[EDIT] (ĐN Conan) Gặp lại tổ chức Áo đen, tôi chỉ muốn chạy trốn 『1』
Chương 57: Nghiệp hỏa thiêu không hết tội ác 12
Nhìn họng súng đang chĩa vào giữa trán mình, Akikawa Sarina thản nhiên phớt lờ âm thanh hút khí sợ hãi của hệ thống vang lên trong đầu. Hệ thống thậm chí còn lo cô sẽ phân tâm, lập tức chủ động cắt âm thanh.Bên cạnh, tiếng cười điên dại của Chianti vang lên, nhưng Akikawa Sarina vẫn bình tĩnh nhìn người trước mặt – à không, nhìn chiếc áo khoác đen của Gin, vì chiều cao chênh lệch nên cô không thể thấy mặt hắn.“Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Anh gọi tôi tới nhận nhiệm vụ kiểu này, mà nguy hiểm lại cao như vậy.”Dù đang hóa trang, cô vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo từ nòng súng chĩa vào giữa trán, nhưng cô vẫn thản nhiên nói tiếp:
“Vermouth hiện không có ở đây, tôi cũng không muốn đội cái mặt nạ hóa trang này ra ngoài để lại dấu vết như thể tôi đang làm bia sống. À, đúng rồi, tôi còn cần giữ mặt này nữa không?”“Hừ, không cần.”
Gin thu súng lại, trả lời lạnh lùng:
“Sau này khi thâm nhập điều tra, cô cứ nghe chỉ thị của Bourbon. Tên thần bí đó rất giỏi mấy trò này.”Hắn lại liếc cô bằng ánh mắt băng giá:
“Lima, nếu nhiệm vụ lần này thất bại, cô sẽ được đưa vào Phòng thí nghiệm số 4 trước tiên.”Một lần nữa cảm nhận được cái kiểu trả lời “hỏi gì đáp nấy” của Gin, trong lòng Akikawa Sarina không khỏi rùng mình. Khi nghe đến cụm “Phòng thí nghiệm số 4”, ngón tay cô hơi co lại.“Biết rồi.” – cô đáp, giọng bình thản.Xem ra nhiệm vụ lần này thật sự quan trọng, ít nhất là nghiêm trọng tới mức khiến tổ chức lôi ra cả “Phòng thí nghiệm số 4” – nơi đã lâu không ai nhắc tới để uy hiếp cô.Sau đó cô quay sang nhìn Chianti – người vừa mới còn cười ngạo nghễ – và thong thả nói:
“Chianti, cô là tay súng bắn tỉa. Đừng hành xử như một kẻ giết người điên loạn. Làm vậy trông rất ngu xuẩn.”Korn lập tức kéo Chianti lại khi thấy cô định xông lên. Không phải vì sợ cô ta bị thương, mà vì nếu Chianti ra tay thật, Lima có thể lợi dụng tình huống này để rút khỏi nhiệm vụ. Cuối cùng thì người bị hại vẫn là Chianti thôi.Nếu không động tay, thì Chianti vốn dĩ cũng không đấu lại Lima. Nói cho cùng, họ chỉ đơn giản là không ưa cô vì cô là “người của Vermouth”. Không cần thiết phải gây chuyện vào lúc này.Thấy Chianti bị Korn giữ chặt, Akikawa Sarina chỉ thấy mất hứng, cô quay sang hỏi Gin:“Nếu hợp tác với Bourbon, tôi có thể không cần gặp hắn không?”Gin liếc cô một cái đầy ẩn ý, như thể nhìn thấu suy nghĩ của cô:
“Tùy cô. Miễn là đừng làm hỏng nhiệm vụ.”“Ha ha ha ha, sao vậy Lima, cô sợ Bourbon à?” – Chianti bị giữ lại mà vẫn bật cười lớn. Cô ta như thể nắm được điểm yếu của Lima – “Gương mặt đó, trong mấy người bọn cô không phải rất nổi tiếng sao?”Akikawa Sarina chẳng thèm để ý.
