Edit Dn Conan Toi Npc Hom Nay Quyet Lam Ruou That
Dù sao thì cả còng tay cảnh sát cũng đã dùng tới, kế hoạch phía trước coi như xong đời, chẳng còn đường quay lại nữa. Đã không thể tiếp tục làm bộ làm tịch kiểu cô em bánh bèo ngây thơ vô hại thì chỉ còn cách đóng trọn vai một kẻ cuồng tội phạm ngoài vòng pháp luật.Dù gì cũng đã đi đến nước này rồi, thì cứ vui chơi cho đã rồi tính tiếp. Nước láng giềng có câu ngạn ngữ rất hay: Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.Yanamyo Ryo nhanh chóng làm xong công tác chuẩn bị tâm lý. Thiên phú phạm tội là trời ban, không tận dụng thì thật phí của trời.Furuya Rei vẫn còn ngủ, Ryo kéo chăn lên một chút để lộ phần thân trên của anh ta ra, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán anh. Sau đó, cô rón rén xuống giường.Vì cơ thể vẫn còn yếu, chân cô mềm nhũn khi đặt xuống đất, suýt nữa thì ngã sấp mặt, may mà kịp thời bám vào mép giường.Furuya Rei trên giường vẫn không bị đánh thức bởi động tĩnh vừa rồi, Ryo an tâm thở phào.Dù gì thì tối qua cũng chơi dai như vậy, tên này chắc chắn là mệt lả rồi.Ryo thản nhiên cầm lấy điện thoại của Furuya Rei, nghênh ngang rời khỏi tầng hầm, bắt đầu công việc dọn dẹp tàn cuộc.Cô gọi điện cho trợ lý Kazami Yuya của Rei, giả giọng anh ta xin nghỉ dài hạn. Vốn dĩ tưởng sẽ phải dẻo mỏ nói một hồi, ai ngờ bên kia lại phối hợp ngoài dự đoán, cứ như đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước.Ryo cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng không nghĩ nhiều. Cô lại gọi cho Masa, nhờ chuẩn bị vài bộ đồ tắm rửa dành cho nam giới, tiện thể mua luôn một cặp còng tay có dây xích dài - loại vừa đủ để người ta có thể đi lại một cách "tự do có điều kiện".Masa rất biết điều, chỉ một tiếng sau là giao hàng tới tận cửa.Chỉ có điều, lúc giao hàng lại đúng lúc đụng mặt Kudo Shinichi - cậu vừa về đến nhà, thấy Masa giao cho Ryo một túi du lịch to đùng phồng căng, trên mặt không khỏi lộ vẻ nghi ngờ và tò mò.Tội phạm lão luyện Yanamyo Ryo vẫn vững như bàn thạch, lướt qua ánh nhìn dò xét của Kudo Shinichi, thản nhiên xách túi quay về phòng.Rèm cửa của căn biệt thự được kéo kín mít, cỏ dại mọc um tùm ngoài vườn, nhìn qua cứ có cảm giác âm u hoang vắng đến kỳ lạ.Ryo xách túi vào phòng khách, mở ra kiểm tra hàng.Sau đó cô lập tức gọi lại cho Masa:
"Ta bảo mua mấy bộ đồ tắm rửa cho nam, không phải là mấy bộ cosplay tình thú! Với lại đám đồ chơi linh tinh kia là sao hả? Cậu coi thường kỹ năng của đại tỷ này đấy à? Mau mang lại cho tôi mấy bộ bình thường!"Nửa tiếng sau, Masa lại mang đồ tới lần nữa. Ryo cầm bộ đồ mới xuống tầng hầm, còn mấy thứ "trái với lương tâm nhân loại" thì cô tùy tiện nhét vào ngăn tủ trong phòng khách.Furuya Rei chắc là mệt thật, đến giờ vẫn chưa tỉnh - cũng tốt, để cô dễ hành động, khỏi phải lôi cổ anh ta dậy.Yanamyo Ryo tìm được chìa khóa trên một cái bàn gần cửa, không khỏi thầm khâm phục bản thân.Tối qua mệt như vậy mà vẫn không quên giấu chìa khóa ở chỗ kín - đúng là có đầu óc.Nếu Gin mà biết, không biết có nên cảm thấy vui mừng không nữa.Thở hổn hển làm xong việc thay đồ cho "nạn nhân", Ryo vừa nấu xong trứng cuộn cơm thì Furuya Rei cuối cùng cũng tỉnh.