp lại một chút, mạch đại não liền đứt đoạn, tim đập cấp tốc, ngại ngùng đến mức chân không biết đứng như thế nào, giống như thiếu niên mới biết yêu lần đầu.Mỗi lần Lâu Diễn nhìn thấy Ngư Hằng như vậy, đều cảm thấy đáng yêu cực kỳ.Tiếng chuông nặng nề vang lên giữa đường phố an tĩnh, từng tiếng từng tiếng vang vọng. Tại con phố này, có thể rõ ràng nhìn thấy được mặt đồng hồ trên tháp chuông, kim phút chỉ vào một ký hiệu hình tròn, bất tri bất giác bọn họ đã đến trấn quỷ gần 1 canh giờ*.
*1 canh giờ = 2 tiếng đồng hồ
Lâu Diễn lần nữa khoác cánh tay Ngư Hằng qua vai mình, "Quay về thôi."Hai mắt Ngư Hằng nhiễm một tầng hơi nước, ngoan ngoãn gật đầu, "Bà xã nói cái gì thì chính là cái đó!"Gió nhẹ thổi, hai người chậm rãi quay trở lại nhà ga.Khi sắp đến nhà ga, Ngư Hằng tỉnh rượu. Hắn rũ đầu xuống, tâm loạn như ma. Sau khi say rượu có quá nhiều chuyện nhớ không rõ, nhưng hắn chỉ nhớ rõ một chuyện, hắn hình như đã cưỡng hôn Lâu Diễn rồi! Trời cao ơi! Tại sao hắn lại có thể chơi lưu manh được chứ! Lâu Diễn có phải là cảm thấy mình rất tùy tiện hay không? Ngư Hằng tựa hồ hoàn toàn quên mất rằng hắn lung tung trêu chọc Lâu Diễn trước đó đã đủ tùy tiện rồi. Hắn trộm ngắm người bên cạnh, thấy Lâu Diễn vẫn là bộ dáng vô cảm không vui không buồn kia, trong lòng càng không chắc chắn. Y sẽ không tức giận chứ?Ông chủ Ngư luôn có thể trấn định trước bất cứ chuyện gì giờ đây lại triệt để rối loạn trận tuyến, hắn tập trung suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng quyết định giả vờ uống say cái gì cũng không nhớ rõ.Đúng! Cứ làm như vậy!Ngư Hằng tiếp tục giả say, đi theo Lâu Diễn tới trước sân ga. Chuyến tàu rỉ sét loang lổ màu sơn xanh vẫn đang đứng tại chỗ, toa tàu số 1 vây quanh rất nhiều quỷ quái.Khi hai người đi ngang qua toa tàu số 1, nghe thấy đám quỷ vây xem nói ——"Nghe nói người lái tàu bị giết rồi! Thi thể cứ như vậy nằm ở toa số 1, cả người đều là máu! Đã lạnh ngắt!""Rốt cuộc là ai làm chứ? Trên vách tường toa số 2 cũng bị phá ra một lỗ lớn . . ."" . . . "" . . . "Hai vị đầu sỏ gây tội yên lặng vòng qua đám quỷ, đi về phía sau toa tàu.Hai người đi đến căn phòng ở toa giường nằm mà hồi đầu họ ngồi khi đến đây, Lâu Diễn lấy vé tàu ra, tựa như có cảm ứng, vé tàu tự động cháy đi không một mảnh tro tàn. Giữa cửa tàu và sân ga trượt ra một cái bậc thang, Lâu Diễn đỡ Ngư Hằng đang giả say lên tàu. Y đỡ Ngư Hằng nằm xuống giường, mình thì ôm kiếm nhìn về phía ngoài cửa sổ. Ngư Hằng lén liếc mắt nhìn Lâu Diễn một cái, ánh sáng mờ nhạt ngoài cửa sổ chiếu rọi lên khuôn mặt trầm tĩnh của Lâu Diễn, nhìn không ra y đang suy nghĩ cái gì.Ngư Hằng nhắm mắt lại, khuôn mặt hơi hơi đỏ lên, dư vị sau nụ hôn với bà xã kia. Môi của bà xã thật mềm, săn chắc, khi hôn lên đặc biệt thích!Khi nghĩ tới điểm này, ông chủ Ngư giật mình phát hiện em