TruyenFull.Me

Edit Dm Tro Thanh Me Ke Cua Cong Chua Bach Tuyet

THE015:

Edit: April

Vẻ mặt của An Kiệt có chút rạn nứt, tâm tình có chút .

Nhưng mà Snow nói chỉ cần một nụ hôn, vẻ mặt còn rất nghiêm túc, một chút cũng không có ý trêu đùa.

Vương tử Hoa hồng Noah từ trên giường đứng lên, hắn mặc áo ngủ buộc lỏng lẽo, nửa che nửa hở lộ ra vùng ngực rộng cùng với hai điểm anh đào màu đỏ, khiến cho An Kiệt mạc danh mà nhớ tới bốn chữ: Xuân quang chợt tiết [1].

[1] - Xuân quang chợt tiết: cảnh xuân lộ ra.

"Ta có thể hiểu là ngươi đang muốn hôn ta?" Đôi mắt đỏ tươi của Noah nhẹ nhàng cong lên, đôi môi mỏng hiện lên ý cười mênh mông, hắn đưa tay cầm áo ngủ phẩy phẩy, dường như bị lò sưởi bên trong vách tường hơ nóng, "Muốn hôn một con quỷ hút máu, không chỉ cần có sự can đảm."

Thanh âm của Noah vừa thấp lại vừa trầm, nghe xong giống như bị ngứa ở bên trong tai, An Kiệt cảm thấy trong mũi có cái gì đó xông lên, vội vàng đưa tay che lại, sợ chính mình mất mặt mà chảy máu mũi.

Snow không dao động, nói: "Nếu là như vậy, vào lúc ngươi ngủ ta sẽ tới hôn ngươi, chứ không phải là ngay bây giờ."

"Nga. . ." Giọng của Noah trở nên trầm bổng, thanh âm mỏng manh ẩn chứa ý cười, thật là khiến cho người khác rã rời, "Bạch Tuyết bé nhỏ đáng yêu, chẳng lẽ ngươi đã quên khi còn bé ta đã săn sóc ngươi nhiều như thế nào sao? Khi đó, chúng ta lúc nào cũng đều ở đây vui vẻ mà khiêu vũ, bây giờ ngươi lại nói ra những lời như vậy, thật khiến cho lòng ta tan nát. Ta cho đến bây giờ, vẫn nhớ nhưng làn da mềm mại non mịn cùng với vị ngọt và thơm . . . của Máu."

"Nếu như quỷ dữ có tồn tại, thì cũng chỉ có thể quỳ gối dưới chân ngươi, nhưng ai lại thích được một con quỷ săn sóc chứ?" Snow nhàn nhạt nói, "Nói như vậy có nghĩa gì chứ? Ngươi biết lý do tại sao ta đến đây mà."

Con ngươi màu đỏ của Noah hiếp lại thành một kẽ hở nhỏ, hắn ôn nhu nói: "Đúng vậy, ta đương nhiên biết. Nhìn xuyên qua đôi mắt đen của ngươi, ta dường như thấy được địa ngục, những thứ kia đang giãy giụa ở địa ngục bên trong ngươi, âm thanh mọi người gào thét thật bị thảm, thật là làm cho người khác phải run rẩy. Ngươi đã trao đổi thứ gì với quỷ dữ để có được sức mạnh đáng sợ như vậy?"

Vừa nói xong, hắn không đợi Snow trả lời, liền nhìn về phía An Kiệt, đi về phía trước hai bước: "Như vậy là do hắn ư? Con hươu nhỏ trong lòng bàn tay của ngươi, hắn là loại người gì chứ?"

Bị điểm danh, An Kiệt nhất thời sững sốt, thấy đi Noah tới, mới phát giác hắn thật ra rất cao lớn, vóc người thon dài, lộ ra hai chân cường tráng có lực, vô cùng có cảm giác bị áp bách.