Đây là lần đầu tiên hai người chính thức đối mặt nhau khi cả hai đều hoàn toàn tỉnh táo.Thành thật mà nói, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ đến mức chính Ryo cũng không dám tin.Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cô áp dụng phương pháp "cuồng đồ ngoài vòng pháp luật" ở thế giới thực, lại không có hệ thống hay đạo cụ hỗ trợ. Cô cũng không chắc liệu mình có sơ suất ở chỗ nào không.Đặc biệt khi đối tượng là Bourbon.Dù đại đa số thời gian trông anh ta hơi ngốc, nhưng lúc nghiêm túc thì lại cực kỳ thông minh. Rất khó đối phó.Furuya Rei dường như cũng rất bình tĩnh với tình trạng của mình - anh dùng tay bị còng luồn vào mái tóc vàng nhạt rối bời, tiếng xích sắt va chạm vang vọng khắp tầng hầm.Chỉ là một hành động bình thường, mà Ryo lại nhìn ra mấy phần quyến rũ chết người.Xong rồi. Có khi cô còn thích anh ta hơn cả mình tưởng.Vậy thì càng không thể thả người đi dễ dàng được.Ít nhất là cho tới khi anh cũng yêu cô.Yanamyo Ryo lờ mờ cảm thấy hình như mình có chỗ nào đó đi chệch đường ray trong kế hoạch "theo đuổi đối tượng", nhưng lại không xác định được sai ở đâu.Yêu... chẳng phải là muốn chiếm hữu sao?"Furuya tiên sinh," Ryo nhẹ nhàng nói, giọng mềm như lụa, "Ngài không cần sợ, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không làm ngài bị thương.""...Cho tôi chút nước được không?" Giọng Furuya Rei khàn khàn, âm cuối như vuốt nhẹ bên tai bằng lông vũ."Rượu cũng được, trừ Rye Whiskey."Câu nói bất ngờ khiến Ryo nghẹn cả lời. Cô đâu có bắt cóc người về để hành hạ - tất nhiên là không định để anh ta chết khát."Ngài thích loại rượu nào? Bourbon Whiskey?" Ryo bật cười.Furuya Rei nghiêm túc nghĩ một lúc rồi trả lời:
"Không. Maraschino - ở quán bar."Yanamyo Ryo thoáng tưởng anh đã khôi phục ký ức, nhưng nhìn kỹ lại thì dường như không phải. Ánh mắt anh ta bình thản, không chút gợn sóng.Cô rót cho anh một ly Maraschino, rồi đẩy cả phần trứng cuộn cơm tới trước mặt.Furuya Rei ung dung ăn uống, cứ như không phải đang bị nhốt ở tầng hầm nhà người ta.Sau khi ăn xong, Ryo bắt đầu thử đưa câu chuyện quay về nhịp điệu của "cuồng đồ ngoài vòng pháp luật":"Ngươi đừng có mơ trốn thoát. Chỉ cần ngoan ngoãn chiều chuộng ta, đợi đến khi ta vui rồi, tự nhiên sẽ thả ngươi."Furuya Rei gật đầu....Gì đây?Sao lại ngoan như vậy?Tuyệt đối có âm mưu!Tên này chắc chắn đang tính làm gián điệp nằm vùng, rồi một ngày nào đó đem cả cô lẫn thế lực sau lưng cô ra ánh sáng!A, nam nhân.Khóe môi Furuya Rei dính một hạt cơm, Ryo đưa tay lau đi, rồi không nhịn được cúi xuống hôn nhẹ lên đó.Furuya Rei hơi ngẩn người."Nhìn cái gì mà nhìn! Còn làm vẻ mặt đáng yêu như vậy, ta hôn ngươi thật đấy!" Ryo mặt đỏ lừ quát nhỏ.