trai nhỏ của mình đang dựng lên. Hắn khó chịu lật người đưa lưng về phía Lâu Diễn, muốn để thân thể của mình bình tĩnh lại, hạ hỏa, rồi ngủ thiếp đi.. . . .Bầu trời tảng sáng, nắng sớm chiếu rọi lên mặt đất, cũng chiếu sáng căn phòng.Ngư Hằng là tỉnh vì mắc tiểu, hắn không tình nguyện mà mở mắt ra, đứng dậy xuống giường. Khi nhìn qua Lâu Diễn đang nằm ngủ ở giường bên kia, trong lòng ấm áp dạt dào. Không có gì vui vẻ hơn khi mỗi buổi sáng vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy người trong lòng. Ngư Hằng tiến đến trước mặt Lâu Diễn, vươn tay sờ một cái lên người y, cảm thấy thỏa mãn đi ra ngoài giải quyết nhu cầu sinh lý.Khi hắn giải quyết xong nhu cầu, mới vừa bước ra cửa WC liền đụng mặt người quen. Công Tôn Trình đứng trước mặt Ngư Hằng, một bộ dáng tinh anh, biểu tình trên mặt cũng là cười như không cười, "Lại gặp nhau, ông chủ Ngư."Ngư Hằng thì một chút cũng không muốn gặp Công Tôn Trình, "Công Tôn đại nhân có việc?"Mắt kính Công Tôn Trình phản chiếu ánh sáng, mở miệng nói: "Người lái tàu chết, ta giúp các ngươi chu toàn trước Cục trật tự."Người lăn lộn trên chốn quan trường chẳng bao giờ nói hết câu, Ngư Hằng kinh thương trăm năm, phương thức nói chuyện của quan nhân và thương nhân khác giống nhau, lời nói của Công Tôn Trình ám chỉ cái gì hắn liền hiểu rõ. Đơn giản là cho thấy hắn đã điều tra qua mình, thông qua cái này muốn mình bán cho hắn một nhân tình. Trước đó hai người đã gặp mặt, Ngư Hằng cũng không cần phải biến thành bộ dáng dối trá của thương nhân kia, hắn dựa lên cửa, liếc nhìn Công Tôn Trình, "Công Tôn đại nhân có chuyện thì cứ nói thẳng."Công Tôn Trình vừa muốn mở miệng, đột nhiên thần sắc biến đổi, chợt lóe qua rồi biến mất.Vẻ mặt Ngư Hằng không thể hiểu được."Sắp đến trạm."Lâu Diễn đứng ở cửa, trên lưng đeo một bao kiếm một cây dù, trái xách theo ba lô màu đen, phải cầm đống đồ ăn vặt mà bọn họ mua khi vừa tới đây.Ngư Hằng xoay người, làm bộ cái gì cũng chưa xảy ra, cười hỏi: "Đã dọn xong hết rồi?""Ừm."Cũng không thể để tất cả đồ vật đều để bà xã cầm hết, Ngư Hằng đoạt lấy ba ô và đồ ăn vặt từ tay Lâu Diễn, một bên đeo ba lô một bên vờ như lơ đãng nói: "Ai da, tối hôm qua hình như uống hơi quá chén, tôi quên hết tối qua xảy ra chuyện gì rồi! Lần tới cậu nhớ phải giám sát đừng để tôi uống quá nhiều nha, người như tôi đây vừa uống nhiều là xong phim!"Lâu Diễn lẳng lặng nhìn Ngư Hằng diễn, cũng không phá đám.Tốc độ tàu dần dần chậm lại, tiếng còi "u u " vang lên, tàu —— đã đến trạm.Sau khi xuống tàu, Ngư Hằng nhìn mảnh đất hoang vu bốn phía sương trắng mênh mông trước mắt, khóe miệng giật giật, chuyến tàu rách này dừng chân ở nơi quỷ quái gì vậy!Một ô tô tư nhân ngừng lại trước mặt bọn họ, xe này nhìn không hề rẻ, còn có cửa sổ trên trần nữa.Người anh em bên trong vươn đầu ra, "Hai vị đi đâu? Tùy