TruyenFull.Me

[EDIT] (ĐN Conan) Tôi, NPC, Hôm Nay Quyết Làm Rượu Thật!

Chương 16: Những ngày tháng lớn lên ở tổ chức 15

AristiaClaes

Về suy đoán cồn hàm lượng của Bourbon, Shimizu Ryo vẫn nghiêng về phía anh ta là rượu thật.

Tuy rằng Bourbon từng có mấy phen giả vờ làm người tốt để cứu trợ cô khi tự hủy hoại bản thân, nhưng con người không phải lúc nào cũng trắng đen rõ ràng như Gin - cái loại hình "kỳ nhân dị sĩ", một trong số rất ít. Ví dụ như Vermouth cũng có mặt thiện lương, Rye cũng từng có thời là cặn bã - nhất thời làm việc tốt không có nghĩa là người tốt thật sự.

Nhưng điều quan trọng hơn là: xưởng rượu hiện tại có 5 lính mới, mà trong đó đã có 3 người cơ bản xác định là giả rượu, 1 người trong tương lai sẽ phản bội. Nếu Bourbon cũng là giả nốt, thì... thôi khỏi chơi, xưởng rượu giải tán luôn đi cho rồi.

Lúc Shimizu Ryo âm thầm đánh giá ba người kia, ba người họ cũng đang quan sát cô.
So với những gì Shimizu Ryo đang nghĩ, thì nội tâm ba người đàn ông ấy lại phức tạp hơn rất nhiều.

Bọn họ chưa hề quên cái lần đầu tiên tận mắt chứng kiến Shimizu Ryo bước vào xưởng rượu bỏ hoang.

Cửa xưởng nằm hướng tây, lúc đó mặt trời đang lặn phía chân núi, ánh sáng từ sau lưng cô rọi tới tạo thành một đường viền sáng mơ hồ quanh bóng dáng mảnh khảnh.

Mãi đến khi cô hoàn toàn bước vào vùng tối, bọn họ mới thấy rõ được khuôn mặt cô.

Shimizu Ryo vừa tan học là tới đây ngay, vì vậy vẫn còn mặc bộ đồng phục JK màu nho của trường. Bộ đồng phục này khiến cô trông còn trẻ hơn cả bình thường - ai nhìn thoáng qua cũng sẽ bị ánh mắt hút vào bởi một thứ tuổi trẻ rực rỡ, chính chính mở ra.

Rồi mới nhìn đến khuôn mặt ấy - xinh đẹp, tinh xảo, nhưng hoàn toàn vô biểu cảm.

Khí chất của Shimizu Ryo vô cùng sạch sẽ, không hề hợp với nơi này chút nào.

Tựa như một bông tuyết liên trên đỉnh núi cao, không nhiễm bụi trần - nếu có máu, có bùn bẩn vấy lên, người ta cũng chỉ thấy đáng tiếc, chứ không hề thấy hợp lý.

Đây là lý do vì sao ánh mắt đầu tiên ba người nhìn cô đều đồng loạt dâng lên cùng một ý nghĩ:

"Tổ chức đúng là điên thật rồi."

Một cô gái sạch sẽ đến mức này lại bị quăng vào nơi bụi bặm tăm tối - tàn nhẫn.

Sau đó, Shimizu Ryo đã dùng hành động của mình, mà "giảng dạy" cho mấy người kia ngay tại hiện trường.

Cô gái nhỏ, mặt lạnh như nước, trong suốt như băng, cầm ô trong tay bước vào mưa máu - mà trận mưa máu ấy còn là do chính cô tạo ra.

Cảm giác thị giác gây sốc cực kỳ mạnh mẽ. Nếu cảnh tượng kia không quá đẫm máu, e rằng sẽ có người gọi đó là nghệ thuật.

Mà cái người đàn ông ngã vào vũng máu kia, rốt cuộc là ai?

Ba người đàn ông lúc đầu có đủ loại suy đoán:

Có thể là thành viên tạm thời mới vào tổ chức? → Gin từng phủ nhận loại người này.

Là nội gián bị tổ chức bóp cổ? → Không có khả năng.

Người ngoài số đen đi ngang qua? → Không hợp lý.

Cuối cùng - tất cả đều sai.

Cô gái nhỏ ấy, với gương mặt vẫn còn vương nét cười nhẹ, thản nhiên thừa nhận:

"Đó là thầy giáo của tôi."

Một nghề nghiệp nghe vào đã thấy phù hợp với ấn tượng mọi người có về hắn - khuôn mặt ấy, quả thật trông rất ra dáng thầy giáo.

Cái phản ứng kinh hoảng và thất thố của hắn càng chứng minh - đúng là một người bình thường hoàn toàn không biết gì.