“Không liên quan đến tôi. Tôi đi trước đây.”Thấy Gin gật đầu, cô xoay người rời khỏi kho hàng.Cô đã nắm được thông tin mình cần, và không chịu nổi thêm giây phút nào nữa ở nơi này. Chỉ cần ở lại thêm chút nữa, cô sẽ muốn gọi cảnh sát tóm hết bọn chúng cho rồi.Sau khi vào xe, cuối cùng hệ thống mới dám thở phào một hơi.【 Hệ thống, bị dọa rồi à? 】Ngay sau đó, cô nghe thấy giọng hệ thống nghẹn ngào:
【 Ký chủ... ô ô ô... trước giờ ngài luôn sống kiểu khổ cực thế này sao? Ô ô ô... ký chủ, tôi xin lỗi ngài... 】Nếu không phải do lỗi hệ thống, thì cô đã không phải chịu đựng cuộc sống như địa ngục này – một giây lơ là là bị chĩa súng vào đầu. Chưa kể đến cái “Phòng thí nghiệm số 4” kia nữa. Nhìn thái độ thản nhiên của cô khi nghe đến tên đó, chắc chắn là cô đã quá quen với chuyện đó rồi.Lúc này, cuối cùng hệ thống cũng thực sự hiểu được, rốt cuộc mình đã gây rắc rối cỡ nào cho ký chủ.【 Ô ô ô, ký chủ, ngài thật sự quá tốt bụng... Hay là ngài cứ khiếu nại tôi đi. 】Tiểu hệ thống vừa khóc nức nở vừa lải nhải, sau đó một nút khiếu nại màu đỏ đột nhiên hiện ra trước mắt cô – là hệ thống tự kéo ra.【 Trước kia chẳng phải nói nếu tôi khiếu nại, cậu sẽ bị xử lý ở xưởng tái cấu trúc sao? Với cậu chẳng khác nào chết một lần nữa à? 】【 Ừ… đúng là vậy thật… 】Giọng hệ thống nhỏ như muỗi, vừa nghe đã biết nó sợ chuyện đó đến mức nào:
【 Nhưng mà... vì tôi mà ngài phải chịu khổ nhiều như vậy, bị khiếu nại cũng là đáng lắm. 】【 Thống Tử à, tôi còn sống được đến lúc cậu khởi động lại. Cậu cũng phải cố gắng sống thêm một chút chứ? Chết rất đáng sợ đấy. 】Nếu là trước kia, cô đã trực tiếp khiếu nại rồi. Nhưng hiện tại, lời bồi thường mà hệ thống đưa ra cũng có chút hiệu quả. Và có khiếu nại thì cũng không thay đổi được quá khứ mà cô đã trải qua. Cô thấy làm vậy không có gì thú vị cả.Hơn nữa, tiểu hệ thống cũng rất ngoan, tồn tại gần như vô hình. Nếu không có nhiệm vụ cập nhật hằng ngày, nhiều khi cô còn quên mất là mình có một cái hệ thống như vậy.【 Được rồi, cất cái nút khiếu nại đi, cản tầm nhìn lái xe của tôi. 】Nghe vậy, hệ thống lập tức thu nhỏ giao diện, giấu nút lại.【 Hệ thống, giúp tôi điều tra sâu hơn một chút về giáo phái Tam Hỏa, tiện thể tổng hợp lại một phần tài liệu nhé. 】【 Vâng, ký chủ. 】【 Không cần dùng phương pháp tiêu hao năng lượng, cứ từ từ cũng được. Dành năng lượng để phòng khi cần dùng. 】【 Vâng, ký chủ. 】Tại một căn biệt thự ở Tokyo.Giữa trưa cuối thu, ánh mặt trời rọi qua khe hở rèm cửa, cố gắng xuyên vào căn phòng u tối. Nhưng ánh sáng ấy vẫn không thể vào trong. Căn phòng tĩnh lặng như tờ, không khí đặc quánh mùi ẩm mốc và mục nát, thời gian nơi đây như bị đóng băng.Bóng tối bao trùm cả căn phòng, im lặng đến rợn người.Chỉ có ánh sáng từ màn hình máy tính là thứ duy nhất chiếu rọi nơi này.Cánh cửa phòng khẽ mở từ bên ngoài, một người bước vào, ngồi xuống bàn làm việc.Hắn trước tiên tra tin tức về các vụ phóng hỏa gần đây, đọc những bài đưa tin giật gân của truyền thông và những lời đồn đoán hỗn loạn trên các diễn đàn.Hắn cười lạnh một tiếng:
“Quả nhiên giống như đại nhân từng nói. Đám người này chẳng qua chỉ là một lũ ô hợp. Cần có sức mạnh của ngọn lửa để thanh lọc chúng!”Sau đó, hắn mở một phần mềm trò chuyện không có trên thị trường – đây là phần mềm chỉ có thể truy cập bằng một mạng tối chuyên biệt. Biểu tượng phòng trò chuyện là một con chim rực lửa đang bốc cháy.Lịch sử trò chuyện trong phòng không nhiều. Tin nhắn mới nhất là khoảng mười phút trước.Ẩn danh: Đại ca, tôi đã chuẩn bị xong, định ngày mai hành động ở Kiryoku.Ẩn danh: Kiryoku à? Cố lên nhé! Tôi đang ở Hokkaido chúc phúc cho cậu!Ẩn danh: Chúc cậu thành công!Ẩn danh: Nguyện thần linh che chở cho cậu.Người ngồi trước máy tính nhìn những dòng tin này, khóe miệng nở nụ cười đầy khoa trương. Hắn cũng chậm rãi gõ vào bàn phím:En: Chúc cậu thành công.