Snow không trả lời, Noah liền cười nói: "Nhìn sâu vào hắn, ta phảng phất như thấy được một con người khác, khiến ta tưởng rằng ngươi đã thay đổi suy nghĩ." Hắn liếm khóe miệng, nói: "Nếu như ngươi nguyện ý đem hắn dâng tặng cho ta, ta liền sẽ xin ngươi thứ lỗi—— mặc dù ta cũng không cảm thấy rằng trước đây ta đã làm gì có lỗi với ngươi, chẳng qua chỉ là do ngươi tự nghĩ như vậy —— chỉ cần chúng ta giảng hòa, ngươi và ta có thể hỗ trợ lẫn nhau, đây mới là điều tốt nhất cho cục diện hiện nay."

Tự nhiên nằm không cũng trúng đạn, An Kiệt nhất thời cảm thấy cái mạng nhỏ này sắp khó mà giữ được, cậu hoang mang rối loạn nhìn về phía Snow, nhưng lại phát hiện Snow vẫn luôn trầm mặc vào thời khắc này lại từ từ lộ ra nụ cười: "Noah, ngươi lúc nào cũng có lý, ta không nói lại ngươi."

Con ngươi đỏ tươi của Noah rõ ràng dao động, lộ ra nụ cười hài lòng nhìn về phía An Kiệt, khiến An Kiệt từ trên ghế đẩu bật dậy, lui về sau một bước.

Nhưng vào giờ khắc này, Snow lại nói: "Nếu như Mori nói như vậy, ta có lẽ sẽ đáp ứng hắn, chỉ tiếc người thuyết phục lại là ngươi."

"Mori?" Noah cười nhạt, "Chỉ có thứ ngu xuẩn như thế mới có thể khiến ngươi mềm lòng mà quan tâm. Bất quá cái chuông của hắn đang treo ở trên eo của ngươi, có thể thấy ngươi cũng chỉ là đồ giả dối và miệng cũng đầy lời nói dối gạt người. Bạch Tuyết, ngươi đã thay đổi, vì sao không muốn thay đổi nhiều hơn chứ?"

"Ta không cần sự giúp đỡ." Snow lộ ra nụ cười giống như vô cùng bất đắt dĩ, "Ta cũng không phải là người có dã tâm, dục vọng cũng chỉ là thứ nông cạn, như ngươi đã thấy, ta đã đem toàn bộ hy vọng cùng nguyện vọng của mình giao hết cho quỷ dữ, trong lòng ta chỉ còn sự thù hận lấp đầy. Nọc độc của thù hận đã khiến trái tim ta rạn nứt, mãi mãi không thể hồi phục, vì để cho trái tim mình không bị vỡ tung, ta phải dùng đinh sắt để đóng dính nó lại. Vì ta không thể chết, nên ta phải đem nọc độc của thù hận dẫn lưu [2] ra ngoài."

[2] - Dẫn lưu: thuật ngữ dùng phẫu thuật ý chỉ dẫn mủ và dịch trong cơ thể ra ngoài.

"Ra ngoài đi, An Kiệt." Snow không quay đầu lại, hắn tiếp tục nói, "Đi ra khỏi phòng, tháo cái chuông xuống, ta muốn lát nữa khi bước ra khỏi cửa có thể nhìn thấy ngươi đang cầm cái chuông đứng ở đó."

An Kiệt cái gì cũng không dám nói, cậu ngay cả Noah cũng không dám nhìn, cắn chặc răng đi tới cửa, lúc mở cửa ra len lén nhìn về phía Snow.

Snow nghiêng về hướng phía cậu, biểu tình gì cũng không có, gương mặt trắng như tuyết giống như tảng băng dễ vỡ, khiến cậu cảm thấy tâm tình có chút kỳ lạ.

An Kiệt không dám suy nghĩ nhiều, đóng cửa lại, ngơ ngác nhìn hành lang tối đen như mực.

An Kiệt nhớ tới giấc mộng cậu đã từng gặp, lúc đó Snow vẫn còn là một đứa trẻ. Rõ ràng là một bé trai mềm mại nhưng lại trang điểm như thằng hề, mặc váy của bé gái. Tất cả mọi người tham gia vũ hội đều xì xào, bàn tán cười nhạo hắn.

