Edit Dn Conan Khi F5 Truong Canh Sat Lac Vao Dien Dan Xuyen Khong
Số 24 ngơ ngác lang thang trên con phố.Dù ở thế giới kia, hắn đã sống qua ngàn năm, nhưng khi trở về đây, mọi thứ vẫn quen thuộc đến mức khắc cốt ghi tâm: những con đường quen, những cửa hàng quen, cả những toà cao ốc quen. Thậm chí hắn có thể nhắm mắt cũng tìm được đường về nhà.Nhưng sao bên đường lại chẳng có một bóng người?Hôm nay… chẳng phải là Trung thu sao?Gió đêm se lạnh thổi qua người, mát mẻ dễ chịu, chỉ tiếc là có muỗi.Hắn lục hết các túi trên người, chỉ tìm được một chiếc điện thoại. Lật đi lật lại, hắn chắc chắn đây là điện thoại của một thiếu niên trung nhị, ngây thơ, chưa từng trải qua bóng tối.Vậy mà giây tiếp theo, hắn lại cười bật ra tiếng. Bởi vì chứng minh thư gắn trên điện thoại lại mang chính tên hắn.“Thật nực cười…” – hắn lắc đầu, rồi tuỳ tiện gọi vào một số trong danh bạ.“Alo! Xuyên Tử! Con ở đâu đấy? Mau về nhà ăn cơm!” – giọng mẹ hắn vang lên, chói sáng, hơi chua ngoa nhưng đầy sức sống, vừa nghe đã biết người Đông Bắc.“Mẹ với bố con, cả anh con nữa, đang làm món con thích nhất đây: sườn sốt chua ngọt, tôm xào hành, ông ngoại còn hầm cả sườn om. Chỉ thiếu hai món nữa là lên mâm. Về nhanh đi!”“Vâng, con biết rồi mẹ. Nhà còn nước ngọt không? Con mua thêm ít.” – Số 24 cố nén nghẹn ngào trong giọng.Ai ngờ đầu bên kia im lặng một chút rồi hỏi: “Xuyên Tử à, sao mẹ nghe giọng con cứ nghèn nghẹn thế?”Trong khoảnh khắc, Số 24 không biết nên nói gì. Chỉ muốn thốt lên: “Đúng là mẹ, cái này cũng nhận ra được.”“Thôi, mẹ chuyển cho con trăm đồng. Con cứ thuê nhà nghỉ ngủ tạm đi. Dịch dã thế này, lỡ dính bệnh thì đừng lây cả nhà. Mai bảo anh con mang đồ ngon cho. Thôi mẹ bận đây, cúp máy nhé.”Số 24: ………… Đúng rồi, chắc chắn là mẹ ruột.---Số 5 tỉnh lại trong trạng thái mơ hồ.Lý do rất đơn giản – cái trần nhà này quen quá, vừa nhìn là thấy… đau dạ dày. Đây là trần nhà bệnh viện.Nghĩ ngợi hồi lâu…“Bác sĩ Tiểu Lưu~” – cửa bật mở, một cô bé lao vào. Thấy Số 5 còn ngái ngủ, gương mặt non mềm, cô liền nhào tới cọ nắn một trận.“Cô nhỏ mang đồ ăn ngon cho cháu đây!”Số 5 ngẩn người nhìn cô bé, khoé mắt dần đỏ hoe, nước mắt lấp lánh.Cô bé là em gái út bên nhà cha hắn – trên danh nghĩa là cô, nhưng tuổi nhỏ hơn hắn ba tuổi, từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Tuy hay tự xưng “cô nhỏ”, nhưng thực ra chẳng khác nào em gái.Thấy Số 5 lặng lẽ rơi nước mắt, cô bé quýnh quáng:“Ấy! Đừng khóc mà! Cháu… cháu… cháu mang đồ ăn cho cháu này!!”“Bộp!” – cô đặt hộp cơm giấu sau lưng lên bàn làm việc.Ba hộp nhựa trong suốt, căng đầy những chiếc bánh bao nhân mỏng vỏ mềm.“Cháu mau ăn đi, chị dâu bảo chắc chắn cháu chưa kịp ăn gì, nên giục em mang tới.”Số 5 vội quệt nước mắt: “Cô cũng chưa ăn đúng không? Ngồi xuống ăn cùng đi.”Cô bé vui vẻ gật đầu, ngồi xuống.Bánh bao thơm nức: một hộp nhân thịt bò thì là, một hộp trứng xào ớt xanh, một hộp cần tây đậu hũ.Mỗi hộp đều ngon đến mức không thể tả.Số 2 ngồi nhíu mày nhìn một bàn… à không, phải nói là cả một tầng lầu nhà hàng toàn họ hàng thân thích. Trong lòng thầm khấn: Đừng bắt biểu diễn tài nghệ, đừng bắt biểu diễn tài nghệ, đừng bắt biểu diễn tài nghệ…“Con trai! Mau lên thể hiện chút gì cho mọi người xem đi!”Trời ạ, đúng là không như ý nguyện.Trong lòng Số 2 kêu khổ: Thể hiện gì chứ… cái thứ học từ mấy trăm năm trước mà còn bắt diễn lại… có mà lộ tẩy thì có!Cậu miễn cưỡng đứng dậy, mồ hôi túa ra trán, xung quanh ánh mắt tất cả đều đổ dồn về phía mình. Trong đầu gấp gáp rà soát lại xem mình đã học được kỹ năng gì.Có rồi!Cậu giật lấy cây quạt gấp trong tay ông bố, tiện tay lôi luôn cả thằng em sinh đôi đứng dậy.