TruyenFull.Me

Edit Dn Conan Toi Npc Hom Nay Quyet Lam Ruou That

Trời trong nắng ấm - một ngày như bao ngày.

Hôm qua là sinh nhật của Matsuda Jinpei. Để dành cho anh ta một bất ngờ khó quên, vợ chồng Furuya cùng các thành viên khác trong nhóm cảnh sát đã chuẩn bị một buổi tiệc "đập đá" sinh nhật long trọng. Vì vợ chồng Yanamyo lại-lại-lại ra ngoài du lịch, nên địa điểm tổ chức tiệc được chọn là biệt thự rộng rãi của họ.

Tối đó sau khi tiễn bạn bè về, cả nhóm cảnh sát mở tiệc lần hai, rồi ngủ luôn ở biệt thự Yanamyo. Họ thậm chí chẳng buồn đi về phòng riêng, mà nằm ngổn ngang trên sàn phòng khách, chỗ nào còn trống là lăn ra ngủ.

Sáng hôm sau - hay nói chính xác hơn là trưa hôm sau - người dậy đầu tiên là Yanamyo Ryo.

Thấy đám người vẫn còn ngủ say như chết, cô nhẹ tay lấy một cái áo đắp cho Furuya Rei đang ngủ trên sofa, rồi định bụng ra ngoài đi dạo, hít thở "không khí trong lành đầu ngày"... À nhầm, không khí trong lành đầu... trưa.

Đẩy cửa ra, cây cối cao cao rợp bóng, gió lạnh thổi xuyên qua rừng, tuyết trắng ào ào xộc thẳng vào mặt. Trên đỉnh Toyama xa xa, mặt trời buồn bã lấp ló sau lớp sương tuyết.

Chắc chắn là tư thế mở cửa của mình có gì đó sai.

Yanamyo Ryo đóng cửa lại, hít sâu một hơi, rồi bất ngờ kéo cửa mở toang lần nữa.

Một tiếng quạ kêu quái đản vang lên từ rừng sâu.

Cô hắt xì một cái, mặt không biểu cảm đóng cửa lại, quay vào phòng khách, gọi đám người vẫn đang ngủ dậy, và bình tĩnh thông báo:

"Chúng ta... có vẻ đã xuyên không rồi."

Không sai. Biệt thự vốn nằm ở trung tâm thành phố, chỉ sau một đêm đã bị "dịch chuyển" vào rừng núi hoang vu. Hôm qua còn là giữa hè nắng gắt, hôm nay ngoài kia đã là tuyết phủ trời đông.

Chuyện này nếu không phải xuyên không thì là cái gì?

Yanamyo Ryo ra cửa sổ nhìn thử, thấy lọ nuôi ve sầu đặt ngoài ban công đã bị đóng băng. Cô đau lòng lau nước mắt, Furuya Rei ngập ngừng hỏi:

"Có cần chôn nó không?"

Ryo lắc đầu:
"Không. Em không thể để một con ve sầu cô độc nằm lại nơi đất khách quê người."

Nhóm cảnh sát rõ ràng chưa từng có kinh nghiệm xuyên không. Sau khi ra ngoài khám phá một vòng rồi trở lại, ai nấy đều ngạc nhiên:

"Bên ngoài... hoàn toàn khác rồi!"

Còn tưởng tôi đang đùa chắc?

Yanamyo Ryo bật máy sưởi trong nhà, ôm chén trà nóng ngồi trên sofa.

Matsuda Jinpei nhíu mày:
"Không lẽ... đây là trò đùa của ai?"
Ánh mắt nghi ngờ hướng về phía Ryo.

Ryo túm lấy gối sofa ném về phía hắn:
"Sao lúc nghi ngờ người khác lại nhìn tôi?! Tôi đâu phải kiểu người nhàm chán như thế!"

Matsuda Jinpei bắt lấy cái gối, đặt xuống sofa nằm gối đầu, ngáp dài:
"Nhưng cô lại rất giống kiểu người như thế."

"Giờ làm gì tiếp theo đây?"
Thấy hai người sắp cãi nhau to, Morofushi Hiromitsu vội xoa dịu. Hagiwara Kenji cũng nhỏ giọng nói với bạn mình:
"Bớt gây chuyện đi."