Có thể là phát hiện học sinh có gì bất thường.

Có thể là vì đơn thuần quan tâm.
Thầy giáo đã cố ý dẫn học sinh rời khỏi trường để đi theo.

Ai ngờ được - một cô gái nhỏ xinh đẹp như tinh linh, lại là ác ma giết người không chớp mắt.

Cô ngồi xổm bên cạnh thầy, lặng lẽ quan sát ông ta trong hơi thở hấp hối cuối cùng. Khóe miệng vẫn còn vương nụ cười nhàn nhạt, thế nhưng đôi mắt kia lại trong veo đến không hề mang chút ấm áp nào.

Cảm nhận của ba chai rượu đối với Shimizu Ryo, lặng lẽ thay đổi.

Đối với Rye, sau khi nhận rõ thiếu nữ JK này tuổi còn nhỏ, nhưng bản chất lại cùng một dạng với những kẻ trong tổ chức, hắn nhanh chóng khôi phục sự lãnh đạm vô cảm - biểu cảm không chút gợn sóng thường thấy nơi hắn.

Scotch, tuy cũng hiểu rõ thực tế, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm thấy một chút tiếc nuối. Hắn nghĩ, có lẽ do hoàn cảnh quá tồi tệ mới khiến cô gái này bị "ô nhiễm" - biết đâu, nếu ở chỗ khác, cô đã có thể chỉ là một thiếu nữ đơn thuần.

Còn với Bourbon, thì hành vi ra tay sát hại chính người thầy của mình đã chạm đúng vào vùng cấm trong lòng hắn.

Là một cảnh sát, giấc mộng của hắn chính là bảo vệ sự an toàn và hạnh phúc của hàng triệu dân thường Nhật Bản.

Mà hành động của Shimizu Ryo, không nghi ngờ gì, chính là giẫm nát giấc mơ đó, nghiền nó xuống đất bằng gót giày.

Hắn buộc phải cắn chặt hàm răng mới có thể nuốt xuống phẫn nộ, giữ vẻ mặt bình tĩnh như gió yên biển lặng.

Cuối cùng, người ra tay dứt khoát kết thúc nỗi đau của người đàn ông đang hấp hối lại là Rye.

Cô gái nhỏ có vẻ hơi không hài lòng chuyện đó, quay đầu lườm hắn một cái.

Sau khi Gin lên tiếng, buổi gặp mặt này cuối cùng cũng chính thức vào quỹ đạo.

Nếu không phải vì màn "mở đầu" vừa rồi của Shimizu Ryo, có khi buổi gặp mặt đã sớm kết thúc.

Mấy người ở đây đâu có mong chờ gì một cuộc hội ngộ đầy tình cảm - trong mắt họ, cái gọi là "gặp mặt" chẳng qua là giới thiệu tên tuổi sơ qua, giao nhiệm vụ, rồi ai về nhà nấy.

Ít nhất thì Rye, Scotch, Bourbon đều nghĩ vậy.

Ngược lại, Gin từ đầu đã đoán được - lần gặp mặt này sẽ không thể nào đơn giản kết thúc sớm như vậy.

Thực ra, Shimizu Ryo chỉ dẫn theo một người đến giết, chứ không phải mang nguyên đám theo diệt, thì đối với Gin cũng đã là cảm giác như may mắn tránh được đại họa.

Về phần "kết thúc sớm"? Nằm mơ đi.

Quả nhiên, sau khi mọi người đơn giản giới thiệu xong tên họ, Shimizu Ryo nhiệt tình bừng bừng lôi ra chiếc ba lô nhỏ màu hồng phấn của mình, bắt đầu lấy ra quà gặp mặt cho từng người. Tất cả đều là tác phẩm mới nhất của đại sư Shimizu. Không bán trên thị trường.

Từ lúc nghe nói sẽ có cuộc gặp mặt với mấy tân binh, cô đã bắt đầu chuẩn bị. Thật rượu giả rượu đều có phần.

Ban đầu cô định vẽ chân dung giống Gin cho từng người, nhưng vì chưa gặp mặt, không thể tưởng tượng rõ ngoại hình, nên đành tiếc nuối lùi một bước, vẽ thành "tranh ấn tượng".

Sherry: Một con cá mập nơi biển sâu.

Rye: Một khẩu súng ngắm lạnh lùng.

Kir: Một chiếc tai nghe có microphone.

Scotch: Một bức tháp truyền hình Tokyo, vì cô hoàn toàn không quen biết anh ta, nghĩ mãi không ra nên đành lấy kiến trúc tiêu biểu đại diện.

