TruyenFull.Me

[EDIT] (ĐN Conan) Tôi, NPC, Hôm Nay Quyết Làm Rượu Thật!

Chương 12: Những ngày tháng lớn lên ở tổ chức 11

AristiaClaes

Đi học thì đi học, nhưng thân là sát thủ, Shimizu Ryo vẫn không thoát khỏi cuộc sống "nghiệp chính" của mình. Tổ chức không nuôi kẻ vô dụng.

Khác với cuộc sống cuối tuần của những nữ sinh trung học bình thường - hẹn hò, xem phim, hát karaoke - cuối tuần của Shimizu Ryo là sát thủ Gin và nhiệm vụ ám sát, so với mấy thứ kia quả thực là đẳng cấp V.

Chưa bàn tới chuyện khác, phối hợp giữa cô và Gin thì ngày càng ăn ý.

Ví dụ như:

Từ khoảng cách hơn 800 mét, viên đạn bắn ra như phong hầu, mục tiêu bị xử lý gọn gàng. Gin thu súng ngắm, hừ lạnh một tiếng:

"Thứ phế vật như vậy cũng đòi thoát khỏi sự kiểm soát của tổ chức à? Không biết lượng sức mình."

Shimizu Ryo đang ôm súng ngắm canh giữ phía đối diện suýt nữa ngủ gật, nghe vậy lập tức choàng tỉnh, lao tới bộ đàm phát một tràng "cầu vồng thí" (lời khen ngợi rực rỡ như bắn ra cầu vồng).

"Không hổ là đại ca! Nhìn cái thân thủ này! Nhìn cái tư thế này! Nhìn cả quỹ đạo viên đạn này! Đừng nói là một tên phản đồ, có thêm mười bảy mười tám tên nữa cũng chẳng bằng một đầu ngón tay của đại ca! À đúng rồi, ngài có chép lại thông tin không?"

Làm cộng sự với Gin có mỗi điểm này là ổn.

Anh ta là kiểu đa nghi, chuyện gì có thể tự làm tuyệt đối không giao cho người khác. Shimizu Ryo nhiều lúc đi làm nhiệm vụ chẳng khác gì thằng đệ vác đồ.

Cô không có bằng lái, đến ngay cả chức năng "tài xế dự phòng" như Vodka cũng không phát huy được. Để khỏi bị đá ra khỏi đội ba người, Shimizu Ryo dốc sức tìm đủ cách để khai phá nghề phụ "máy phát cầu vồng thí".

Chỉ là... Gin dường như chẳng buồn nghe, lần nào cũng ngắt lời cô giữa chừng bằng cách... bóp cổ tay.

Shimizu Ryo thì lại mắc chứng ép buộc nhẹ, cảm thấy nếu đã bắt đầu "cầu vồng thí" thì không thổi cho trọn bộ thì thấy khó chịu vô cùng.

Thế nên mỗi lần đi làm nhiệm vụ, cảnh tượng thường thành ra như thế này:

Shimizu Ryo thu thập tình báo, hoặc lấy từ nhân viên tình báo nội bộ của tổ chức. Vodka lái xe đến hiện trường. Gin nổ súng xử lý mục tiêu. Shimizu Ryo bắt đầu bắn ra tràng cầu vồng thí. Gin bóp cổ tay cắt đứt. Shimizu Ryo bị đuổi xuống khỏi chiếc Porsche, ngồi xe điện về nhà.

Lâu dần, Shimizu Ryo cảm thấy thân thủ của mình bắt đầu hơi... rỉ sét.

Không phải ảo giác.

Lần đó đi làm nhiệm vụ, cô bị mục tiêu từ phía sau khóa cổ. Lần này có hai tên - một sáng một tối. Không giống mấy mục tiêu trước, bọn này cũng là dân lăn lộn ngoài xã hội, kỹ năng do thám và phản do thám đều không tệ, lại thêm tính cách tàn nhẫn, biết xuống tay, là đối thủ vô cùng khó chơi.