Vũ hội như vậy thì có thể ca hát và khiêu vũ kiểu gì kia chứ?

Có lẽ sẽ không có ai phối hợp với Snow, để hắn giống như một thằng hề đứng ở giữa điện, cũng có lẽ tất cả mọi người đều tới mời hắn, dẫn một thằng hề như hắn hoà mình trong những khúc nhạc sôi nổi, nhẹ nhàng.

Ở dưới tình huống này mà Snow còn phải định hôn ước với ba người khác nhau cùng giới tính?

Thế giới truyện cổ Grimm có Thượng Đế, Thượng Đế chỉ bảo rằng tình yêu có ở bất kỳ ai kể cả những người đồng tính luyến ái nhưng lại phản đối hành vi đồng tính luyến ái.

Tâm tình của Snow đã thay đổi từ lúc nào, là sau khi cầu nguyện với Thượng Đế, khẩn cầu tha thứ hay khi dùng hy vọng cùng nguyện vọng của mình để trao đổi sức mạnh với quỷ dữ?

An Kiệt không có tín ngưỡng tôn giáo, nhưng vào thời khắc này lại mạc danh cảm nhận được trái tim tan vỡ cùng bi thương của Snow.

Cậu cảm thấy đại khái là do bệnh Thánh mẫu của mình đã phát tác, liền thông cảm cho người đã năm lần bảy lượt dày vò cậu.

Trong chốc lát, trong phòng truyền tới tiếng ầm ầm dữ dội, đi đôi với tiếng kêu gào của dã thú, vách tường bị chấn động, ngay cả hành lang cũng dao động cao thấp chập chùng.

Chuông trên cửa lay động leng keng leng keng, cái lưỡi bằng đồng gõ vào vách đồng, cái chuông có hình dạng giống miệng phát ra tiếng kêu đau đớn thật là dữ dội bi thảm.

An Kiệt chú ý tới, vội vàng đem cái chuông tháo xuống, sợ người ở bên trong đánh nhau làm chấn động cái chuông rơi xuống rồi hỏng.

Nhưng mà cái chuông vẫn liên tục run rẩy lay động, An Kiệt cố gắng nhiều lần cũng không cầm được.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, cửa phòng vẫn đóng kín ngay cả ánh đèn cũng dần biến mất, từ phía sau khe cửa cái gì cũng không thấy được, vang lên một tiếng lớn rồi dần dần biến mất, cái chuông cuối cùng cũng im lặng.

An Kiệt ngồi xỗm ở trên hành lang, cậu siết chặt cái chuông, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa, cậu không biết một hồi nữa người đẩy cánh cửa đi ra ngoài sẽ là ai, nhưng cậu cảm thấy, chỉ có thể là Snow.

Cuối cùng cũng có người từ bên trong đẩy cửa đi ra.

Quả nhiên là Snow.

Trên người hắn đầm đìa máu tươi, ngay cả khóe miệng cũng có máu chảy ra, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười, đi phía An Kiệt nói: "An Kiệt bé nhỏ, ta rất vui khi được gặp lại ngươi. Mau tới đỡ ta, Noah ra tay quá nặng, ta có lẽ đã gãy mất ba chiếc xương sườn."

An Kiệt liền vội vàng tiến lên đỡ Snow, đem cánh tay hắn kéo vòng qua bả vai của cậu, để cậu trở thành một cây quải trượng [3] giúp hắn chống đỡ cơ thể.

[3] - Cây quải trượng: cái gậy chống (cho người già).

Snow đau đớn rên rỉ, "An Kiệt bé nhỏ, cẩn thận một chút, đinh sắt trong trái tim ta đã bị mất một cây, bây giờ sắp vỡ ra rồi, thật là đau."

Thật không hiểu nổi, An Kiệt cảm thấy nước mắt của mình sắp rơi xuống rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me