Bourbon: Một bức đê sông Arakawa dưới ánh mặt trời - bức tranh này được Shimizu Ryo vẽ tâm huyết nhất, mài dũa tận 2-3 ngày, là một tác phẩm "đỉnh cao" thuộc trường phái Shimizu, tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả. Cô vô cùng tự hào.

"Nào nào, mọi người đừng khách sáo, tự mình lấy phần của mình nha! Còn phần của Kir và Sherry, có ai có thể giúp mang hộ không? Không có hả... vậy thôi để tôi tự mang đến cho các nàng sau vậy!"

Từ lúc Shimizu Ryo bắt đầu lôi ba lô ra lục lọi, ba người đàn ông đã đồng loạt quay sang chờ một câu "cười lạnh" của Gin để ngăn chặn loại hành vi ảnh hưởng nghiêm trọng đến nghi thức gặp mặt nơi xưởng rượu thế này.

Không ngờ, Gin dường như đã sớm đoán trước - chậm rãi châm một điếu thuốc, dáng vẻ thảnh thơi đến mức có chút thích thú, chờ đợi mấy người còn lại nhận lấy những "tác phẩm" của Shimizu Ryo.

Rye: mặt không biểu cảm, trực tiếp nhét bức vẽ vào túi, như thể chỉ là tờ giấy phế liệu.

Bourbon: hai tay đút túi quần, đối với Shimizu Ryo chỉ hơi hơi cười nhạt, nhưng lại làm như không thấy tay cô chìa ra, lạnh nhạt nói:

"Xin lỗi, tôi không cần."

Shimizu Ryo cũng không lúng túng, cô gấp cẩn thận tác phẩm tâm huyết của mình lại thành một hình vuông nhỏ, sau đó nhét vào ngực áo choàng Bourbon, động tác giống như một bà chị giàu có dúi tiền qua đêm cho trai bao.

Do động tác của cô quá đột ngột, Bourbon nhất thời quên cả việc ngăn lại.

"Tới rồi thì cứ cầm đi."

Bourbon: "......"

Trong ba người, vẫn là Scotch là người hiểu chuyện và lễ phép nhất.
Không chỉ nhận lấy lễ gặp mặt, anh còn thật lòng khen:

"Đây là... vịt sao? Vẽ cũng khá lắm. Xin lỗi, tôi lại không chuẩn bị gì để tặng lại."

Vừa nghe đến chữ "vịt", Gin cắn đầu lọc thuốc, không biểu hiện gì mà lén liếc sang bức tranh, sau đó lại thản nhiên dời mắt, nhả ra một vòng khói tròn.

Shimizu Ryo lập tức thương tâm:

"Đó là tháp truyền hình Tokyo mà!"

Scotch: "......"

Ừ thì... đúng là... nhìn không ra thật.

Lúc này, như thể xem diễn đã đủ, Gin cuối cùng mới lên tiếng:

"Được rồi, Maraschino. Những người ở đây ngươi đều đã biết, nhanh chọn một người làm cộng sự đi."

Ba người đàn ông còn lại trong lòng hiếm hoi thấy câu nói của Gin nghe thật dễ chịu.

Chỉ trừ Vodka - anh vừa mới lau sạch vết máu trên người, đang chờ Shimizu Ryo tặng mình tranh.

Dù sao, anh cũng là người trong tổ chức biết cô sớm nhất, vậy mà đến giờ chưa từng nhận được một bức vẽ nào, trong khi đại ca Gin đã có vài bức rồi.

Nhưng đại ca đã lên tiếng, anh đâu dám nói gì - chỉ đành lặng lẽ nuốt uất ức vào bụng.

Nhắc đến chuyện chọn cộng sự...

"Tôi có thể chọn Sherry không?"
Shimizu Ryo nghiêm túc đề nghị.

Gin lạnh nhạt liếc cô một cái, tiếp tục nhả khói, nói:

"Nói thử cái gì trong não ngươi là lĩnh vực có thể chạm tới được xem nào."

Tch. Xem thường ai thế chứ?

"Vậy thì -"

Ánh mắt Shimizu Ryo lướt qua ba chai rượu, rồi dừng lại ở người Bourbon.

"Tôi chọn Bourbon."

Tất nhiên rồi - chọn chai rượu thật duy nhất, lại là người có chút "duyên nợ" với cô từ đầu.

Mặc dù bên tổ chức chỉ là bảo Maraschino chọn cộng sự để tiện mang theo và đồng thời đóng vai trò giám sát, nhưng thực tế thì - những người có thể nhanh chóng nhận được danh hiệu trong tổ chức như thế này đều không phải hạng xoàng. Nếu họ không muốn, tổ chức cũng không tiện cưỡng ép.

Nói rồi, lúc bước ra khỏi phòng họp, Shimizu Ryo thực sự có hơi lo.