Khi Shimizu Ryo đang thu thập thông tin, một trong hai tên gần như hoàn toàn ẩn thân, nên cô cũng không biết lần này là bẫy do hai người bọn họ dựng lên.

Dùng sinh mạng đồng bọn làm mồi nhử, dụ thợ săn ra khỏi bóng tối, sau đó lật bài ngược thế cờ.

Lúc ấy kỹ năng cận chiến của Shimizu Ryo chỉ khoảng 65 điểm, vừa mới đụng vào tên đánh lén thì đã bị hắn khóa cổ.

Tên đó định dùng cô làm con tin để mặc cả với Gin. Nhưng hắn vừa mở lời, bên kia Gin đã thẳng tay tắt máy truyền tin.

Tên kia: "?"

Shimizu Ryo: "......"

Chỉ là thao tác thường lệ thôi.

Ngay giây sau đó, một viên đạn từ súng ngắm của Gin xẹt qua vai trái của Shimizu Ryo, bắn thẳng vào người tên kia. Shimizu Ryo đã chuẩn bị từ trước, thừa lúc đối phương vì đau mà sơ sẩy một khắc, khuỷu tay phải thúc ngược vào bụng hắn. Khi cánh tay hắn lơi lỏng ra, Shimizu Ryo đột ngột cúi người nhào về phía trước.

Viên đạn thứ hai của Gin gần như cùng lúc bay sượt qua đỉnh đầu cô, xuyên thẳng qua tên kia.

Máu nóng hổi hắt lên mặt.
Shimizu Ryo đưa tay phải lên lau, vuốt tóc rối ra sau đầu. Màu máu đỏ sẫm in lên khuôn mặt nhỏ trắng như sứ, như một đóa anh túc bung nở.

Viên đạn của Gin cọ qua vai trái Shimizu Ryo, đánh đến mức thịt da toạc ra, trắng cả xương, máu thịt lổn nhổn - có một kiểu tàn nhẫn mà méo mó đến mức... lại trở thành mỹ cảm.

Shimizu Ryo đau đến mức chỉ muốn gào khóc "oa oa", nhưng nghĩ đến chuyện Gin có khi vẫn đang nhìn, đành nghiến răng chịu đựng.

Chịu cái quái gì! Có bị ngốc không mới cố chịu?!

Không chậm trễ, Shimizu Ryo chi luôn 5 điểm trong hệ thống để mua đạo cụ "【Che chắn cảm giác đau trong nửa giờ】". Đạo cụ vừa kích hoạt, lập tức không còn cảm giác đau đớn gì, cô cảm thấy giờ lấy cánh tay trái ném tạ cũng chẳng hề hấn gì.

"Còn sống à." Gin và Vodka đi tìm thấy cô, như thường lệ, gửi lời chào hỏi vô cùng thân tình.

Shimizu Ryo lạnh lùng cười, "Thương nhẹ thôi mà, không đến mức chết."

Gin chẳng buồn để ý, nhìn qua vết thương rồi nói:

"Chỉ là vết thương nhỏ, không chết được. Vodka, lái xe lại đây, đưa cô ta đến trạm y gần nhất."

Trên cái thế giới này, mấy kẻ mang súng cướp cò mà bị thương là chuyện hết sức bình thường. Mà loại người này cũng chẳng thể đến bệnh viện chính quy, cho nên dần dà hình thành hệ thống các phòng khám chui mọc lên như nấm. Loại trạm y tế chui này tương đương một dạng "đình chiến", cả hai phe giao chiến đều có thể đến đó trị thương. Dĩ nhiên, đa số các trạm này đều ngầm thuộc về thế lực của tổ chức. Tổ chức Áo Đen cũng nắm trong tay không ít điểm như vậy.

Tới được chỗ khám, Shimizu Ryo vốn định thể hiện một phen, dõng dạc nói với bác sĩ đang sắp chữa thương:
"Tôi không cần gây tê."

