TruyenFull.Me

[EDIT] (ĐN Conan) Gặp lại tổ chức Áo đen, tôi chỉ muốn chạy trốn 『1』

Chương 133: Viên đạn lên nòng lúc hoàng hôn 12

AristiaClaes

Có một số chuyện… cho dù có một gương mặt điển trai đến mấy cũng không cứu vãn nổi. Akikawa Sarina liếc sang người đang đứng cạnh mình:

“Tuy nghe thì có vẻ si tình, thậm chí hơi ‘yandere’, nhưng thật sự không hợp với anh chút nào.”

Vừa nói xong, cô liền bắt gặp dáng vẻ có chút mất mát của người kia. Akikawa Sarina khẽ mím môi – không phải vì buồn, mà là để nhịn cười.

“Sarina, em sắp OOC rồi đó.”

Amuro Tooru tuy không hiểu tại sao cô lại phải bày ra vẻ “lạnh lùng như cự tuyệt vạn vật” như vậy, nhưng từ khi bắt đầu mối quan hệ với cô, anh luôn hết sức phối hợp. Thế nên lần này cũng vậy, anh đương nhiên hiểu rõ cảm xúc của cô và ý nghĩa ẩn sau biểu cảm đó.

Akikawa Sarina đưa tay lên che miệng, ho nhẹ một tiếng:

“Anh đừng ‘công kích’ em nữa, không là em ‘đóng băng’ thật đấy.”

Trong lúc hai người trò chuyện, họ đã đi đến cuối hành lang, chỉ cần rẽ một đoạn nữa là tới khu thang máy – nơi cả nhóm đã hẹn tập hợp.

Cùng lúc đó, họ cũng nghe được giọng của mấy đứa trẻ vang lên từ phía bên kia.

“Xem ra, chúng ta là hai người đến trễ nhất rồi.” – Akikawa Sarina hơi nghi hoặc, cảm thấy mình không hề mất nhiều thời gian trong việc thay đồ.

Câu trả lời từ cả hệ thống và Amuro Tooru đồng thời vang lên:

【Không phải, ba bạn nữ kia vẫn chưa đến.】

“Không phải đâu.” – Amuro Tooru lắc đầu, “Lúc trước anh thấy Sera đến phòng của Ran và Sonoko. Tụi mình rời đi trước mà còn chưa thấy ai ra.”

Akikawa Sarina sững người lại, quay sang nhìn anh với vẻ không thể tin nổi:

“Ý anh là… anh đứng đó đợi trong lúc họ ở bên trong? Thế còn mấy thứ tụi mình vừa mới nói...”

Amuro Tooru có chút xấu hổ gãi má:

“Anh đâu ngờ Sera lại mang đồ bơi qua phòng các cô gái chứ. Với lại anh cũng kiểm tra rồi – âm lượng tụi mình nói lúc nãy nếu cửa phòng không mở thì chắc chắn nghe không được.”

Lúc nãy, khi đang trò chuyện cùng Akikawa Sarina, anh cũng để ý các cửa phòng bên cạnh đều đóng kín. Dù là bây giờ, cả hai vẫn đang cố tình hạ thấp giọng – nếu không tiến đến thật gần thì tuyệt đối sẽ không nghe thấy.

Chỉ là, vừa nghĩ tới cảnh sắp đối mặt... Akikawa Sarina cảm thấy không muốn để ý tới Amuro Tooru nữa. Dù cô không ngại ánh mắt của những người khác, nhưng bị nhìn chằm chằm thì vẫn hơi… ngượng.

Nhưng rồi, cô bỗng nhớ ra điều gì đó...

“Vài ngày tới, em sẽ không hành động theo nhóm với mọi người nữa.”

Akikawa Sarina nghĩ đến kế hoạch sắp tới của mình – để hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến của hệ thống, cô cần tiến hành điều tra chuyên sâu trên tàu. Việc tách đoàn là điều bắt buộc.

Amuro Tooru nhìn thấy biểu cảm của cô không giống như đang giận thật:

“Vừa hay, sắp tới anh cũng có việc cần điều tra riêng. Em không cần lo.”

Ý anh rất rõ – anh sẽ chủ động tìm lý do tách khỏi nhóm, để tránh khiến cô bị nghi ngờ hay bị soi mói.

Lúc này, họ đã đến gần nhóm trẻ – đặc biệt là có cả Conan, nên không thể thoải mái nói chuyện như trước. Hai người liếc nhau một cái đầy ăn ý, rồi cùng im lặng tiến về phía nhóm nhỏ.

---

Tại khu thang máy, mấy đứa trẻ đều đã thay đồ bơi. Vì đang là mùa thu, mỗi đứa cũng khoác thêm một lớp áo mỏng bên ngoài để tránh cảm lạnh.

Khi thấy Akikawa Sarina và Amuro Tooru cùng nhau đi tới, lũ trẻ lập tức trao nhau ánh mắt đầy ngụ ý, rồi đồng loạt chạy đến chào đón hai người lớn.