“Vermouth hiện không có ở đây, tôi cũng không muốn đội cái mặt nạ hóa trang này ra ngoài để lại dấu vết như thể tôi đang làm bia sống. À, đúng rồi, tôi còn cần giữ mặt này nữa không?”“Hừ, không cần.”
Gin thu súng lại, trả lời lạnh lùng:
“Sau này khi thâm nhập điều tra, cô cứ nghe chỉ thị của Bourbon. Tên thần bí đó rất giỏi mấy trò này.”Hắn lại liếc cô bằng ánh mắt băng giá:
“Lima, nếu nhiệm vụ lần này thất bại, cô sẽ được đưa vào Phòng thí nghiệm số 4 trước tiên.”Một lần nữa cảm nhận được cái kiểu trả lời “hỏi gì đáp nấy” của Gin, trong lòng Akikawa Sarina không khỏi rùng mình. Khi nghe đến cụm “Phòng thí nghiệm số 4”, ngón tay cô hơi co lại.“Biết rồi.” – cô đáp, giọng bình thản.Xem ra nhiệm vụ lần này thật sự quan trọng, ít nhất là nghiêm trọng tới mức khiến tổ chức lôi ra cả “Phòng thí nghiệm số 4” – nơi đã lâu không ai nhắc tới để uy hiếp cô.Sau đó cô quay sang nhìn Chianti – người vừa mới còn cười ngạo nghễ – và thong thả nói:
“Chianti, cô là tay súng bắn tỉa. Đừng hành xử như một kẻ giết người điên loạn. Làm vậy trông rất ngu xuẩn.”Korn lập tức kéo Chianti lại khi thấy cô định xông lên. Không phải vì sợ cô ta bị thương, mà vì nếu Chianti ra tay thật, Lima có thể lợi dụng tình huống này để rút khỏi nhiệm vụ. Cuối cùng thì người bị hại vẫn là Chianti thôi.Nếu không động tay, thì Chianti vốn dĩ cũng không đấu lại Lima. Nói cho cùng, họ chỉ đơn giản là không ưa cô vì cô là “người của Vermouth”. Không cần thiết phải gây chuyện vào lúc này.Thấy Chianti bị Korn giữ chặt, Akikawa Sarina chỉ thấy mất hứng, cô quay sang hỏi Gin:“Nếu hợp tác với Bourbon, tôi có thể không cần gặp hắn không?”Gin liếc cô một cái đầy ẩn ý, như thể nhìn thấu suy nghĩ của cô:
“Tùy cô. Miễn là đừng làm hỏng nhiệm vụ.”“Ha ha ha ha, sao vậy Lima, cô sợ Bourbon à?” – Chianti bị giữ lại mà vẫn bật cười lớn. Cô ta như thể nắm được điểm yếu của Lima – “Gương mặt đó, trong mấy người bọn cô không phải rất nổi tiếng sao?”Akikawa Sarina chẳng thèm để ý.