“Các ông bà, chú bác, cô dì, anh chị em! Nhân dịp Trung thu, chúc mọi người đoàn viên vui vẻ! Gần đây chúng cháu có học một bài văn Khẩu kỹ, hôm nay cháu và… à, cháu và Tử Ngọc xin phép múa rìu qua mắt thợ!”Thằng em sinh đôi đang mải mê gặm chân gà, ngẩn người: Ơ, tại sao lại lôi tôi vào…Số 2 liếc nó một cái, ra hiệu: Xong việc sẽ chia phần lợi ích.Thằng em: … Được thôi.“Ở kinh thành có một người giỏi khẩu kỹ. Khi yến tiệc linh đình, người đó ngồi sau tấm bình phong ở góc đông bắc đại sảnh. Chỉ cần một cái bàn, một cái ghế, một cây quạt, một thước gõ. Khách khứa ngồi đầy quanh. Một lát sau, chỉ nghe tiếng gõ một cái, cả sảnh im phăng phắc, không ai dám gây tiếng động…”“Đột nhiên lại gõ một cái, mọi âm thanh lập tức dứt hẳn. Khi vén bình phong lên thì chỉ còn thấy: một người, một bàn, một ghế, một quạt, một thước gõ mà thôi.”Tiếng vỗ tay vang dội không ngớt.Ông bố tràn đầy tự hào, ánh mắt rạng rỡ: “Giỏi lắm con trai! Giấu kỹ ghê, cho bố một bất ngờ lớn thế này!”Số 2 lau mồ hôi cười gượng, đáp vài câu qua loa.“Này Tử Bồi! Con học cái này từ bao giờ thế? Sao bố không biết?” – một thiếu niên có gương mặt giống hệt cậu tò mò hỏi.Số 2 liếc sang, nhét vào tay nó cái chân gà, thành công đánh lạc hướng sự chú ý.Lúc cần thông minh thì chẳng thông minh, đến lúc không cần lại ngốc nghếch hơn ba trăm điểm…
Ai bảo nó là em trai mình cơ chứ.Số 2 lại gắp cho nó thêm miếng sầu riêng chiên giòn.Hôm đó, mỗi “người mang số” đều quây quần cùng gia đình, ăn tối, xem tiết mục Trung thu.---Ở một thế giới khác:Matsuda Jinpei cùng cha mẹ tận hưởng giây phút đoàn viên hiếm hoi.Hagiwara Kenji và cả nhà vui vẻ vừa ăn bánh trung thu vừa trò chuyện.Morofushi Hiromitsu và Morofushi Takaaki nấu một bàn thức ăn, dâng trước linh vị cha mẹ, như thể cha mẹ vẫn còn ngồi đó.Date Wataru và Natalie cũng về thăm cha mẹ, nhận được phúc lành từ bề trên.Miyano Atsushi cùng vợ và hai con gái gõ cửa nhà Akai, mở cửa là Akai Tsutomu.Người đàn ông mặc vest đen, ria mép hình số 8, khẽ hôn lên đứa con trai đang ngủ say trên giường, rồi tung mình qua cửa sổ, dang đôi cánh đen biến mất trong đêm tối.Kazami Yuya tranh thủ hoàn thành công việc mà Furuya-sensei giao để về ăn cơm cùng gia đình. Ngay cả Furuya-sensei hôm nay cũng hiếm hoi gác công việc lại, tự nấu cho mình một bữa ngon.Vermouth và Gin… mái tóc vàng của hai kẻ đan xen rối bời, dưới ánh đèn mờ ảo, khó phân biệt ai với ai.Satou Miwako cùng Takagi Wataru đặt đồ cúng trước mộ cha cô.Jodie Starling ngồi trong nhà hàng, gọi rượu vang và bít tết, nhưng ánh mắt vẫn dõi ra dòng xe qua lại ngoài cửa sổ, trong mắt ngập tràn nhớ nhung và cô đơn.Cha mẹ Haneda khẽ chạm tay vào tấm ảnh con trai, khoé mắt ánh lên sự đỏ hoe.[Hệ thống thế giới: Chúc mừng nhân vật thế giới Conan đã đạt điều kiện thông quan! Đếm ngược 3, 2, 1, 0… Gói quà thông quan đã phát xong!]Đêm ấy, những ai mất đi người thân đều mơ thấy họ trở về.Vầng trăng chưa tròn hẳn, toả ánh sáng dịu dàng treo cao nơi bầu trời.“Ta biết có người yêu thương mình… nhưng hình như ta lại chẳng có năng lực để yêu thương người khác.”Dazai Osamu ngồi trong quán bar lờ mờ ánh sáng, vô thức gõ ngón tay lên ly rượu. Đá va vào thành cốc, vang lên tiếng trong trẻo.Oda Sakunosuke nhìn anh một cái: “Cậu biết đời là vô thường, đó là điểm mạnh của cậu.”Cậu chưa học được cách cảm nhận yêu thương, nhưng làn da lại hiểu rõ cái lạnh của thế gian.Nhìn chàng trai trong ánh sáng mờ ảo ấy, Oda không khỏi nghĩ vậy.“Không tan ca thì cũng khỏi cần đi làm.”
