TruyenFull.Me

Edit Dm Van Chuong Su Manh Nhat Tinh Te


Tự bạo Kim đan tuyệt đối không còn khả năng sống sót, sau khi Liễu Lâm Xuyên ôm suy nghĩ hẳn sẽ phải chết quyết tâm đồng quy vu tận với ma tu, thì không nghĩ đến mình còn có khả năng tỉnh lại một lần nữa, cho nên khi cậu mở mắt ra thấy bầu trời xanh thẳm ngợp bóng cây, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Mũi ngửi thấy hương cỏ xanh nhàn nhạt, lòng bàn tay truyền đến cảm xúc thô ráp, cảm giác như đang nằm trên một bãi cỏ.

Liễu Lâm Xuyên theo bản năng nghiêng đầu, đập vào mắt là cả vùng đại thụ che trời, một cơn gió nhẹ thổi tới mang theo mùi hương cỏ xanh tươi mát từ rừng rậm thấm vào tim phổi. Cậu không khỏi hít một hơi thật sâu, liền cảm giác thoải mái vì lồng ngực chứa đầy không khí tươi mát.

Thật kỳ quái, rõ ràng cậu đang ác chiến cùng ma tu kia trong bí cảnh, sao giờ lại nằm ở vùng rừng rậm này? Huống hồ cậu nhớ rõ ràng là mình đã tự bạo Kim đan, sao có thể còn mạng được?

Cậu thử đứng dậy, muốn tiến vào cánh rừng xinh đẹp kia, lại chỉ cảm thấy chân trái truyền đến đau đớn. Cậu kinh ngạc cúi đầu, phát hiện mình mặc một bộ quần áo kiểu dáng quái lạ, chân trái nhìn qua cảm thấy vặn vẹo quỷ dị, xem ra là gãy xương.

Chuyện này rốt cuộc là sao? Liễu Lâm Xuyên nghi vấn đầy bụng cúi đầu nhìn vóc dáng mình rõ ràng đã nhỏ đi một vòng, mới phát hiện ra đây thế mà không phải thân thể của cậu!

Trước đây cậu luôn dùng dáng dấp tương đối trẻ tuổi gặp người, hơn nữa thân thể được linh khí rèn luyện lâu dài, nên rất rắn chắc mạnh mẽ. Nhưng mà, thân thể trước mắt này, non nớt yếu ớt rõ ràng là phát dục không đủ, đây tuyệt đối không phải thân thể cậu .

Nếu không phải chân trái không ngừng truyền đến đau đớn, sợ rằng cậu còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Lẽ nào sau khi cậu tự bạo Kim đan, nguyên thần vô thức đoạt xá người này?

Trong lúc suy tư, Liễu Lâm Xuyên chỉ cảm thấy đầu đau dữ dội, cũng không biết có phải bị vỡ chỗ nào rồi hay không.

Đột nhiên, cậu nghe thấy một tiếng gầm gừ của dã thú, mặt đất chấn động, một cảm giác sợ hãi sâu sắc xông lên đầu.

Liễu Lâm Xuyên hơi nhíu mày lại, kỳ thực tu chân giới cũng không thiếu phân tranh, thời điểm tu sĩ đấu pháp, thiên địa cũng phải biến sắc, cậu gặp qua không ít trận đại chiến, ngay cả ngàn năm yêu thú đứng trước mặt cậu, cậu cũng có thể mặt không đổi sắc, chỉ bằng tiếng gào thét của dã thú không có khả năng gây cho cậu bất kỳ phản ứng nào, càng không cần nói đến sợ hãi. Cảm giác sợ hãi từ đáy lòng này, chỉ sợ là thuộc về ý thức của nguyên chủ thân thể này đi.

Cậu không biết nơi này là nơi nào, cũng không biết thân phận của thân thể này, thế nhưng bây giờ đi suy nghĩ chuyện đó hiển nhiên không có ý nghĩa, tới đâu hay tới đó, tất cả thuận theo tự nhiên, cậu tin tưởng sau này sẽ tìm được đáp án.