Khoảnh khắc đó cô thấy mình như Quan Vũ trong sử sách nước bên cạnh - gác tay cạo xương, uống rượu trò chuyện vẫn khí định thần nhàn.

Kết quả bác sĩ mỉm cười đáp:
"Loại vết thương này bên tôi thật ra cũng không gây tê đâu."

Gin ở bên phụ họa cười nhạo:
"Đồ phế vật."

Shimizu Ryo: "......"

Đáng chết, để hắn giành mất vai chính rồi.

Về sau, có một khoảng thời gian Shimizu Ryo không cùng Gin làm nhiệm vụ nữa. Một là do phải tĩnh dưỡng vết thương. Hai là vì cô đã hiểu sâu sắc rằng trước kia mình dồn hết điểm kỹ năng vào công kích tầm xa và hỗ trợ, quá mất cân đối. Chỉ cần có ai tiếp cận được khoảng gần thì lập tức thành "gót chân Achilles".

Mà Shimizu Ryo đương nhiên không dám trông mong Gin có lương tâm mà cứu cô. Lúc bắn còn biết né đi chỗ hiểm cho cô đã là tình nghĩa sót lại ít ỏi lắm rồi.

Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi ngoài giờ học, Shimizu Ryo gần như ngâm mình ở phòng huấn luyện của tổ chức ở Tokyo. Ngoài việc tiếp tục luyện kỹ năng vật lộn, cô còn mở thêm nhánh kiếm kỹ. Gần đây, điểm tích lũy đều dồn vào hai kỹ năng này, phối hợp với luyện tập thực tế, giúp điểm vật lộn tăng lên 80, còn kiếm kỹ thì vừa đủ mở kỹ năng cơ bản ở mức 30 điểm.

Lúc trước, mỗi khi Shimizu Ryo đi làm nhiệm vụ với Gin, Vodka luôn thấp thỏm lo sợ ngôi vị "tiểu đệ số một" của mình sẽ bị cô cướp mất. Nhưng lần này Shimizu Ryo bị thương không tham chiến được, Vodka lại bắt đầu lo ngược lại: có khi nào Shimizu Ryo giận Gin nên không chịu hợp tác nữa không?

Cũng không thể trách Vodka nghĩ vậy. Trong mắt hắn, ngày hôm đó nếu Gin phản ứng chậm hơn một chút, tên mãnh nam kia không chết kịp thời thì người mất mạng chính là Shimizu Ryo. Còn bản thân Vodka mà vào tình huống đó, hắn chắc chắn không phản ứng nổi nhanh như Gin.

Cho nên Vodka cứ lo lắng: Có khi nào Shimizu Ryo cảm thấy mình bị Gin bỏ rơi, nên giận dỗi không chịu đi cùng bọn họ nữa không?

Vodka cố ý mò đến phòng huấn luyện tìm Shimizu Ryo, định bụng giải thích rõ ràng với cô.

Thứ nhất, tổ chức đã bỏ ra không ít thời gian, tinh lực, vật lực lẫn tài lực để bồi dưỡng cô - loại tố chất này, trong đám sát thủ cấp cao của tổ chức, tuyệt đối thuộc hạng xuất sắc. Tổ chức đương nhiên sẽ không dễ dàng vứt bỏ một hạt giống như vậy.

Thứ hai, Shimizu Ryo là người được Rum đặc biệt coi trọng, Gin muốn bỏ cô thì cũng phải qua được cửa ải của Rum trước đã.

Tóm gọn lại, cái hôm Gin bóp cò kia, khả năng cao là không thực sự định nhân tiện... tiễn Ryo về chầu tổ tiên.

Tuy là thường ngày Shimizu Ryo có hơi "nghịch tí", nhưng Gin đại ca là người biết công tư phân minh... nhỉ?

Nghĩ đến mấy chuyện thường ngày cô nàng này từng làm ra, Vodka bỗng cảm thấy... cũng không chắc lắm.

Phòng huấn luyện hôm đó ngoài Shimizu Ryo ra thì còn có cả Chianti và Korn.