Sakaguchi Ango say gục trên quầy bar, miệng lẩm bẩm: “Không ngủ thì cũng chẳng cần phải dậy…”Dazai và Oda nghe vậy, trao nhau cái nhìn thương cảm: Đứa nhỏ đáng thương, chắc lại rụng thêm không ít tóc chỉ để được tan làm sớm.“Ta yêu kỳ nghỉ! Kỳ nghỉ muôn năm! Vì kỳ nghỉ, cạn thêm một ly nữa!!”
Ai bảo nó là em trai mình cơ chứ.Số 2 lại gắp cho nó thêm miếng sầu riêng chiên giòn.Hôm đó, mỗi “người mang số” đều quây quần cùng gia đình, ăn tối, xem tiết mục Trung thu.---Ở một thế giới khác:Matsuda Jinpei cùng cha mẹ tận hưởng giây phút đoàn viên hiếm hoi.Hagiwara Kenji và cả nhà vui vẻ vừa ăn bánh trung thu vừa trò chuyện.Morofushi Hiromitsu và Morofushi Takaaki nấu một bàn thức ăn, dâng trước linh vị cha mẹ, như thể cha mẹ vẫn còn ngồi đó.Date Wataru và Natalie cũng về thăm cha mẹ, nhận được phúc lành từ bề trên.Miyano Atsushi cùng vợ và hai con gái gõ cửa nhà Akai, mở cửa là Akai Tsutomu.Người đàn ông mặc vest đen, ria mép hình số 8, khẽ hôn lên đứa con trai đang ngủ say trên giường, rồi tung mình qua cửa sổ, dang đôi cánh đen biến mất trong đêm tối.Kazami Yuya tranh thủ hoàn thành công việc mà Furuya-sensei giao để về ăn cơm cùng gia đình. Ngay cả Furuya-sensei hôm nay cũng hiếm hoi gác công việc lại, tự nấu cho mình một bữa ngon.Vermouth và Gin… mái tóc vàng của hai kẻ đan xen rối bời, dưới ánh đèn mờ ảo, khó phân biệt ai với ai.Satou Miwako cùng Takagi Wataru đặt đồ cúng trước mộ cha cô.Jodie Starling ngồi trong nhà hàng, gọi rượu vang và bít tết, nhưng ánh mắt vẫn dõi ra dòng xe qua lại ngoài cửa sổ, trong mắt ngập tràn nhớ nhung và cô đơn.Cha mẹ Haneda khẽ chạm tay vào tấm ảnh con trai, khoé mắt ánh lên sự đỏ hoe.[Hệ thống thế giới: Chúc mừng nhân vật thế giới Conan đã đạt điều kiện thông quan! Đếm ngược 3, 2, 1, 0… Gói quà thông quan đã phát xong!]Đêm ấy, những ai mất đi người thân đều mơ thấy họ trở về.Vầng trăng chưa tròn hẳn, toả ánh sáng dịu dàng treo cao nơi bầu trời.“Ta biết có người yêu thương mình… nhưng hình như ta lại chẳng có năng lực để yêu thương người khác.”Dazai Osamu ngồi trong quán bar lờ mờ ánh sáng, vô thức gõ ngón tay lên ly rượu. Đá va vào thành cốc, vang lên tiếng trong trẻo.Oda Sakunosuke nhìn anh một cái: “Cậu biết đời là vô thường, đó là điểm mạnh của cậu.”Cậu chưa học được cách cảm nhận yêu thương, nhưng làn da lại hiểu rõ cái lạnh của thế gian.Nhìn chàng trai trong ánh sáng mờ ảo ấy, Oda không khỏi nghĩ vậy.“Không tan ca thì cũng khỏi cần đi làm.”
Sakaguchi Ango say gục trên quầy bar, miệng lẩm bẩm: “Không ngủ thì cũng chẳng cần phải dậy…”Dazai và Oda nghe vậy, trao nhau cái nhìn thương cảm: Đứa nhỏ đáng thương, chắc lại rụng thêm không ít tóc chỉ để được tan làm sớm.“Ta yêu kỳ nghỉ! Kỳ nghỉ muôn năm! Vì kỳ nghỉ, cạn thêm một ly nữa!!”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me