“Không liên quan đến tôi. Tôi đi trước đây.”Thấy Gin gật đầu, cô xoay người rời khỏi kho hàng.Cô đã nắm được thông tin mình cần, và không chịu nổi thêm giây phút nào nữa ở nơi này. Chỉ cần ở lại thêm chút nữa, cô sẽ muốn gọi cảnh sát tóm hết bọn chúng cho rồi.Sau khi vào xe, cuối cùng hệ thống mới dám thở phào một hơi.【 Hệ thống, bị dọa rồi à? 】Ngay sau đó, cô nghe thấy giọng hệ thống nghẹn ngào:
【 Ký chủ... ô ô ô... trước giờ ngài luôn sống kiểu khổ cực thế này sao? Ô ô ô... ký chủ, tôi xin lỗi ngài... 】Nếu không phải do lỗi hệ thống, thì cô đã không phải chịu đựng cuộc sống như địa ngục này – một giây lơ là là bị chĩa súng vào đầu. Chưa kể đến cái “Phòng thí nghiệm số 4” kia nữa. Nhìn thái độ thản nhiên của cô khi nghe đến tên đó, chắc chắn là cô đã quá quen với chuyện đó rồi.Lúc này, cuối cùng hệ thống cũng thực sự hiểu được, rốt cuộc mình đã gây rắc rối cỡ nào cho ký chủ.【 Ô ô ô, ký chủ, ngài thật sự quá tốt bụng... Hay là ngài cứ khiếu nại tôi đi. 】Tiểu hệ thống vừa khóc nức nở vừa lải nhải, sau đó một nút khiếu nại màu đỏ đột nhiên hiện ra trước mắt cô – là hệ thống tự kéo ra.【 Trước kia chẳng phải nói nếu tôi khiếu nại, cậu sẽ bị xử lý ở xưởng tái cấu trúc sao? Với cậu chẳng khác nào chết một lần nữa à? 】【 Ừ… đúng là vậy thật… 】Giọng hệ thống nhỏ như muỗi, vừa nghe đã biết nó sợ chuyện đó đến mức nào:
【 Nhưng mà... vì tôi mà ngài phải chịu khổ nhiều như vậy, bị khiếu nại cũng là đáng lắm. 】【 Thống Tử à, tôi còn sống được đến lúc cậu khởi động lại. Cậu cũng phải cố gắng sống thêm một chút chứ? Chết rất đáng sợ đấy. 】Nếu là trước kia, cô đã trực tiếp khiếu nại rồi. Nhưng hiện tại, lời bồi thường mà hệ thống đưa ra cũng có chút hiệu quả. Và có khiếu nại thì cũng không thay đổi được quá khứ mà cô đã trải qua. Cô thấy làm vậy không có gì thú vị cả.Hơn nữa, tiểu hệ thống cũng rất ngoan, tồn tại gần như vô hình. Nếu không có nhiệm vụ cập nhật hằng ngày, nhiều khi cô còn quên mất là mình có một cái hệ thống như vậy.【 Được rồi, cất cái nút khiếu nại đi, cản tầm nhìn lái xe của tôi. 】Nghe vậy, hệ thống lập tức thu nhỏ giao diện, giấu nút lại.【 Hệ thống, giúp tôi điều tra sâu hơn một chút về giáo phái Tam Hỏa, tiện thể tổng hợp lại một phần tài liệu nhé. 】【 Vâng, ký chủ. 】【 Không cần dùng phương pháp tiêu hao năng lượng, cứ từ từ cũng được. Dành năng lượng để phòng khi cần dùng. 】【 Vâng, ký chủ. 】Tại một căn biệt thự ở Tokyo.Giữa trưa cuối thu, ánh mặt trời rọi qua khe hở rèm cửa, cố gắng xuyên vào căn phòng u tối. Nhưng ánh sáng ấy vẫn không thể vào trong. Căn phòng tĩnh lặng như tờ, không khí đặc quánh mùi ẩm mốc và mục nát, thời gian nơi đây như bị đóng băng.Bóng tối bao trùm cả căn phòng, im lặng đến rợn người.Chỉ có ánh sáng từ màn hình máy tính là thứ duy nhất chiếu rọi nơi này.Cánh cửa phòng khẽ mở từ bên ngoài, một người bước vào, ngồi xuống bàn làm việc.Hắn trước tiên tra tin tức về các vụ phóng hỏa gần đây, đọc những bài đưa tin giật gân của truyền thông và những lời đồn đoán hỗn loạn trên các diễn đàn.Hắn cười lạnh một tiếng:
“Quả nhiên giống như đại nhân từng nói. Đám người này chẳng qua chỉ là một lũ ô hợp. Cần có sức mạnh của ngọn lửa để thanh lọc chúng!”Sau đó, hắn mở một phần mềm trò chuyện không có trên thị trường – đây là phần mềm chỉ có thể truy cập bằng một mạng tối chuyên biệt. Biểu tượng phòng trò chuyện là một con chim rực lửa đang bốc cháy.Lịch sử trò chuyện trong phòng không nhiều. Tin nhắn mới nhất là khoảng mười phút trước.Ẩn danh: Đại ca, tôi đã chuẩn bị xong, định ngày mai hành động ở Kiryoku.Ẩn danh: Kiryoku à? Cố lên nhé! Tôi đang ở Hokkaido chúc phúc cho cậu!Ẩn danh: Chúc cậu thành công!Ẩn danh: Nguyện thần linh che chở cho cậu.Người ngồi trước máy tính nhìn những dòng tin này, khóe miệng nở nụ cười đầy khoa trương. Hắn cũng chậm rãi gõ vào bàn phím:En: Chúc cậu thành công.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me