Hiện tại việc cấp bách chính là rời đi nơi này, vừa nãy có tiếng dã thú gào thét cùng cảm giác mặt đất chấn động truyền đến, đều nói cho cậu biết, thú hoang khiến nguyên chủ sợ hãi đang ở gần đây. Cậu bây giờ thay đổi thân thể, không có tu vi hay pháp bảo kề bên, thân thể gầy yếu đơn bạc, còn gãy một chân này, căn bản không có cơ sở cùng dã thú đối kháng, vì không chết muốn thêm lần nữa, trước tìm chỗ an toàn trốn đi thì hơn.

Cậu cởi thắt lưng, tìm một nhánh cây, cố định lại chân trái bị gãy xương, kiên cường dùng đùi phải còn tốt chống đỡ, lảo đảo đứng lên, từng bước từng bước gian nan đi ngược lại hướng truyền đến tiếng dã thú hoang gào thét, mỗi một bước đi đều khiến cậu sinh ra cảm giác đau tận tim gan.

Đi tới không nhúc nhích nổi nữa mới dừng, Liễu Lâm Xuyên thở hổn hển ngồi xuống dưới một gốc đại thụ, quay đầu nhìn nơi mình đi qua, thì ra vừa nãy phí sức đi nửa ngày trời cũng chỉ đi được khoảng mấy trăm mét. Cậu thở dài, nhìn chân trái bị gãy, tiếp tục như vậy, đến bao giờ mới có thể rời khỏi cánh rừng này?

Bỗng nhiên linh quang chợt lóe, nếu cậu có thể dẫn khí nhập thể, tiến vào Luyện Khí kỳ, liền sử dụng được một vài pháp thuật đơn giản, tốt xấu cũng có thể bảo đảm an toàn bản thân, tuy rằng không biết tư chất thân thể này ra sao, thế nhưng thử một lần cũng không sao.

Nghĩ tới đây, cậu tiếp tục đi thêm đoạn nữa, ở dưới một gốc đại thụ tráng kiện tìm được một hốc cây tương đối bí mật, vừa vặn có thể cho cậu tạm thời trốn.

Cậu chui vào hốc cây, dùng cành khô và lá cây đem cửa động lấp kín, lúc này mới nhắm mắt lại, vận chuyển nội môn tâm pháp Hỏa Vân Quyết của Thiên Huyền Môn, dồn khí đan điền, bắt đầu tĩnh tâm minh tưởng. Cậu mở toàn bộ kinh mạch trong cơ thể, đả thông tất cả, cuối cùng bắt đầu cảm thụ linh khí bốn phía, chuẩn bị dẫn khí nhập thể.

Khiến cậu vạn lần không ngờ tới là, linh khí thế giới này lại dồi dào như vậy, cậu chỉ mới mở ra lỗ chân lông toàn thân, đã cảm giác được linh khí từ bốn phương tám hướng tràn vào trong cơ thể. Cậu vội vàng đình chỉ vận chuyển công pháp, bắt đầu tiêu hóa linh khí trong cơ thể gần như sắp nổ nát đan điền mình. Cậu chậm rãi dẫn dắt cỗ khí này du tẩu trong người, vận khí thành một vòng tuần hoàn, cuồn cuộn không ngừng, sinh sôi liên tục.

Không biết qua bao lâu, khi cậu mở mắt lần nữa, cảm giác được thân thể tràn đầy sức mạnh, tai thính mắt tinh, bên ngoài trừ chân trái vẫn vặn vẹo như trước, cả người đều như rực rỡ hẳn lên. Cư nhiên dễ dàng như vậy đã hoàn thành dẫn khí nhập thể trực tiếp đạt tới tu vi Luyện Khí Kỳ tầng hai, đây là điều Liễu Lâm Xuyên xưa nay không hề nghĩ tới.

Cậu thử vận chuyển linh khí trong cơ thể, sử dụng một hỏa thuật sơ cấp, đầu ngón tay nhất thời phóng ra một đốm lửa nhỏ. Không cần dùng linh phù kiểm tra, cậu cũng biết khối thân thể nhìn như vô dụng gầy yếu này, lại là thiên linh căn hệ "hỏa" hiếm thấy, vì vậy khi tu tập Hỏa Vân Quyết mới có hiệu quả làm ít ăn nhiều như thế.