Matsuda Jinpei hừ một tiếng, không đáp.

"Cứ chờ xem." Yanamyo Ryo nghiêm túc nói.
"Sẽ có kami-sama (thần linh) đến cứu chúng ta."

Morofushi Hiromitsu: "...Ha?"

Lúc mấy người còn đang tranh luận về việc kami-sama có thật hay không, thì Date Wataru đứng bên cửa sổ chụp ảnh lia lịa bằng điện thoại.

Hagiwara Kenji không nhịn được hỏi:
"Lớp trưởng, anh đang làm gì vậy?"

Date Wataru lắc lắc điện thoại, cười:
"Lâu lâu mới gặp chuyện thần kỳ như vậy, tôi muốn chụp lại gửi cho Natalie xem."

Natalie - giờ là vợ anh - vì công việc nên không đi cùng. Nếu không, có lẽ cô cũng đã "xuyên qua" cùng rồi.

Tuy chuyện rất bất thường, nhưng cũng may là nhóm cảnh sát có tinh thần thép. Sau khi nghe Yanamyo Ryo nói sẽ có kami-sama đến cứu, mọi người đành tạm thời tin đại.

Và rồi chuông cửa vang lên.

Yanamyo Ryo bật dậy đầu tiên:
"Tôi đi mở cửa cho kami-sama!"

Cửa vừa mở ra, gió tuyết lạnh buốt tạt thẳng vào mặt.

"Xin lỗi, xe chúng tôi chết máy. Có thể trú nhờ tạm không?"
Một thiếu niên ăn mặc lạc điệu với tuyết trắng, nói bằng giọng Osaka.

Nếu chỉ có thiếu niên thì còn đỡ. Nhưng cạnh cậu là một đứa bé tiểu học - khuôn mặt quen thuộc không thể lẫn vào đâu.

Edogawa Conan nở nụ cười ngọt ngào, bóp giọng nói ngoan:
"Làm ơn nhé, chị ơi, vùng này chỉ có mỗi căn nhà này thôi..."

Yanamyo Ryo nhìn chằm chằm cậu ta một lúc, sau đó đóng sầm cửa lại.

Furuya Rei - vốn biết Saiki Kusuo là có thật - thấy Ryo quay về với vẻ mặt nghiêm trọng, liền lo lắng hỏi:

"Sao vậy?"
Matsuda Jinpei cũng ló đầu:
"Kami-sama tới rồi à?"

Yanamyo Ryo đau khổ nói:
"Đến thì đến rồi... nhưng là Tử Thần."

Ngoài cửa, Edogawa Conan và Hattori Heiji nhìn nhau.

"Sao... sao lại như vậy?"

Theo lý mà nói, với khuôn mặt dễ thương của Conan, đại tỷ tỷ nào mà chẳng mềm lòng? Nhưng người phụ nữ vừa rồi... như thể đã biết rõ cậu là ai, lại còn chẳng có tí thiện cảm nào!

"Heiji, giờ sao đây?"

Xe được đẩy sang lề đường, Mori Kogoro, Mori Ran, Amuro Tooru và Toyama Kazuha cũng tiến về phía biệt thự.

"Chủ nhà chịu cho mình trú tạm không?"
Kazuha thổi hơi hâm nóng đôi tay đã tê dại vì lạnh.

Hattori kéo tay cô nhét vào túi áo mình:
"...Không chắc. Bọn tớ mới nói một câu thì cổ đã đóng cửa."

Nhưng giữa núi tuyết như thế này, không tìm được chỗ trú thì họ cũng đến thua vì lạnh mất.

"Để ta, Mori Kogoro, thử xem sao!"
Ông chỉnh lại cổ áo bông, hắng giọng, rồi tiến lên ấn chuông.

Cánh cửa lại mở ra - vẫn là Yanamyo Ryo.

Lần này chỉ có Conan và Heiji là đã gặp cô, những người còn lại đều lần đầu nhìn thấy nữ chủ nhân biệt thự.

Người phụ nữ lười nhác dựa vào khung cửa, mái tóc đỏ uốn dài phủ vai như sóng biển đỏ thẫm. Đôi mắt cùng màu, lạnh lẽo như chính cơn bão tuyết ngoài kia.