tiện quanh thành phố Hàng Châu, 500 một người!"Chẳng trách lại vớ được người lái xe tốt như vậy, hóa ra là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Ngư Hằng vừa định oán trách tài xế vô nhân đạo, Lâu Diễn đã mở cửa xe kéo hắn ngồi vào."Ngồi đi, bằng không trong một khoảng thời gian sẽ không đi được.""Nhưng trên người tôi không mang đủ . . .""Tôi có."Ngư Hằng: " . . . "Ông chủ Ngư gia tài bạc triệu vậy mà lại có loại ảo giác được Lâu Diễn bao dưỡng.Tài xế cười khà khà, nhìn bọn họ thông qua kính xe, "Vẫn là cậu đẹp trai thông minh, lên xe là được rồi, nơi này chim không thèm ỉa, còn thường xuyên có sương mù, hai người đi một ngày cũng không ra được.""Kia sư phụ anh là làm sao biết được con đường này có người? Tôi cảm giác nơi này đáng lẽ phải là không có người nào tới mới đúng chứ?" Ngư Hằng tận dụng thời cơ hỏi.Tài xế có vẻ như là nghĩ tới chuyện không tốt nào đó, cau mày, lấy ra một điếu thuốc ngậm trong miệng, châm lửa, sương khói che khuất mắt gã."Bị một người bạn đồng hành kéo vào, hồi đầu cũng không biết đường, đi nhiều vài lần liền quen. Lúc ấy cùng tôi tới con đường này có tận 14 tài xế, hiện tại chỉ còn lại nhiêu đây, những người khác không phải điên rồi thì cũng là mất tích!""Vậy sư phụ lá gan của anh cũng rất lớn nha!"Tài xế thở dài một tiếng, "Ai bảo làm nghề này kiếm tiền nhanh chứ.""Sư phụ . . ." Ngư Hằng nhìn chằm chằm vào đôi mắt của tài xế qua tấm gương xe, thanh âm lạnh lẽo lộ ra vài phần âm trầm, "Ngươi không sợ chúng ta không phải người sao?"Mặt tài xế bỗng nhiên biến sắc, cả người run rẩy lên, một chân dẫm phanh. Nếu Lâu Diễn không kịp ngăn lại, Ngư Hằng chắc chắn sẽ theo quán tính mà bay về phía hàng ghế trước.Tài xế gục lên trên tay lái, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng."Sư phụ anh đừng sợ mà, tôi chỉ nói giỡn thôi! Bọn tôi là người sống sờ sờ! Có máu có thịt!" Ngư Hằng duỗi tay về phía tài xế.Khi đầu ngón tay chạm vào phía sau lưng tài xế, gã kịch liệt run rẩy, không ngừng lẩm bẩm, "Tha cho tôi . . . Tha cho tôi . . . Tha cho tôi . . ."Ngư Hằng nghe thấy, không hiểu gì cả, "Sư phụ anh làm sao vậy?"Lâu Diễn kéo Ngư Hằng trở về, chỉ vào trước cửa sổ xe, nhàn nhạt nói: "Nhìn ở đó."Chỉ thấy được trong màn sương trắng mênh mông, dần dần xuất hiện một cô gái tóc đen mặc đồ trắng. Vóc sáng của cô gái rất cao, cho dù đã tiến đến gần, cũng chỉ có thể nhìn được phần thân dưới bả vai của cô gái.Tài xế ngày càng run mạnh hơn, gã che mắt lại ngồi xuống tựa như muốn trốn tránh, nhưng bỗng nhiên như chịu một sự mê hoặc nào đó, chậm rãi ngẩng đầu lên, đầu ngửa ra hết cỡ, đôi mắt trợn trừng nhìn chằm chằm vào trần xe, sau khi hét lên một tiếng thét chói tai, gã ngã lên tay lái, bất động.Thấy phản ứng này của tài xế, Ngư Hằng cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên trên. Đập vào mắt chính là —— một khuôn mặt người màu xanh tím dán chặt ô cửa sổ trên trần xe, mặt người kề sát mặt kính, da thịt dính liền vào kính, đôi mắt đen nhánh trống rỗng, miệng há rộng, lộ ra hàm răng vàng sắc nhọn không đồng đều bên trong. Cặp mắt kia, đôi đồng tử màu đen tuyền kia, đang nhìn chăm chú vào bọn họ như hổ rình mồi.Ngư Hằng thảnh thơi nhàn nhã phát ra một tiếng cảm khái, "Cổ cô ấy cũng thật dài nha, vậy mà lại có thể duỗi cao như vậy, bò lên đến tận cửa sổ trần xe."Lâu Diễn muốn mở cửa xuống xe, Ngư Hằng giữ chặt y, "Không cần, nhìn tôi."Y dừng động tác lại, nhìn Ngư Hằng.Ngư Hằng cúi người về trước, tóm lấy tài xế đang ngất xỉu ném ra ghế sau, tự mình ngồi vào vị trí điều khiển, mở ra tờ hướng dẫn ô tô, dẫm ly hợp, khởi động xe, di chuyển cần gạt số.Nữ quỷ cổ dài chuyển động đôi mắt theo từng động tác của hắn, nước dãi trong miệng chảy đầy cửa sổ xe.Ngư Hằng cười lắc lắc với nữ quỷ trên cửa sổ trần xe, bỗng nhiên dùng hết sức một chân dẫm lên chân ga, nữ quỷ va vào xe, nhưng không bị đâm bay ra, mà là dán toàn bộ cơ thể lên xe, tóc tung bay trong gió như tấm màn. Hắn dẫm chân ga đến sát đất, tính năng của chiếc xe này không tồi, tốc độ còn nhanh hơn so với báo săn. Cửa sổ xe vốn dĩ là mở ra một khe nhỏ, gió từ bên ngoài thổi thẳng vào trong tai Ngư Hằng, tiếng vang ù ù.Sương trắng tràn ngập con đường nhỏ hoang vắng yên tĩnh không người, Ngư Hằng nắm chặt tay lái, khi thì quẹo trái khi thì cua phải, khi thì trượt một đường dài. Tài xế vốn đang nằm ở hàng ghế phía sau bởi vì bị xốc nảy kịch liệt mà rớt xuống đất.Nữ quỷ trên xe bị văng qua văng lại, đông vụt một cái, tây bay một chút, khuôn mặt sớm đã bị chia lìa khỏi cửa sổ trần xe, cái đầu to như khinh khí cầu đang bay phần phật lên xuống."Đã lâu không lái xe, kỹ thuật lái vẫn còn coi được nhỉ?" Ngư Hằng cười cười ra vẻ.Lâu Diễn: " . . . ""Đến lúc! Chuẩn bị bay!"Lâu Diễn: "?"Xe nhanh chóng chạy đến một sườn núi, đột ngột ngừng lại một chút như đụng vào cái gì đó, sau đó xe bay lên trời, nữ quỷ cũng bị quăng ra vào lúc này. Ô tô yên lặng xoay tròn trên không vài giây, cuối cùng vững vàng đáp xuống mặt đất."Thế nào, lái xe không tệ chứ?" Ngư Hằng quay đầu, cầu khen ngợi từ Lâu Diễn." . . . Không tệ." Lâu Diễn chỉnh chỉnh đầu tóc lộn xộn của mình.Lúc này sương mù đã tan, lộ ra hoàn chỉnh nơi mà bọn họ đang đứng. Bọn họ đứng trên một con đường ruộng nhỏ, hai bên là ruộng bậc thang xanh ngát. Gió mùa hè nhẹ nhàng thổi qua, ánh mặt trời cũng có vẻ sáng hơn rất nhiều so với trước đó, Ngư Hằng ngáp một cái, mệt mỏi.Không chỉ có mệt, còn đói.Từ khi đến Vô Vi Quan đến bây giờ, không hề được nghỉ ngơi chút nào. Chuyện này nối tiếp chuyện kia lần lượt xảy ra, cũng chưa ăn được một bữa cơm đàng hoàng.Ngư Hằng lại lần nữa dậm chân ga, lúc này không có tốc độ nhanh như