Nhìn quanh vẫn chỉ thấy bọn trẻ, Amuro Tooru – người từ trước đã biết Tiến sĩ Agasa đi gặp bạn bè – hỏi:

“Tiến sĩ Agasa vẫn chưa quay lại sao?”

Đến giờ cơm tối cũng đã qua rồi mà bác ấy vẫn chưa về, chuyện này khá bất thường.

Conan – biết Haibara Ai không muốn nói chuyện với Amuro Tooru – lập tức thay cô trả lời:

“Tiến sĩ Agasa còn đang thảo luận phát minh mới với bạn bè.”

“Ra là vậy...” – Amuro Tooru gật đầu ra vẻ hiểu rõ, nhưng trong lòng vẫn ghi nhớ phải nhắc bác Agasa chú ý trông nom đám trẻ này. Dù sao, chiếc du thuyền này không hoàn toàn an toàn như vẻ bề ngoài.

“Anh có nghe nói trên thuyền có mấy salon hoạt động theo chuyên ngành khác nhau, chắc bác ấy được mời đến đó.”

Những người có mặt trên con tàu này hoặc là phú hào, hoặc là nhân vật có thành tựu trong một lĩnh vực nào đó. Còn lại là những người nhắm đến buổi đấu giá sắp diễn ra. Việc Tiến sĩ Agasa gặp được bạn nghề là chuyện rất bình thường.

Còn chuyện để đám trẻ tự do đi lại – có lẽ bác ấy yên tâm giao phó cho Conan và Haibara Ai, hai “đứa trẻ” này vốn dĩ không giống lũ trẻ bình thường.

“Anh Amuro với chị Akikawa mặc đồ như đồ đôi vậy! Anh Amuro cũng rất chăm sóc chị ấy nữa! Hai người đang yêu nhau hả?” – Cô bé Yoshida Ayumi – vốn rất mê couple và hơi trưởng thành sớm – bất ngờ lên tiếng phát ngôn gây bão.

Akikawa Sarina và Amuro Tooru lập tức hóa đá tại chỗ – ánh mắt đờ đẫn.

Trước giờ, mấy cô gái như Sonoko chỉ “bóng gió trêu ghẹo” mà thôi. Ai ngờ đứa nhỏ này lại trực tiếp nói toạc ra!

Tsuburaya Mitsuhiko vội kéo bạn mình lại, cảm thấy cô bạn vừa nói sai gì đó:

“Không đúng, không đúng! Anh Amuro chắc là đang theo đuổi chị Akikawa mới đúng!”

Kojima Genta thì ngơ ngác không hiểu gì, nhìn các bạn với vẻ mặt kiểu “hả, các cậu đang nói cái quái gì vậy”.

Còn hai người thông minh nhất nhóm – Conan và Haibara Ai – thì một người cười trộm, người kia tỏ vẻ vô ngữ.

【Ký chủ à, trẻ con nói thẳng, trẻ con nói đúng... Hơn nữa bọn nhỏ cũng đâu có nói sai đâu?】 – hệ thống nhanh chóng an ủi, nhưng có vẻ không đúng hướng cho lắm.

Lúc này, nhìn ký chủ sắp hóa đá luôn tại chỗ, hệ thống chỉ biết lo lắng.

May mà Amuro Tooru phản ứng nhanh. Anh trước tiên nhìn lướt qua Akikawa Sarina vẫn đang đứng đơ như tượng, rồi quay sang bọn trẻ, nở nụ cười ngượng ngùng:

“Không phải như các em nghĩ đâu. Màu đồ giống nhau chỉ là trùng hợp thôi mà...”

Chính biểu cảm “giấu đầu lòi đuôi” của anh lại càng khiến đám trẻ tin rằng mình đã đoán đúng!

Còn Akikawa Sarina, sau khi phản ứng lại, lập tức phối hợp với “vở kịch” mà ai kia đã bắt đầu.

Hình ảnh hiện ra trong đầu cô là vẻ mặt "cún con ướt mưa" của Amuro Toory lúc trước. Chỉ nghĩ tới đó thôi cũng đủ làm mặt cô đỏ bừng – thậm chí đến cả tai cũng không thoát khỏi. Trông cô chẳng khác gì một quả cà chua đông lạnh!

Khác với buổi biểu diễn trước đó, giờ đây là nơi ánh sáng đầy đủ, thế nên bộ dạng "cà chua đóng băng" này của cô lập tức bị mọi người thấy rõ mồn một.

“Thì ra là vậy à...” – đám trẻ đồng thanh nói, nhưng ánh mắt thì đầy ranh mãnh nhìn Amuro Tooru.

Yoshida Ayumi nhìn thoáng qua Haibara Ai – cô bé vẫn giữ vẻ bình thản – rồi điên cuồng ra hiệu bằng ánh mắt. Nhận được tín hiệu, Haibara Ai – người luôn “chiều trẻ con” một cách bất đắc dĩ – chỉ biết thở dài, sau đó đi về phía quả cà chua đang bị “đóng băng” kia.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me