TruyenFull.Me

Edit Dn Conan Khi F5 Truong Canh Sat Lac Vao Dien Dan Xuyen Khong

Cảnh sát tới rất nhanh, pháp y đi cùng đưa ra phán đoán sơ bộ: nạn nhân chết do rối loạn nhịp tim và suy tim.

Nói cách khác, có thể đây chỉ là đột tử ngoài ý muốn.

Anmi Tsuruyoshi khẽ suy nghĩ, rồi nhận ra bản thân hoàn toàn không có tố chất làm thám tử. Anh chỉ đơn thuần cảm thấy có chút gì đó không đúng.

Vì từng có tiếp xúc với người chết, nên Anmi Nobuyoshi vẫn bị yêu cầu ở lại để ghi lời khai, và được thông báo rằng sau này nếu có vấn đề thì cảnh sát sẽ đến hỏi tiếp.

Anmi Tsuruyoshi không hề phản đối, đây vốn là thủ tục bình thường.

Thế nhưng, sang ngày hôm sau, anh lại bị gọi lên sở cảnh sát. Khi đến nơi, anh nhìn thấy hai người quen: một là nhân viên phục vụ quán cà phê, một là cô gái mà nạn nhân chuẩn bị cầu hôn.

Người phụ nữ đó tên là Chihara Keiko. Cô có gương mặt mang nét điển hình của phụ nữ Nhật truyền thống – không quá đẹp, nhưng cũng chẳng phải xấu.

Lý do phải lên sở cảnh sát lần này, là vì đã tìm ra nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết.

Thuốc lợi tiểu và caffeine trong cà phê đã tạo ra phản ứng xấu. Hơn nữa, nạn nhân vốn đã mắc nhiều bệnh: thận, suy tim, tiểu đường giai đoạn trung – cuối, cao huyết áp, gout. Kết quả là dẫn đến tử vong.

Qua kiểm tra, lượng caffeine cuối cùng nạn nhân hấp thụ đến từ một miếng bánh cà phê – loại bánh được trộn với hàm lượng caffeine cao.

“Dù là khách quen của quán, tôi đúng là có chút xung đột với vị khách đó… nhưng tôi, tôi chẳng có lý do gì để giết người cả.” Nhân viên phục vụ khó xử than thở.

Chihara Keiko thì khóc lòa nước mắt:

“Chẳng lẽ các anh nghi ngờ tôi là hung thủ sao? Nhưng chúng tôi yêu nhau thật lòng! Đã hứa sẽ bên nhau cả đời cơ mà!”

Câu nói này khiến không ít cảnh sát ở hiện trường đỏ mặt ngượng ngùng.

Anmi Tsuruyoshi trợn mắt, mệt mỏi nói:

“…Nói cho cùng thì tôi mới là người bị oan uổng nhất. Cho dù anh ta thực sự bị giết, thì tôi vừa không có động cơ, vừa chẳng có thời gian ra tay.”

Anh thậm chí còn để ý thấy Horita Minato đứng bên cạnh, vừa nín cười vừa giả vờ đánh “mèo mèo quyền.jpg”.

Nhưng hung thủ rốt cuộc là ai?

Vụ án xem như khép lại, vì nguyên nhân cái chết đã sáng tỏ. Thế nhưng, Anmi Tsuruyoshi vẫn có cảm giác bản thân đã nắm được một đầu mối nào đó, song lại chẳng thể xâu chuỗi.

Nếu thật sự là một vụ giết người thì…

“Thanh tra Megure, nếu đây là án mạng, thì vẫn còn một kẻ tình nghi khác.”

Horita Minato kịp thời lên tiếng.

Megure tò mò quay lại:

“Ồ? Horita, cậu có suy nghĩ gì sao?”

“Nếu đây là một vụ mưu sát, thì người tình nghi khác chính là thợ làm bánh của quán cà phê.”

Megure ngẫm nghĩ rồi quyết định:

“Được, báo cho thợ làm bánh đến sở ngay.”

Trong lúc đó, Anmi Tsuruyoshi quan sát thấy nét mặt Horita Minato dường như đã nhận ra điều gì, khóe môi ẩn hiện nụ cười đầy ẩn ý, rồi lại chìm vào suy tư.

Anmi cũng bắt đầu nhớ lại những lời khai, cố gắng tìm điểm bất thường. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng trong đầu anh bỗng lóe sáng.