điện chớp, mà là chậm rì rì tiến theo bản đồ rời khỏi đồng ruộng, đi vào thành trấn, cuối cùng ghé vào cửa hàng.Giữa trưa mặt trời lên cao, Ngư Hằng híp mắt mở cửa xuống xe. Lại tung ta tung tăng vòng lại mở cửa xe cho bà xã, Lâu Diễn hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, lúc Ngư Hằng không chú ý thì khẽ cong đôi mắt.Hắn lại tiến lên đánh thức tài xế, sau khi tài xế tỉnh lại, sắc mặt vẫn là bị dọa đến trắng bệch."Ài, người anh em, tôi khuyên ông anh một câu, chỉ với chút can đảm này thì vẫn là đừng nên đi nơi đó đón người."Tài xế không nói gì, không đồng ý cũng không cự tuyệt, bất quá Ngư Hằng đã đoán chắc gã chọn như thế nào.Lâu Diễn lấy tiền ra đưa cho tài xế, tận 10 tờ tiền đỏ, Ngư Hằng lại không đến nỗi đau lòng, tài xế đúng thật là đã trải qua một việc liều mạng."Số tiền này . . . Để cảm ơn hai người đã cứu tôi, tôi sẽ không lấy chúng."Ngư Hằng lấy tiền từ tay Lâu Diễn nhét vào trong xe, nói với tài xế: "Lấy đi, chưa chắc lần sau đã kiếm tiền được đâu."Trên mặt tài xế lập tức mất hết màu máu.Lâu Diễn nhìn về phía Ngư Hằng, "Cơm tối muốn ăn cá không?"Ngư Hằng choàng lấy bả vai Lâu Diễn đi vào trong tiệm, cười nói: "Muốn nha, nhưng mà trước hết tôi muốn ngủ một giấc, quá mệt mỏi rồi."Trong tiệm, Hạ Lan vẫn đang xem bộ phim hoạt hình mấy trăm tập kể về một con sói mãi mãi không bắt được con cừu nào."Ông chủ, anh Lâu, hai người về rồi!" Hạ Lan vẫy vẫy miếng trái cây nhỏ."Tiểu Lan, trong mấy ngày anh không ở đây sinh ý của tiệm không có vấn đề chứ?" Ngư Hằng cởi bộ áo dài bị gió thổi mưa xối ướt nhẹp trên người ra, đi vào nhà tắm ném quần áo vào máy giặt."Không . . . À . . ." Hạ Lan chần chờ một chút, ngẫm nghĩ, nói: "Không có vấn đề gì cả ông chủ!"Ngư Hằng mở vòi sen, đi tới cửa, vươn nửa người ra nhìn về phía ngoài, nói với Lâu Diễn đang tưới hoa: "Cậu có muốn tắm không?"Động tác của Lâu Diễn ngừng một chút, "Với anh?"Trong lòng ông chủ Ngư biến thái đương nhiên là hy vọng Lâu Diễn cùng tắm với mình nha, nhưng tình huống hiện tại nếu là thật sự tắm cùng nhau, người anh em nhỏ của hắn nhất định sẽ tinh thần phấn chấn nổi lên chào hỏi Lâu Diễn."Không không không không được!" Ngư Hằng bỗng nhiên đóng cửa lại, đỏ mặt đi đến vòi sen xối nước. Vừa mới nãy, hắn tưởng tượng đến cơ thể trần truồng của Lâu Diễn, hô hấp liền dồn dập lên.Lâu Diễn quay đầu, cười khẽ, hoa đầu to* tựa hồ như cảm giác được bầu không khí kỳ lạ giữa hai người chủ nhân của mình, dùng sức đung đưa đầu. Tiểu Hạ Lan thì thấy được rõ, miệng nhấm nháp hoa, lộ ra biểu tình nghi hoặc, tại sao lại cảm thấy ông chủ và anh Lâu gaygay!*Hoa đầu to (大头花), tên khoa học là Prunella vulgaris, có tác dụng điều trị kiết lỵ, ung thư vú, vẹo miệng và mắt, bệnh lao, viêm gan nhiễm trùng cấp tính, vỡ máu, . . .
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me