Ở trường, cô cũng đã xin nghỉ phép mấy hôm. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô thật sự không yên tâm để Furuya Rei ở nhà một mình...Buổi tối hôm đó, hai người đột nhiên... lại ngủ chung một giường.Yanamyo Ryo cũng từng cân nhắc khả năng Furuya Rei sẽ nhân lúc cô ngủ mà ra tay gì đó, nhưng rồi nhớ đến chuyện cảnh sát có giới hạn đạo đức nghề nghiệp, nên vẫn cứ yên tâm lên giường - cơ hội bồi dưỡng tình cảm tốt thế này không thể lãng phí được.Trước khi ngủ, cô liền bắt đầu kể chuyện tình yêu ngàn lẻ một đêm, chỉ là toàn bộ nhân vật chính đều bị thay tên thành "Furuya Rei" và "Yanamyo Ryo".Đây chính là chiến lược "đường vòng cứu quốc".Chuyện giữa Bourbon và Maraschino cô không dám nhắc, chỉ dám lắp ghép tình tiết từ chỗ này chỗ kia, đổi vai đổi tên, mong sao lừa được Furuya Rei chút nào hay chút đó.Rõ ràng là Furuya Rei không ngu như vậy.Kể được hai chuyện thì Yanamyo Ryo tự biết không ổn, chán nản nằm vật xuống, phất tay: "Ngủ thôi."Chỉ là, Furuya Rei hiển nhiên không có ý định ngủ sớm đến thế.Yanamyo Ryo cảm nhận được bàn tay kia đang mơn man trên cơ thể mình, do dự hỏi:
"Anh định làm gì?"Furuya Rei khẽ hôn lên cổ cô, rồi dần dần hạ xuống. Giọng nói khản khàn như tan vào bóng đêm:
"Không phải em bảo anh phải hầu hạ em cho tốt sao?"Nói thì nói vậy, nhưng anh có phải dạng người thật sự nghe lời đâu chứ?Ngón tay màu lúa mạch lướt dọc theo bắp đùi trắng mịn, Furuya Rei mỉm cười khẽ:
"Thả lỏng đi, anh sẽ khiến em thoải mái."Cảnh sát đã nói thì sẽ làm.Thật ra đêm qua Yanamyo Ryo vẫn chưa hoàn toàn hưởng thụ được, dù sao cũng là lần đầu tiên, Furuya Rei rõ ràng còn chút mất kiểm soát. Cô chỉ đơn thuần muốn có được người đàn ông này nên vẫn cố gắng chịu đựng. Nhưng đêm nay lại hoàn toàn khác.Vị cảnh sát kia nghiêm túc quán triệt triết lý "hầu hạ", từ tay cho đến miệng đều không ngơi nghỉ.Đến cuối cùng, Yanamyo Ryo chảy cả nước mắt vì sung sướng, chỉ có thể ngửa đầu cầu xin:
"Đừng... như vậy..."Tên này... tại sao trong chuyện này lại bỗng nhiên thành thạo đến thế? Không lẽ vụng trộm học bồi bổ?Kết thúc rồi, Furuya Rei ôm cô, vòng dây xích kim loại bên cạnh cũng bị kéo ướt sũng. Anh nhẹ nhàng hôn lên môi Yanamyo Ryo, giọng khản đặc:
"Xin lỗi, tối qua anh làm em khó chịu lắm phải không?"Yanamyo Ryo lúc này đã thoải mái đến mức không còn sức nói chuyện. Cô nhìn anh chằm chằm, giơ tay ôm lấy cổ anh:
"Furuya Rei."Cô gọi tên anh."Ừ?""Em rất thích anh."Ngày hôm sau hai người ngủ thẳng đến trưa. Yanamyo Ryo mơ màng nhớ lại đêm qua, vẫn còn đang đắm chìm trong dư vị thì Furuya Rei đã chôn đầu vào cổ cô.Cô hỏi: "Anh cũng thích em đúng không?"Đối phương đáp: "Ừ."Vấn đề là, một cảnh sát vừa làm xong chuyện giường chiếu, nói "Ừ" thì đáng tin được bao nhiêu phần trăm?Yanamyo Ryo ngẫm lại, cảm thấy khả năng cô vừa thả người ra thì đối phương sẽ lập tức vặn tay cô rồi áp giải về trại giam, xác suất này ít nhất cũng là một phần vạn.Cô thừa biết mấy người thuộc FBI, CIA hay cảnh sát đều rất giỏi lừa dối tình cảm người khác.Đàn ông mà. Tưởng cô dễ tin lắm chắc?Thế là cô quyết định: cứ ngoan ngoãn mà ở tầng hầm đi cho tôi nhờ.Masa rất hiểu chuyện, đã chuẩn bị xích sắt siêu dài, đủ để Furuya Rei tự do hoạt động trong phạm vi tầng hầm. Sợ anh nhàm chán, Yanamyo Ryo còn mua về một đống tiểu thuyết tình yêu kiểu "bá đạo tổng tài cưỡng đoạt lương dân", quyết tâm mưa dầm thấm đất, khiến anh sớm đầu hàng, nguyện ý ở lại bên cô mãi mãi.Furuya Rei thật sự rất chăm chú đọc, khiến Yanamyo Ryo vừa mừng vừa lo.Mấy ngày nay cô không thấy cảnh sát có bất kỳ biểu hiện kháng cự nào. Thỉnh thoảng cô cũng tự hỏi mình có hơi quá đáng, nhưng đối phương lại trông như thể đang tận hưởng?Yanamyo Ryo càng nghĩ càng thấy không ổn, kiểu gì giữa chuyện này cũng có một âm mưu cực lớn.Một lần nửa đêm, cô chập chờn mở mắt, lờ mờ thấy Furuya Rei ngồi cạnh, tay đang vuốt ve sợi xích kim loại, vẻ mặt mơ hồ khó đoán.Một lúc sau, cô cảm nhận được anh buông sợi xích xuống, hơi thở nóng hổi phả vào cổ, từng cái hôn như lưu luyến không rời.Không dám động đậy, cô giả vờ ngủ say.Furuya Rei hôn dần dần xuống dưới, từ cổ họng phát ra tiếng cười khẽ say mê:
"Ryo-chan, chúng ta cả đời ở lại chỗ này nhé, được không?"Yanamyo Ryo im lặng chửi thề: rốt cuộc là ai giam ai trong tầng hầm đây hả?Cô vốn không sợ gì, chỉ sợ có người còn điên hơn mình.Tình hình biến chuyển rồi.Yanamyo Ryo quyết định phải mời Kusuoemon xuất sơn, xóa ký ức mấy ngày gần đây của Furuya Rei, đổi sang kế hoạch hành động mới.Đang định ra cửa, chuông cửa vang lên.Là tiến sĩ Agasa, Miyano Shiho và đám nhóc trong Đội thám tử nhí tới chơi.Yanamyo Ryo liền mở cửa cho họ.Vừa mở cửa ra, phía sau lại xuất hiện thêm một anh FBI cùng một người trông như trục quay máy giặt.Yanamyo Ryo: "......"Bây giờ đóng cửa lại còn kịp không?Rõ ràng là không. Làm vậy chẳng khác gì tự khai mình có tật.Yanamyo Ryo lặng lẽ mời cả đám vào nhà. Đám trẻ thì vô tư, mỗi đứa đều mang theo quà tặng cho cô. Người lớn cũng có mang quà - ngoại trừ Kudo Shinichi.Thiếu niên trinh thám giờ đây trưởng thành hơn chút, mắt cong cong, cười như không:
"Nghe nói tiến sĩ Agasa muốn đến thăm hàng xóm mới, tôi liền đi theo. Quà thì bạn gái tôi gửi sau sẽ đến, tiểu thư Anh Đào sẽ không để ý chứ?"Để ý thì có ích gì, hả đại thám tử?