Cô từng nghe vài lời đồn về Bourbon - nói hắn là người theo chủ nghĩa thần bí, còn lập dị hơn cả cộng sự trước đây của cô, sống kiểu "người lạ tránh xa".

Đây là lần đầu cô chủ động xin cộng sự, và khả năng bị từ chối cũng khiến cô khá thấp thỏm.

May mà Bourbon, dù do dự một lúc, cuối cùng cũng nhìn cô thật kỹ, rồi chậm rãi gật đầu.

Shimizu Ryo thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên, Bourbon vẫn là một người rất ôn nhu.

Thái độ ngoài mặt có phần lãnh đạm, nhưng cũng có thể là kiểu người "miệng dao găm tim đậu hũ". Dù sao thì đối mặt với hắn lúc này là thành viên tổ chức máu lạnh hung tàn, chứ không phải một cô thiếu nữ ngơ ngác đứng bên sông phí hoài tuổi xuân, thái độ đương nhiên sẽ khác.

Sau khi xác nhận cộng sự, Gin phân nhiệm vụ cho từng người như thường lệ, kết thúc bằng mấy câu có ẩn ý răn đe, buổi gặp mặt vội vàng này coi như kết thúc.

Gin quay người bước về chiếc Porsche đen, Shimizu Ryo vô cùng tự nhiên đi theo phía sau trèo lên hàng ghế sau.

Gin thậm chí không buồn ngẩng đầu: "Lăn xuống."

Shimizu Ryo nhìn trái ngó phải, kinh hãi hỏi: "Nói tôi á?"

Trước khi Gin kịp đá cho một cú, Shimizu Ryo đã nhanh nhẹn lăn khỏi xe. Còn chưa kịp đứng vững, cửa xe phía sau đã "rầm" một tiếng đóng sập lại. Chiếc Porsche đen nghênh ngang lao đi, để lại cô nàng ăn một miệng khói xe và bụi mù cuồn cuộn.

Shimizu Ryo bị sặc đến nước mắt giàn giụa, phẫn uất chống nạnh hét lớn:

"Gin nhà ngươi thật là đồ tá ma, qua cầu rút ván, lòng lang dạ sói, âm hiểm giả dối, cấu kết làm chuyện mờ ám, lang tâm như sắt, lang kỵ trúc mã leo giường phá tan thanh mai - khụ khụ, phì!"

Mắng xong đã đời, hít thở mấy hơi, cô liếc nhìn sang bên cạnh... thấy ba chai rượu đang đứng ở cửa nhà xưởng bỏ hoang, nhìn cô không nói lời nào.

Không khí hiện trường rơi vào yên tĩnh một cách kỳ quái.

Rye, Scotch và Bourbon vốn chậm hơn Gin và Vodka một bước, đi sau ra đến cửa. Vừa bước ra liền bắt gặp toàn bộ cảnh tượng "khó nói thành lời" vừa rồi.

Lúc này, một trong những nhân vật chính của vở kịch vẫn còn đứng đó - cô gái với khuôn mặt trắng trẻo giờ lấm lem máu và bụi bặm như mèo hoa, nước mắt lạch cạch rơi xuống má. Dù vậy, vẻ đẹp trời sinh của cô không vì thế mà mất đi, trái lại còn làm tăng thêm chút đáng thương yếu đuối, khiến người ta không nhịn được mà muốn đưa tay ra dỗ dành.

...Nếu như không nghĩ đến cái xác vẫn còn nằm trong xưởng.

Tam bình rượu vốn định rời đi, nhưng vì cảnh tượng quá bất ngờ nên bị khựng lại. Giờ muốn đi cũng khó, mà đứng lại cũng không ổn.

Shimizu Ryo liếc họ một cái, đưa tay ra:

"Các người cứ cười đi. Ai có nước không, cho tôi xin ngụm."

Scotch lập tức lấy một chai nước từ ba lô ra đưa cho cô:

"Chưa mở nắp đâu."

Shimizu Ryo tu một hơi, liếc thấy Rye đang bước về phía chiếc motor, chân dài vừa vắt qua yên xe, tiếng động cơ vang lên rồi phóng đi. Toàn bộ quá trình không hề liếc sang chỗ cô dù chỉ một cái, như thể không hề biết bên cạnh có một người to đùng đang đứng đó.

Shimizu Ryo hạ chai nước, khẽ lầm bầm:

"Tên này sao cũng chán ghét y như Gin vậy trời..."

Scotch vì đứng gần nên nghe rõ mồn một: "......"

Hắn còn tưởng rằng người trong tổ chức đều rất tôn kính... à không, ít nhất là rất sợ Gin cơ đấy.












Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me