"Thực sự là trời cũng giúp ta!" Liễu Lâm Xuyên thực sự là hận không thể ngửa mặt lên trời cười to một phen, phải biết thiên linh căn hệ "hỏa" bất luận tu luyện hay là thao túng linh hỏa luyện chế pháp bảo đan dược đều là được trời cao ưu ái chiếm hết ưu thế, thân thể trước của cậu là địa linh căn hệ "hỏa", mặc dù cũng thuộc tư chất thượng đẳng, nhưng không bì kịp thiên linh căn được trời cao ưu ái.

Thân thể gầy yếu thì làm sao, thân thể bây giờ của cậu thiên phú hơn người, cậu tin tưởng chỉ cần mình nỗ lực tu luyện, trong vòng năm năm tất có tiểu thành, đến khi đó thể chất tự nhiên được cải thiện, không nói xương cứng như sắt thép, ít nhất có thể tu luyện ra chân khí hộ thể, bảo đảm không người nào có thể dễ dàng cận thân.

Cảm thấy đói bụng, Liễu Lâm Xuyên quyết định thử đi ra ngoài tìm một ít đồ ăn. Khi từ trong hốc cây chui ra, cậu lúc này mới phát hiện bốn phía ám trầm một mảnh, bất tri bất giác đêm đã khuya.

Tí tách.

Đột nhiên, tiếng giọt nước nhẹ rơi xuống đất dẫn tới cảnh giác của Liễu Lâm Xuyên, cậu ngưng tụ linh khí vào mắt, nhìn chăm chú kiểm tra bốn phía, quả nhiên phát hiện tình huống khác thường, trong rừng cây cách đó không xa, có một bóng đen ẩn náu dưới bóng cây, ngoại trừ có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ vô cùng, còn mơ hồ nhìn thấy vài chiếc răng nanh sắc bén, tiếng nước vừa nãy chỉ sợ là dã thú này nhìn thấy con mồi nhỏ nước dãi.

Nếu không phải lúc này cậu đã có tu vi Luyện khí tầng hai, nhĩ lực cùng nhãn lực đều tăng cường, chỉ sợ căn bản không phát hiện được dị động nhỏ bé kia.

Quá xui xẻo rồi, mới từ hốc cây đi ra liền đụng thứ này.

Cậu đề phòng nhìn chằm chằm bóng đen kia, dáng dấp hình thể nó cao hơn ba mét, quanh thân mơ hồ tản ra một luồng sát khí hung ác, sau lưng Liễu Lâm Xuyên nhất thời trở nên lạnh lẽo. Trong đầu cấp tốc suy nghĩ đối sách, tu vi luyện khí sơ kỳ căn bản không thể sử dụng phép thuật công kích cấp cao, cậu bây giờ tay không tấc sắt, còn gãy một chân, nếu thật cùng mãnh thú đấu chỉ sợ khó toàn thân trở ra.

Nhưng mà cũng không thể ngồi chờ chết, Liễu Lâm Xuyên đem hết thảy linh lực ngưng tụ trên đùi phải còn hoàn hảo, dưới chân nhẹ điểm một cái, người liền nhảy ra cách hai, ba trượng. Vẫn còn luyện khí sơ kỳ nên khí hải không dồi dào, tốc độ như vậy nhiều nhất chỉ có thể kiên trì một nén nhang mà thôi, không biết có thể chạy trốn khỏi đuổi bắt của dã thú này không, nhưng dù sao cũng tốt hơn ngồi chờ chết.

"Rống!" Đúng như dự đoán, dã thú lập tức đuổi theo, hơn nữa tốc độ cực nhanh, khiến Liễu Lâm Xuyên không thể không đem hết toàn lực đào vong.