Toyama Kazuha theo phản xạ rụt vào sau lưng Hattori.

Mori Kogoro cũng mất vài giây mới hoàn hồn sau khi bị vẻ đẹp của "mỹ nhân lạnh lùng" đập vào mắt.

"Xin lỗi đã quấy rầy. Tôi là thám tử nổi tiếng Mori Kogoro. Mong có thể được tá túc tạm một đêm, chờ tuyết ngừng sẽ lập tức rời đi."

Mori Kogoro vẫn đang lải nhải một tràng dài, nhưng ánh mắt của Yanamyo Ryo lại chỉ tập trung vào chàng trai tóc vàng da ngăm đứng phía sau.

Lại là một người tên Rei!

Ban nãy khi nhìn thấy Conan, cô còn tưởng bọn họ quay ngược về quá khứ-thì ra là thế giới song song sao!

Rei của thế giới song song lại là kiểu này à... Cảm giác có chút kỳ lạ so với người chồng của cô.

Ánh mắt của Yanamyo Ryo thật sự quá rõ ràng và nóng bỏng, người có mặt ở đây cũng chẳng phải kẻ ngốc, từng người một đều nhìn Amuro Tooru bằng ánh mắt như thể vừa tìm được đột phá khẩu.

Amuro Tooru đã quen ứng phó với kiểu phụ nữ này tại quán cà phê Poirot. Tuy đối phương lần này lạnh lùng và xinh đẹp hơn thường lệ, nhưng anh vẫn rất có kinh nghiệm mà mỉm cười nhẹ nhàng, lịch thiệp nói:
"Tôi là Amuro Tooru, xin hỏi chúng tôi có thể vào tránh tuyết được không?"

Anh mặc áo phao dài màu đen, cổ áo lót lông trắng che nửa khuôn mặt. Tuyết mỏng phủ trên vai, trên mái tóc vàng nhạt cũng vương đầy tuyết trắng.

Chà, Rei mà nói câu như thế thì đúng là không thể từ chối nổi rồi.

"...Các người đợi chút." Yanamyo Ryo do dự một chút, tháo khăn choàng lông đang quấn cổ đưa cho Amuro Tooru, "Tôi sẽ ra mở cửa cho mọi người sau."

Amuro Tooru theo phản xạ nhận lấy khăn choàng, hơi sững lại. Trên đó vẫn còn hơi ấm cơ thể lưu lại.

Dù sao thì... anh cũng chẳng thấy lạnh.

Anh đưa khăn choàng cho Toyama Kazuha đang run lập cập vì rét, nhưng cô nàng lập tức xua tay từ chối, nói bằng giọng Osaka đặc trưng:
"Nếu tiểu thư chủ nhà thấy anh đem khăn choàng của cổ cho người khác, không chừng lập tức đuổi bọn mình ra luôn đó."

Nói xong, cô còn nghiêm túc bổ sung:
"Cổ hình như rất thích anh đấy."

Mori Kogoro hừ nhẹ, lầm bầm:
"Đẹp trai đúng là có lợi thật."

Amuro Tooru: "......"

Hattori Heiji ngây ngô phụ họa:
"May mà có Amuro-san ở đây, không thì tụi này rét chết mất... Khó lắm mới mời được các người đến chơi ở Osaka một chuyến..."

Một lát sau, Yanamyo Ryo lại mở cửa.

"Mời vào."

Mọi người ùa vào huyền quan biệt thự, cửa lập tức đóng lại phía sau, cách biệt hoàn toàn với gió tuyết gào thét bên ngoài. Hơi ấm trong nhà khiến ai cũng rùng mình thoải mái.

"Cứ tự nhiên ngồi đi."

Phòng khách khá lớn, vài đồ đạc để sát tường nhìn như tàn dư của một bữa tiệc chưa kịp dọn dẹp.

Một bên tường là dãy ghế sofa xám nhạt nối dài, bên cạnh là hai ghế sofa đơn cùng tông màu. Bộ sofa bao quanh một tấm thảm mềm ở giữa, trên thảm là chiếc bàn thủy tinh dài, có bình hoa lớn cắm đầy cẩm tú cầu mùa hạ.