"Ta bảo mua mấy bộ đồ tắm rửa cho nam, không phải là mấy bộ cosplay tình thú! Với lại đám đồ chơi linh tinh kia là sao hả? Cậu coi thường kỹ năng của đại tỷ này đấy à? Mau mang lại cho tôi mấy bộ bình thường!"Nửa tiếng sau, Masa lại mang đồ tới lần nữa. Ryo cầm bộ đồ mới xuống tầng hầm, còn mấy thứ "trái với lương tâm nhân loại" thì cô tùy tiện nhét vào ngăn tủ trong phòng khách.Furuya Rei chắc là mệt thật, đến giờ vẫn chưa tỉnh - cũng tốt, để cô dễ hành động, khỏi phải lôi cổ anh ta dậy.Yanamyo Ryo tìm được chìa khóa trên một cái bàn gần cửa, không khỏi thầm khâm phục bản thân.Tối qua mệt như vậy mà vẫn không quên giấu chìa khóa ở chỗ kín - đúng là có đầu óc.Nếu Gin mà biết, không biết có nên cảm thấy vui mừng không nữa.Thở hổn hển làm xong việc thay đồ cho "nạn nhân", Ryo vừa nấu xong trứng cuộn cơm thì Furuya Rei cuối cùng cũng tỉnh.Đây là lần đầu tiên hai người chính thức đối mặt nhau khi cả hai đều hoàn toàn tỉnh táo.Thành thật mà nói, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ đến mức chính Ryo cũng không dám tin.Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cô áp dụng phương pháp "cuồng đồ ngoài vòng pháp luật" ở thế giới thực, lại không có hệ thống hay đạo cụ hỗ trợ. Cô cũng không chắc liệu mình có sơ suất ở chỗ nào không.Đặc biệt khi đối tượng là Bourbon.Dù đại đa số thời gian trông anh ta hơi ngốc, nhưng lúc nghiêm túc thì lại cực kỳ thông minh. Rất khó đối phó.Furuya Rei dường như cũng rất bình tĩnh với tình trạng của mình - anh dùng tay bị còng luồn vào mái tóc vàng nhạt rối bời, tiếng xích sắt va chạm vang vọng khắp tầng hầm.Chỉ là một hành động bình thường, mà Ryo lại nhìn ra mấy phần quyến rũ chết người.Xong rồi. Có khi cô còn thích anh ta hơn cả mình tưởng.Vậy thì càng không thể thả người đi dễ dàng được.Ít nhất là cho tới khi anh cũng yêu cô.Yanamyo Ryo lờ mờ cảm thấy hình như mình có chỗ nào đó đi chệch đường ray trong kế hoạch "theo đuổi đối tượng", nhưng lại không xác định được sai ở đâu.Yêu... chẳng phải là muốn chiếm hữu sao?"Furuya tiên sinh," Ryo nhẹ nhàng nói, giọng mềm như lụa, "Ngài không cần sợ, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không làm ngài bị thương.""...Cho tôi chút nước được không?" Giọng Furuya Rei khàn khàn, âm cuối như vuốt nhẹ bên tai bằng lông vũ."Rượu cũng được, trừ Rye Whiskey."Câu nói bất ngờ khiến Ryo nghẹn cả lời. Cô đâu có bắt cóc người về để hành hạ - tất nhiên là không định để anh ta chết khát."Ngài thích loại rượu nào? Bourbon Whiskey?" Ryo bật cười.Furuya Rei nghiêm túc nghĩ một lúc rồi trả lời:
"Không. Maraschino - ở quán bar."Yanamyo Ryo thoáng tưởng anh đã khôi phục ký ức, nhưng nhìn kỹ lại thì dường như không phải. Ánh mắt anh ta bình thản, không chút gợn sóng.Cô rót cho anh một ly Maraschino, rồi đẩy cả phần trứng cuộn cơm tới trước mặt.Furuya Rei ung dung ăn uống, cứ như không phải đang bị nhốt ở tầng hầm nhà người ta.Sau khi ăn xong, Ryo bắt đầu thử đưa câu chuyện quay về nhịp điệu của "cuồng đồ ngoài vòng pháp luật":"Ngươi đừng có mơ trốn thoát. Chỉ cần ngoan ngoãn chiều chuộng ta, đợi đến khi ta vui rồi, tự nhiên sẽ thả ngươi."Furuya Rei gật đầu....Gì đây?Sao lại ngoan như vậy?Tuyệt đối có âm mưu!Tên này chắc chắn đang tính làm gián điệp nằm vùng, rồi một ngày nào đó đem cả cô lẫn thế lực sau lưng cô ra ánh sáng!A, nam nhân.Khóe môi Furuya Rei dính một hạt cơm, Ryo đưa tay lau đi, rồi không nhịn được cúi xuống hôn nhẹ lên đó.Furuya Rei hơi ngẩn người."Nhìn cái gì mà nhìn! Còn làm vẻ mặt đáng yêu như vậy, ta hôn ngươi thật đấy!" Ryo mặt đỏ lừ quát nhỏ.Ở trường, cô cũng đã xin nghỉ phép mấy hôm. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô thật sự không yên tâm để Furuya Rei ở nhà một mình...Buổi tối hôm đó, hai người đột nhiên... lại ngủ chung một giường.Yanamyo Ryo cũng từng cân nhắc khả năng Furuya Rei sẽ nhân lúc cô ngủ mà ra tay gì đó, nhưng rồi nhớ đến chuyện cảnh sát có giới hạn đạo đức nghề nghiệp, nên vẫn cứ yên tâm lên giường - cơ hội bồi dưỡng tình cảm tốt thế này không thể lãng phí được.Trước khi ngủ, cô liền bắt đầu kể chuyện tình yêu ngàn lẻ một đêm, chỉ là toàn bộ nhân vật chính đều bị thay tên thành "Furuya Rei" và "Yanamyo Ryo".Đây chính là chiến lược "đường vòng cứu quốc".Chuyện giữa Bourbon và Maraschino cô không dám nhắc, chỉ dám lắp ghép tình tiết từ chỗ này chỗ kia, đổi vai đổi tên, mong sao lừa được Furuya Rei chút nào hay chút đó.Rõ ràng là Furuya Rei không ngu như vậy.Kể được hai chuyện thì Yanamyo Ryo tự biết không ổn, chán nản nằm vật xuống, phất tay: "Ngủ thôi."Chỉ là, Furuya Rei hiển nhiên không có ý định ngủ sớm đến thế.Yanamyo Ryo cảm nhận được bàn tay kia đang mơn man trên cơ thể mình, do dự hỏi:
"Anh định làm gì?"Furuya Rei khẽ hôn lên cổ cô, rồi dần dần hạ xuống. Giọng nói khản khàn như tan vào bóng đêm:
"Không phải em bảo anh phải hầu hạ em cho tốt sao?"Nói thì nói vậy, nhưng anh có phải dạng người thật sự nghe lời đâu chứ?Ngón tay màu lúa mạch lướt dọc theo bắp đùi trắng mịn, Furuya Rei mỉm cười khẽ:
"Thả lỏng đi, anh sẽ khiến em thoải mái."Cảnh sát đã nói thì sẽ làm.Thật ra đêm qua Yanamyo Ryo vẫn chưa hoàn toàn hưởng thụ được, dù sao cũng là lần đầu tiên, Furuya Rei rõ ràng còn chút mất kiểm soát. Cô chỉ đơn thuần muốn có được người đàn ông này nên vẫn cố gắng chịu đựng. Nhưng đêm nay lại hoàn toàn khác.Vị cảnh sát kia nghiêm túc quán triệt triết lý "hầu hạ", từ tay cho đến miệng đều không ngơi nghỉ.Đến cuối cùng, Yanamyo Ryo chảy cả nước mắt vì sung sướng, chỉ có thể ngửa đầu cầu xin:
"Đừng... như vậy..."Tên này... tại sao trong chuyện này lại bỗng nhiên thành thạo đến thế? Không lẽ vụng trộm học bồi bổ?Kết thúc rồi, Furuya Rei ôm cô, vòng dây xích kim loại bên cạnh cũng bị kéo ướt sũng. Anh nhẹ nhàng hôn lên môi Yanamyo Ryo, giọng khản đặc:
"Xin lỗi, tối qua anh làm em khó chịu lắm phải không?"Yanamyo Ryo lúc này đã thoải mái đến mức không còn sức nói chuyện. Cô nhìn anh chằm chằm, giơ tay ôm lấy cổ anh:
"Furuya Rei."Cô gọi tên anh."Ừ?""Em rất thích anh."Ngày hôm sau hai người ngủ thẳng đến trưa. Yanamyo Ryo mơ màng nhớ lại đêm qua, vẫn còn đang đắm chìm trong dư vị thì Furuya Rei đã chôn đầu vào cổ cô.Cô hỏi: "Anh cũng thích em đúng không?"Đối phương đáp: "Ừ."Vấn đề là, một cảnh sát vừa làm xong chuyện giường chiếu, nói "Ừ" thì đáng tin được bao nhiêu phần trăm?Yanamyo Ryo ngẫm lại, cảm thấy khả năng cô vừa thả người ra thì đối phương sẽ lập tức vặn tay cô rồi áp giải về trại giam, xác suất này ít nhất cũng là một phần vạn.Cô thừa biết mấy người thuộc FBI, CIA hay cảnh sát đều rất giỏi lừa dối tình cảm người khác.Đàn ông mà. Tưởng cô dễ tin lắm chắc?Thế là cô quyết định: cứ ngoan ngoãn mà ở tầng hầm đi cho tôi nhờ.Masa rất hiểu chuyện, đã chuẩn bị xích sắt siêu dài, đủ để Furuya Rei tự do hoạt động trong phạm vi tầng hầm. Sợ anh nhàm chán, Yanamyo Ryo còn mua về một đống tiểu thuyết tình yêu kiểu "bá đạo tổng tài cưỡng đoạt lương dân", quyết tâm mưa dầm thấm đất, khiến anh sớm đầu hàng, nguyện ý ở lại bên cô mãi mãi.Furuya Rei thật sự rất chăm chú đọc, khiến Yanamyo Ryo vừa mừng vừa lo.Mấy ngày nay cô không thấy cảnh sát có bất kỳ biểu hiện kháng cự nào. Thỉnh thoảng cô cũng tự hỏi mình có hơi quá đáng, nhưng đối phương lại trông như thể đang tận hưởng?Yanamyo Ryo càng nghĩ càng thấy không ổn, kiểu gì giữa chuyện này cũng có một âm mưu cực lớn.Một lần nửa đêm, cô chập chờn mở mắt, lờ mờ thấy Furuya Rei ngồi cạnh, tay đang vuốt ve sợi xích kim loại, vẻ mặt mơ hồ khó đoán.Một lúc sau, cô cảm nhận được anh buông sợi xích xuống, hơi thở nóng hổi phả vào cổ, từng cái hôn như lưu luyến không rời.Không dám động đậy, cô giả vờ ngủ say.Furuya Rei hôn dần dần xuống dưới, từ cổ họng phát ra tiếng cười khẽ say mê:
"Ryo-chan, chúng ta cả đời ở lại chỗ này nhé, được không?"Yanamyo Ryo im lặng chửi thề: rốt cuộc là ai giam ai trong tầng hầm đây hả?Cô vốn không sợ gì, chỉ sợ có người còn điên hơn mình.Tình hình biến chuyển rồi.Yanamyo Ryo quyết định phải mời Kusuoemon xuất sơn, xóa ký ức mấy ngày gần đây của Furuya Rei, đổi sang kế hoạch hành động mới.Đang định ra cửa, chuông cửa vang lên.Là tiến sĩ Agasa, Miyano Shiho và đám nhóc trong Đội thám tử nhí tới chơi.Yanamyo Ryo liền mở cửa cho họ.Vừa mở cửa ra, phía sau lại xuất hiện thêm một anh FBI cùng một người trông như trục quay máy giặt.Yanamyo Ryo: "......"Bây giờ đóng cửa lại còn kịp không?Rõ ràng là không. Làm vậy chẳng khác gì tự khai mình có tật.Yanamyo Ryo lặng lẽ mời cả đám vào nhà. Đám trẻ thì vô tư, mỗi đứa đều mang theo quà tặng cho cô. Người lớn cũng có mang quà - ngoại trừ Kudo Shinichi.Thiếu niên trinh thám giờ đây trưởng thành hơn chút, mắt cong cong, cười như không:
"Nghe nói tiến sĩ Agasa muốn đến thăm hàng xóm mới, tôi liền đi theo. Quà thì bạn gái tôi gửi sau sẽ đến, tiểu thư Anh Đào sẽ không để ý chứ?"Để ý thì có ích gì, hả đại thám tử?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me