Nếu thật sự là như vậy… hung thủ quả nhiên chính là người đó!

Thời gian trôi qua từng phút một, cảnh sát trở lại sở với vẻ mặt tiếc nuối.

“Thanh tra Megure, khi chúng tôi tìm thấy Matsushita Nobuya – thợ làm bánh của quán cà phê… ông ta đã tự sát vì sợ tội. Hiện thi thể đang trên đường đưa về.”

Mọi chuyện phải kể từ bốn năm trước…

---

Bốn năm trước, hai chàng trai và một cô gái trẻ cùng tốt nghiệp đại học.

Một người quyết định về nhà kế thừa quán cà phê vốn đã sắp phá sản.

Người kia thì với thân phận đầu bếp, đề nghị sẽ tới giúp đỡ.

Cô gái, dù có chút tiếc nuối, nhưng vẫn nghe theo ý kiến gia đình, đi làm nhân viên văn phòng cho một công ty. Tuy vậy, cô hứa rằng sẽ thường xuyên đến quán ủng hộ.

Cứ thế, ba người bọn họ tưởng chừng đã bước sang những con đường khác nhau. Nhưng nói vậy cũng không hẳn chính xác, bởi cô gái thật sự vẫn thường ghé quán. Thỉnh thoảng, ba người vẫn sẽ ngồi lại cùng nhau, trò chuyện rôm rả như xưa.

Một năm sau, chàng trai làm chủ quán lấy hết dũng khí tỏ tình với cô gái. Bất ngờ thay, cô cũng có cảm tình với anh. Thế là hai người chính thức hẹn hò, mà chẳng ai nhận ra, từ khi ấy, Nobuya – cậu bạn đầu bếp – bỗng trở nên lặng lẽ hơn rất nhiều.

“Dạo này tớ muốn chuyên tâm nghiên cứu thêm về ẩm thực, cả mấy món bánh ngọt mới nữa.” Nobuya cố gắng mỉm cười để nói.

Cậu bạn chủ quán – Ryu – bất lực vỗ vai anh:

“Dù thế nào đi nữa, cậu cũng phải có cuộc sống riêng chứ.”

Nobuya chỉ buồn bã gật đầu một tiếng “Ừm”.

Nhờ tài nghệ của Nobuya, quán cà phê ngày càng đông khách, trong khi tình cảm giữa Ryu và Keiko cũng ngày một bền chặt.

Cho đến một ngày, Nobuya phát hiện Ryu lén tiêm insulin. Ngày hôm sau, trước khi gặp Keiko, Ryu lại tiêm thêm một mũi, sau đó cùng cô chia nhau một miếng bánh socola.

Nobuya nghĩ rằng Keiko đã biết tình trạng sức khỏe của Ryu, nên anh tìm cơ hội nói chuyện với cô.

“Cậu có biết Ryu… cơ thể anh ấy không ổn không?”

Keiko sững sờ nhìn anh:

“Anh đang nói linh tinh gì vậy, Nobuya?”

Matsushita Nobuya hít sâu, cố gắng bình tĩnh hơn rồi nói rõ ràng:

“Mấy hôm trước, tôi tận mắt thấy Ryu tiêm insulin vào buổi tối.”

Nhìn dáng vẻ như vừa sét đánh ngang tai của cô gái, anh vội ngậm miệng.
Thì ra Ryu chưa từng hé nửa lời…

Mãi sau, Keiko mới lắp bắp tìm lại được giọng nói:

“Chuyện này… thực sự quá sốc với tôi. Tôi… tôi muốn… tôi muốn đợi anh ấy tự nói ra. Có lẽ… có lẽ bản thân anh ấy còn chưa thể chấp nhận nổi.”

Nhưng lời giải thích đó chỉ có thể tạm thời xoa dịu cả hai. Mỗi lần gặp lại, cô vẫn kín đáo lắc đầu với Nobuya, ra hiệu rằng mình vẫn chưa nhận được câu trả lời.

Cuối cùng, một ngày nọ, Keiko tình cờ phát hiện trong túi của Ryu có thuốc lợi tiểu cùng nhiều loại thuốc khác.

Trong thoáng chốc, cô bắt đầu hoài nghi – liệu mình có yêu nhầm người chăng?

Thế nhưng, cho dù như vậy, Keiko vẫn tiếp tục tìm cớ bào chữa cho người mình yêu. Dù chính cô cũng biết, những cái cớ ấy chẳng hề thuyết phục.