Không biết qua bao lâu, động tác Liễu Lâm Xuyên càng ngày càng chậm, mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo mỏng manh, cậu đánh giá cao thể lực của mình. Bộ thân thể này thực sự quá yếu, chân trái không có cách nào dùng lực, chỉ dựa vào chân phải nhảy, chẳng mấy chốc sẽ không chịu nổi, cậu có thể cảm giác được bắp chân phải đã bắt đầu run rẩy, mà dã thú vẫn theo sát phía sau không bỏ.

Tiếp tục trốn như vậy cũng không phải biện pháp tốt.

Liễu Lâm Xuyên ngừng lại trên một sườn núi nhỏ, điều động linh khí còn lại dung hợp hỏa thuật sơ cấp, lòng bàn tay phải ngưng tụ ra một tiểu hỏa cầu, đợi đến khi bóng đen đến gần, dùng sức ném vào nó.

Hỏa cầu chuẩn xác đánh trúng bóng đen to lớn, dưới ánh lửa chiếu rọi, cậu mới nhìn rõ bộ dạng dã thú kia, cao tới hai, ba mét, đôi mắt màu đỏ tươi, lông màu tím, móng vuốt và hàm răng sắc bén, bề ngoài nhìn như giống gấu. Hỏa cầu chỉ hơi đốt cháy lông trước ngực con gấu này, căn bản không có tạo thành bất kỳ thương tổn thực chất nào.

Mà con gấu hiển nhiên đã bị sự khiêu khích của cậu chọc giận, nó vung móng vuốt, đập vào ngực Liễu Lâm Xuyên, cậu như diều đứt dây bay ra ngoài, đụng phải một thân cây sau đó rơi xuống đất.

Liễu Lâm Xuyên phun ra một ngụm máu tươi, ngực truyền đến cảm giác đau đớn, xem ra chỉ sợ đã gãy mất mấy cái xương sườn. Nếu không phải vừa nãy cậu nghiêng người nhanh, giảm bớt hơn nửa lực đạo, chỉ sợ hiện tại cậu đã trở thành một bộ thi thể.

Khi dã thú mở ra cái miệng lớn như chậu máu tản ra mùi thịt thối với mình, trong lòng Liễu Lâm Xuyên dâng lên một cỗ không cam lòng nồng đậm, cậu không nghĩ tới sinh mệnh mới vừa có được một lần nữa, dĩ nhiên nhanh như vậy đã mất đi. Cậu nỗ điều động linh khí không nhiều trong cơ thể, nỗ lực tích tụ sức mạnh cho dã thú một kích cuối cùng, nhu nhược chờ chết không phải là phong cách của ca.

Nhưng còn không đợi cậu tích tụ xong linh lực, đã nghe thấy một tiếng thú rống, một con báo đen không biết khi nào xuất hiện sau lưng cậu, khiến cậu kinh sợ ra một thân mồ hôi lạnh.

Trước có gấu to, sau có báo đen, thực sự là trời muốn diệt cậu a!

Không ngờ báo kia không phát động công kích với cậu, trái lại đánh về phía gấu to, cùng nó quấn thành một đoàn, công kích cắn xé lẫn nhau, Liễu Lâm Xuyên nhìn đến trợn mắt há mồm.

Kỳ thực đây là một cơ hội thoát thân tuyệt hảo, nhưng Liễu Lâm Xuyên không chỉ gãy chân, còn gãy xương sườn, đến hít khí cũng đau, càng không cần phải nói chạy trối chết...

Cảm giác choáng váng kéo tới, trước khi Liễu Lâm Xuyên mất đi ý thức, chỉ nghe được một tiếng vật nặng rơi xuống đất, tiếp theo ngửi thấy mùi máu tanh tản ra.

Cũng không biết hai dã thú kia là con nào thắng... Mình cuối cùng sẽ táng thân trong bụng con nào?

Nhưng mà Liễu Lâm Xuyên không biết là, sau khi cậu ngã xuống, báo đen chậm rãi đi tới bên cạnh cậu, hóa thành một nam nhân thân hình cao lớn.

Nam nhân chừng một mét chín cúi đầu nhìn thi thể gấu trên đất cùng thiếu niên gầy yếu máu me toàn thân, nhăn lại đôi mày anh tuấn.

。。。

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me