Shimizu Ryo đang luyện đấm vào bao cát, vừa đánh vừa dõng dạc hô to lý lẽ đầy mình. Vodka nín thở lắng nghe.

"Đi chết đi, Gin tiểu tặc!"

Lại nhìn sang Chianti và Korn, cả hai vẫn mặt không cảm xúc như thể đã thấy cảnh này nhiều như cơm bữa. Vodka bỗng có cảm giác... thế giới này thật ma mị. Dù biết Shimizu Ryo vẫn luôn chẳng mấy lễ phép với Gin, nhưng việc lấy bao cát làm hình nhân thế mạng mà luyện đến mức có hồn có vía, có tình có cảm xúc, nhìn qua còn thấy... rõ ràng có tiến bộ, thì...

"Vậy thật sự là... không sao chứ?"

"A? Anh nói gì cơ?" - Chianti liếc Vodka, rồi giống như hiểu được lo lắng của hắn, nhướng mày, lớn giọng nói: "Gin đến rồi đấy!"

Shimizu Ryo lập tức dừng tay, động tác thuần thục như đã luyện trăm lần, hai tay giao trước người, cúi đầu một góc chuẩn xác: "Đại ca, em sai rồi!"

...Phản xạ này là luyện bao nhiêu lần mới đạt được trình độ phản xạ có điều kiện vậy?!

Ngẩng đầu lên không thấy ai, Shimizu Ryo nhận ra mình bị lừa, mặt dày mày dạn rống lên: "Chị à!!"

"Rồi rồi, ngoan nào. Luyện xong chị dẫn đi Gunma ăn giò heo."

Shimizu Ryo lập tức được xoa dịu, trong đầu hình ảnh giò heo tròn trĩnh lập tức đạp Gin xuống dưới chân, đắc ý cười ha ha.

Vodka nhìn toàn cảnh, cảm thấy chuyến đi này thật sự là không cần thiết. Shimizu Ryo tâm thái quá ổn định luôn rồi.

---

Chờ Shimizu Ryo "tu luyện" đến trình độ tạm ổn, cô lại tiếp tục cùng Gin và Vodka làm nhiệm vụ. Thoắt cái đã qua Tết, lại là một năm mới. Shimizu Ryo bước sang 16 tuổi, chính thức lên lớp 11.

Vì vẫn duy trì cường độ huấn luyện cao, lại thường xuyên phải ra ngoài làm nhiệm vụ, nên ở trường, Shimizu Ryo gần như không tham gia bất kỳ hoạt động ngoại khóa nào. Câu lạc bộ thì chọn một cái nửa sống nửa chết chỉ để lấy lệ. Suốt một năm học, Shimizu Ryo thậm chí còn chưa nhớ hết tên bạn cùng lớp.

Thế nên cô luôn cho rằng bản thân mình ở trường học là một nhân vật kiểu "người trong suốt" - cái loại mà mỗi lớp đều sẽ có

Cảm giác như có người này, mà cũng như chẳng có, đến khi tụ tập bị người khác nhắc tới thì cả bọn phải vắt óc suy nghĩ nửa ngày mới ra được câu: "À, cái đứa đó hả?"

Nhưng sự thật thì... Shimizu Ryo không hề hay biết - ở trường, cô chính là truyền thuyết sánh ngang với đồng học Sakamoto.

So với Sakamoto vừa soái vừa tao nhã, lại biết bày trò "thân dân", Shimizu Ryo tuy rất ít khi giao lưu, nhưng lại có một lớp "khí chất thần bí" bao phủ.

Trên bảng điểm, tên Shimizu Ryo luôn xuất hiện cạnh Sakamoto - đồng hạng nhất. Trong giờ thể dục, cô nhẹ nhàng hoàn thành mọi nội dung bài tập, lúc người ta mồ hôi nhễ nhại, thở hồng hộc thì Shimizu Ryo vẫn là một bông hoa lạnh lùng sạch sẽ, giống hệt Sakamoto, hoàn toàn không phải hạng học sinh tầm thường.