Mãi đến khi Nobuya đưa cho cô một tập hồ sơ bệnh án dày cộp…

Tình yêu mà cô đã gìn giữ suốt bao năm trời, trong phút chốc sụp đổ thành một trò cười.

Matsushita Nobuya cũng áy náy vì chính mình đã mang đến tin tức đau lòng ấy. Nhưng trong khi nhìn thấy người con gái mình thầm yêu khóc nức nở, anh lại không thể ngăn được niềm hy vọng le lói trong lòng.

Chihara Keiko cứ khóc mãi, khóc mãi không dừng.

Vậy chẳng lẽ… liệu có thể nào… anh có cơ hội không?

Thế nhưng, câu nói tiếp theo của Keiko đã khiến Nobuya như rơi xuống vực băng lạnh:

“Tôi vẫn muốn đợi thêm một chút. Lỡ như… lỡ như anh ấy chịu thành thật với tôi thì sao…”

---

Horita Minato nhìn Chihara Keiko, người đang khóc lóc như hoa lê gặp mưa khi chuẩn bị rời khỏi sở cảnh sát, đột nhiên cất tiếng:

“Thật ra, tất cả chuyện này đều do cô sắp đặt phải không?”

Bước chân của Chihara Keiko khựng lại:

“Horita cảnh quan, tôi… tôi không hiểu anh đang nói gì.”

“Ví dụ như việc cô biết Matsushita Shinya có tình cảm với mình.” Horita Minato lạnh lùng đáp.

“Cô hết lần này đến lần khác, trước mặt người đang thầm yêu mình, lại ám chỉ rằng đối phương là chỗ dựa duy nhất. Sau đó, cô lại bày tỏ tình yêu của mình với một kẻ khác – mà kẻ đó lại chính là người đang làm tổn thương cô.”

“Hạng mục ‘lời khai’ của cô… thật sự chẳng thể tin được đâu, Chihara tiểu thư.”

Không khí bỗng trở nên ngột ngạt. Chợt, Chihara Keiko quay đầu lại, trên gương mặt là nụ cười ngọt ngào mà quái dị:

“Nhưng tôi yêu Okita Ryuunosuke, Horita cảnh quan.”

Cô khẽ nói:

“Horita cảnh quan, chắc hẳn anh chưa từng thật sự yêu ai… Nếu yêu một người—”

Câu nói bỏ lửng, cô xoay người, rời khỏi sở cảnh sát.

Anmi Tsuruyoshi tới sở bằng mô-tô, anh để xe ở góc hẻm nhỏ.

Khi anh đang dắt xe đi, từ phía bên kia bức tường vọng đến một giọng nữ quen thuộc mà xa lạ.

Những từ ngữ anh nghe được ngắt quãng, chỉ loáng thoáng: “nhiệm vụ”, “giải quyết”, “ngụy trang”…

Điều anh không thấy chính là, ở bên kia bức tường ấy, người đang nói chuyện không ai khác ngoài Chihara Keiko – một trong những nghi phạm của vụ án.

Cô ta gỡ bỏ lớp ngụy trang, để lộ dung mạo thật: một mỹ nhân tóc vàng, mắt xanh, môi đỏ rực.

Mỹ nhân kéo khóa chiếc áo da bó sát, châm một điếu thuốc lá mảnh cho phụ nữ.

Một năm trước, Chihara Keiko phát hiện ra tình yêu của mình, nhưng tất cả chỉ là một trò lừa gạt. Trong cơn phẫn nộ và bất lực, cô gia nhập Tổ Chức. Sau khi vượt qua các vòng khảo hạch, suýt chút nữa đã được cấp cho một “mật danh”. Những gì học được trong tổ chức, cô đã dùng hết vào kế hoạch báo thù.

Suy đoán của Horita cảnh quan là đúng, nhưng không hoàn toàn chính xác. Có lẽ anh ta không ngờ rằng, người thật sự đứng sau kế hoạch báo thù kia, vốn dĩ không phải là Chihara Keiko.

Mỹ nhân hít một hơi khói thật sâu, rồi chậm rãi nhả ra. Giọng cô trong điện thoại lạnh lùng, quyến rũ, còn hơi khàn khàn:

“Nhiệm vụ hoàn tất. Scotland, bên cậu có thể ra tay rồi. Nhớ ngụy trang thành tự sát, và đừng tò mò quá nhiều.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me