Edogawa Conan nhìn bình hoa đó lâu hơn bình thường.

Đúng là nhà giàu, giữa mùa đông mà vẫn cắm hoa mùa hè.

Mọi người ngồi xuống sofa, còn vị nữ chủ nhân biệt thự thì vào bếp chuẩn bị trà nước.

"Chỗ này tối qua có tiệc sinh nhật à?" Hattori Heiji lại không kìm được mà mở miệng, cơn nghiện thám tử trỗi dậy.

"Bạn tôi sinh nhật, tôi mời họ đến chơi thôi." Yanamyo Ryo không thèm ngẩng đầu trả lời.

"Ồ? Vậy bây giờ họ đang ở đâu?" Hattori Heiji cười, "Trên sofa vẫn còn hơi ấm, chắc họ mới đứng dậy không lâu. Giờ tuyết rơi dày thế này, chắc khó mà lái xe đi được... nên có khi họ vẫn chưa rời khỏi đâu nhỉ?"

Yanamyo Ryo đặt ấm trà nóng lên bàn thủy tinh trước mặt, rồi vuốt mái tóc đỏ dài rủ xuống ra sau tai.

Cô mỉm cười nhẹ nhàng với Hattori Heiji:
"Này nhóc, hỏi nhiều như vậy là ta giết đấy."

Giọng nói lạnh băng khiến cả đám giật nảy mình.

Toyama Kazuha vội vàng đỡ lời:
"X-xin lỗi! Heiji không có ý xấu, bọn em sẽ không hỏi nữa đâu..."

Với con gái, Yanamyo Ryo lại dịu dàng hơn nhiều. Cô mỉm cười cong cong mắt:
"Đừng lo, ta đùa thôi mà~"

Edogawa Conan chăm chú nhìn cô, sắc mặt nghiêm túc.

Cậu không tin cô ta nói đùa... Câu vừa rồi, cậu thực sự cảm nhận được sát khí.

Cô ta không phải người bình thường.

Mỹ nhân lạnh lùng đó liếc nhìn Conan đầy hàm ý, rồi ánh mắt dừng lại trên người Amuro Tooru.

"Tôi chuẩn bị trà hoa cho hai vị tiểu thư xinh đẹp cùng cậu nhóc này, còn hai quý ông còn lại, có muốn uống rượu không?"

Nghe thấy rượu, Mori Kogoro lập tức sáng bừng nét mặt.

"Vậy làm phiền nhé!"

Amuro Tooru hơi do dự, như tò mò hỏi:
"Xin hỏi có những loại rượu nào?"

Yanamyo Ryo mở tủ rượu trong bếp, quay lưng về phía mọi người. Vòng eo thon gọn, mái tóc dài khẽ lay động ở đuôi.

"Có Bourbon Whiskey," cô quay người lại, tay cầm chai rượu, nở nụ cười vừa xinh đẹp vừa nguy hiểm, "Tôi thích nhất Bourbon Whiskey. Anh muốn thử một ly không?"

Amuro Tooru và Edogawa Conan sắc mặt đồng loạt biến đổi vì câu nói ấy. Nhưng cô lại chậm rãi nói tiếp:
"Trong nhà còn có Scotch Whiskey và rượu Maraschino, muốn loại nào?"

Amuro Tooru nhìn đôi mắt đẹp như đá quý của người phụ nữ trước mặt, đáp khẽ:
"Bourbon Whiskey, làm phiền."

"Không vấn đề!" Cô ta có vẻ rất vui vì lựa chọn của anh. Sau khi rót rượu xong, cô cũng tự rót cho mình một ly rồi thong thả ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn.

"Tối nay gió tuyết không ngừng, các người muốn trú lại thì cũng được thôi. Chỉ có một yêu cầu-tuyệt đối không được bước vào căn phòng tận cùng phía trong tầng hai."
Cô chống cằm nhìn mọi người, ánh mắt nhấn mạnh dừng lại trên người Edogawa Conan và Hattori Heiji,
"Nếu có ai trái lời... tôi sẽ lập tức đuổi các người ra ngoài. Mà tôi thì chẳng quan tâm mấy chuyện các người có bị chết rét hay không đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me