Hơn nữa, Shimizu Ryo thật sự rất xinh đẹp.

Ngũ quan thanh lãnh mà sáng bừng, như một đóa bỉ ngạn đỏ trắng đan xen vừa nở trong đêm mưa xuân. Dù cố ý thu liễm khí chất tại trường, cái khí chất "lưỡi dao tẩm độc" của một sát thủ vẫn khiến cô khác hẳn so với đám học sinh xung quanh - cứ như một cành mai đỏ đơn độc đứng giữa băng tuyết, chỉ một ánh nhìn lướt qua cũng đủ để in sâu trong tâm trí người khác.

Mà nhân loại - bản chất là loài sinh vật sống nhờ thị giác. Lũ thiếu nam thiếu nữ đang vỡ giọng đổi giày lại càng dễ bị mấy loại "sắc đẹp phá hoại cấu trúc lớp học" như Shimizu Ryo ảnh hưởng.

Dù không trò chuyện, không tham gia hoạt động tập thể, không hề phát đường, vẫn có vô số ánh mắt trong tối ngoài sáng dõi theo cô.

Vì quá xinh đẹp, Shimizu Ryo từng bị mỹ nữ cùng lớp Aina "làm khó dễ" - dĩ nhiên bản thân cô hoàn toàn không nhận ra.

Cô chỉ đơn thuần nghĩ Aina rất hay đến gần mình, chắc là rất thích mình, chắc là muốn chơi chung.

Và, với thần thái lãnh khốc vô tình như thường ngày, sát thủ Shimizu Ryo lãnh đạm cự tuyệt. Hôm đó cô chỉ yên lặng đứng nhìn Aina một hồi. Không nói, không cười, không chớp mắt.

Kết quả - từ hôm đó trở đi, Aina hoàn toàn đổi tính.

Mỗi lần thấy Ryo đến gần liền trốn chạy, trên mặt hồng đến muốn bốc khói. Dù là vào mùa đông, cô gái kia vẫn luôn đỏ như vừa chạy mười vòng quanh sân thể dục.

Shimizu Ryo lặng lẽ nhìn theo bóng lưng cô bạn, rơi vào trầm tư:
"Thì ra bạn ấy... lại không thích mình nữa rồi..."

Lại thương tâm một hồi lâu.

---

Năm học mới đến, Shimizu Ryo vẫn cứ nghĩ bản thân là nhân vật "trong suốt", cho đến một ngày nọ trên đường về nhà, cô bị một học sinh khác chặn lại.

Cô theo phản xạ lập tức phòng bị - nghĩ rằng đối phương tới... đánh nhau.

Không ngờ, đối phương lại run rẩy rút ra một phong thư tình, làm cô sững sờ.

Shimizu Ryo ngây người.

Cô hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ nhận được thư tình.

Loại vật phẩm tràn ngập hơi thở "thanh xuân vườn trường" như thế, rõ ràng rất không ăn nhập với hình tượng "tổ chức sát thủ" của cô. Vậy nên khi lá thư được đưa tới trước mặt, cô do dự cả một lúc lâu không dám nhận lấy.

Chờ đến khi cuối cùng cũng ổn định được tâm lý, nắm chặt hai tay chuẩn bị nghiêm túc đón nhận tình cảm đầu đời thì...

Một bàn tay trắng nõn, thon dài, khớp xương rõ ràng xuất hiện, nhẹ nhàng rút thư tình ra khỏi tầm tay của cô.

"Trẻ vị thành niên không được yêu sớm."

Cảnh sát Hagiwara Kenji, trong bộ vest đen vừa người, tay lười nhác kéo cổ áo sơ mi ra, để lộ hầu kết lên xuống nhè nhẹ - trông giống như vừa mới quay phim quảng cáo thời trang bước ra, miệng lại đang nghiêm túc giảng đạo đức học đường.




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me