TruyenFull.Me

[EDIT] (ĐN Conan) Gặp lại tổ chức Áo đen, tôi chỉ muốn chạy trốn 『1』

Chương 49: Nghiệp hỏa thiêu không hết tội ác 4

AristiaClaes

“Haizz, nước trái cây cho Nao, còn anh và Jinpei thì bia…”

Hagiwara Kenji giơ ly rượu trong tay lên, hô vang:
“Chúc mừng Nao xuất viện thuận lợi! Cũng chúc mừng ba chúng ta, sau bao năm xa cách cuối cùng cũng gặp lại! Nào, cụng ly~!”

Akikawa Sarina và Matsuda Jinpei đều phối hợp nâng ly:

“Cụng ly.”

“Cụng ly.”

Trong ánh đèn hơi vàng ấm áp của quán rượu kiểu Izakaya, ngay cả Matsuda Jinpei luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng cũng nở nụ cười mỉm, huống gì là Hagiwara Kenji – người luôn có tính cách sôi nổi nhất nhóm ba người bạn thanh mai trúc mã này.

Phía sau cánh cửa phòng riêng, dù có tiếng cách âm, họ vẫn có thể lờ mờ nghe thấy nhạc nền và tiếng náo nhiệt của những nhóm tụ họp sau giờ tan làm. Trong bầu không khí như vậy, con người ta khó mà không thả lỏng bản thân.

Địa điểm gặp mặt hôm nay do chính Hagiwara Kenji chọn. Anh từng nói, nơi này được phát hiện khi họ còn đang học ở trường cảnh sát, đồ ăn rất ngon, kể cả giờ đã đi làm, nhóm bạn thân của họ vẫn thường đến tụ họp tại đây.

Thực ra Hagiwara Kenji còn đưa ra một vài lựa chọn khác, để Akikawa Sarina chọn, nhưng cô vẫn cố ý chọn nơi này.

Akikawa Sarina từng nghĩ rằng sau bao năm không gặp, ba người họ khi thực sự ngồi cùng nhau sẽ có chút lúng túng, hoặc im lặng nhìn nhau như người xa lạ.

Nhưng khi buổi gặp gỡ thật sự bắt đầu, thậm chí không cần đến Hagiwara Kenji – người giỏi giao tiếp nhất – dẫn dắt câu chuyện, đến cả Matsuda Jinpei ít nói cũng trở nên cởi mở, nói chuyện không ngớt.

Họ kể cho nhau nghe về cuộc sống sau khi chia tay, thời đi học, cho đến hiện tại đi làm. Chỉ một cuộc trò chuyện thôi cũng kéo dài đến hai ba tiếng. Nếu không vì quá muộn, có lẽ họ vẫn còn tiếp tục.

Tuy nhiên, trong lúc trò chuyện, cả ba đều cố tình tránh nhắc đến một số chủ đề, ví dụ như chuyện tình cảm mấy năm qua của Akikawa Sarina – điều mà cả Hagiwara Kenji lẫn Matsuda Jinpei đều rất muốn biết. Hoặc như khi Akikawa Sarina nói rằng, câu chuyện quá khứ của cô bắt đầu từ thời trung học phổ thông…

Khi thấy cô từ chối để hai người đưa về, rồi lái xe rời đi, Hagiwara Kenji đặt tay lên vai Matsuda Jinpei, nghiêm túc nói:

“Không ổn rồi, Jinpei-chan, chuyện quá khứ của Nao… là loại mà chúng ta không tài nào đoán được.”

Matsuda Jinpei cũng nhíu mày:
“Nếu em ấy không muốn nói, vậy thì chúng ta tự điều tra.”

“Đúng vậy! Càng sớm kéo được Nao quay về, càng tốt!”

“Tất nhiên.”

Nhưng Akikawa Sarina không hề về nhà như đã nói. Sau khi rời đi, cô lái xe về phía ngoại ô thành phố.

Dừng xe bên cạnh một nhà xưởng bỏ hoang, cô quen thuộc bước vào một hành lang phụ của nhà xưởng rồi đi tới một đại sảnh trông hết sức bình thường. Tại đó, cô bước vào thang máy, xác nhận võng mạc để mở khóa, rồi ấn nút đi xuống.

“Đến muộn rồi đấy, Lima.”

Ngay khi Akikawa Sarina vừa bước ra khỏi thang máy, giọng nói khó chịu của người mà cô ghét nhất vang lên từ phía sau cánh cửa. Nhưng cô vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, bước vào phòng.

“Không ngờ lại là chính anh đến giao nhiệm vụ cho tôi. Hiếm thấy thật. Trước giờ chẳng phải anh luôn không cho tôi tham gia nhiệm vụ của anh sao?”

Cô không hề trả lời lời phàn nàn về việc đến muộn của Gin. Đương nhiên, cô biết hắn cũng chẳng thực sự quan tâm chuyện đó.

Ánh mắt lạnh lẽo của Gin dừng lại trên người cô. Hắn chú ý đến sắc mặt tái nhợt của cô và trong lòng bất giác dâng lên một luồng bực bội dữ dội.

Nhiệm vụ lần này rất quan trọng. Dù Gin đã phản đối, nhưng cả Rum và Vermouth đều đề cử Lima tham gia, và cuối cùng boss cũng chấp thuận.

Gin có thể hiểu vì sao Vermouth đề cử – ả ta lúc nào chẳng nuông chiều Lima. Nhưng Rum thì sao? Tại sao gã lại có thái độ khác thường như vậy? Quan trọng hơn, tại sao boss – người thừa biết Lima nguy hiểm và không ổn định – lại gật đầu?

Không hiểu nổi. Gin chỉ quyết định sẽ đích thân giám sát Lima trong suốt nhiệm vụ.

“Ngày mai, cô sẽ cải trang thành người này để thay thế mục tiêu tham gia hội nghị liên hợp. Chi tiết cụ thể lát nữa Vodka sẽ nói cho cô.”

Akikawa Sarina cúi đầu nhìn bức ảnh Gin đưa.

“Loại nhiệm vụ này từ trước đến nay chẳng phải đều do Vermouth xử lý sao? Tại sao lại đến lượt tôi?”

“Vermouth bận nhiệm vụ khác. Cô ta chỉ phụ trách giúp cô cải trang.”

Giao nhiệm vụ xong, Gin đứng dậy rời đi không chút do dự, để lại trong phòng chỉ còn Vodka và Akikawa Sarina.

Vodka trước giờ không có mâu thuẫn gì với Akikawa Sarina, nên khi đối diện cô cũng không có cảm xúc gì đặc biệt. Hắn giơ chiếc USB trong tay:

“Lima, chuẩn bị bắt đầu đi. Nhiệm vụ hôm nay của cô không hề nhẹ đâu. Xem xong tư liệu dịch dung của Vermouth, cô còn phải chạy đến Fukuoka để thế thân mục tiêu.”

Akikawa Sarina nhận lấy USB mà Vodka đưa, rồi như lơ đãng hỏi lại vấn đề ban nãy:

“Không phải Gin luôn không muốn tôi tham gia nhiệm vụ của hắn sao?”

Vodka không nghi ngờ gì, chỉ cười trả lời:

“Lần này là do Rum và Vermouth cùng đề cử cô đấy.”

Akikawa Sarina thoáng nhíu mày.

Cô cảm thấy có điều gì đó không ổn. Nhiệm vụ lần trước vốn đã vượt quá phạm vi công việc thông thường của cô. Lần này lại tiếp tục như vậy…

Tổ chức đang nghi ngờ mình sao?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me