TruyenFull.Me

[EDIT] (ĐN Conan) Tôi, NPC, Hôm Nay Quyết Làm Rượu Thật!

Chương 22: Những ngày tháng lớn lên ở tổ chức 21

AristiaClaes

【 NPC 250 - Hồ sơ cơ bản】

Tên: Shimizu Ryo
Tuổi: 16
Giới tính: Nữ
Thuộc phe: Hắc Phương
Giá trị lệch lạc tử vong: 70

Kỹ năng:

【Ngắm bắn】 97 điểm

【Vật lộn】 97 điểm

【Hacker】 80 điểm

【Dịch dung】 40 điểm

【Biến thanh】 35 điểm

【Kiếm thuật】 40 điểm

Vật phẩm mang theo: Không

---

Shimizu Ryo nhìn giao diện nhân vật của mình, vừa nhìn vừa gật gù tự hài lòng.

Cô ưỡn ngực đắc ý chọc chọc hệ thống:

"Sao hả? Khá ổn nhỉ? Nhìn xem trẫm đã đánh hạ được bao nhiêu giang sơn rồi nè!"

【Cảnh báo hệ thống: Một lời khen ngợi = trừ 0.5 điểm】

Đáng giận! Đến lời khen cũng đòi tiền, ngươi còn có lương tâm không hả, cái đồ hệ thống hút máu!

Mặc dù điểm số hệ thống là buff ngoại lực, nhưng cũng không phải kiểu "cộng xong là thành thần ngay". Việc tăng điểm không phải là "tạo ra từ hư không", mà giống như mở khóa nền tảng học tập - giúp NPC nhanh chóng tiếp cận và hiểu rõ kỹ năng đó.

Vì vậy, các kỹ năng cấp cao không thể tăng quá nhiều trong một lần - nhất là về sau, khi lượng kiến thức cần "tiêu hóa" càng lớn. Cần để NPC "tiêu hóa" hết điểm đã thêm trước khi tiếp tục nâng cấp.

Nói là hack, nhưng cái hệ thống này lại quá mức chân thật...

Cho nên dù Shimizu Ryo đã gần max điểm ở 【Ngắm bắn】 và 【Vật lộn】, cô vẫn chăm chỉ luyện tập mỗi ngày.

Sau khi trường nghỉ hè, Ryo điều chỉnh lịch luyện tập - từ một vòng huấn luyện một ngày thành toàn bộ mỗi ngày đều luyện. Không có nhiệm vụ là cô lại chạy bộ, luyện quyền, hoặc ra trường bắn giữ cảm giác tay.

Omota Uramichi, sau khi hồi phục, thỉnh thoảng sẽ đi chạy sáng cùng cô.

Ban đầu, vì nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn yếu mềm của Ryo, Uramichi còn cố tình chạy chậm lại, sợ cô theo không kịp.

Ai dè bị Ryo vừa chạy vừa thở phì phò mắng:

"Uramichi ca ca, anh yếu vậy luôn á? Không được rồi!"

Từ hôm đó, Uramichi bỏ luôn ý định "nhường".

Và rồi, hắn phát hiện một sự thật khủng khiếp - Shimizu Ryo lợi hại hơn tưởng tượng rất nhiều. Cô nhóc đó thực sự là "quái vật".

Hắn không cần "chạy từ tốn vì cô", mà phải cố gắng hết sức giữ mạng mới theo kịp cô.

Hai người chạy bộ thường xuyên gặp "hàng xóm bên đối diện" - một nam nhân tên là Amuro Tooru. Dù biết tên anh ta, Shimizu Ryo lại cứ thích gọi là "Bourbon, Bourbon", nghe nói đây là biệt danh của anh.

Amuro tiên sinh chỉ mỉm cười lắc đầu, không xác nhận.

Sau đó một thời gian, Uramichi quyết định ngừng chạy bộ với hai người kia.

Ban đầu anh chạy cùng Ryo là vì lo cô cảm thấy cô đơn. Giờ thì không cần nữa - đã có người khác bầu bạn rồi.

Hơn nữa... hai kẻ kia, thể lực khủng khiếp, năng lực vận động siêu quần - đúng nghĩa "tổ hợp thần kinh vận động", với Uramichi - một vận động viên chuyên nghiệp - lại trở thành sự sỉ nhục!

Cứ nhìn thấy là tim đau như bị chọc dao.

Thôi, khỏi nhìn.

Từ khi Uramichi không đến nữa, Shimizu Ryo buồn bã một thời gian.

Không phải Bourbon không tốt - Bourbon đương nhiên là "tốt nhất"! Nhưng người càng đông càng vui mà, nhiều người thì mới náo nhiệt chứ~

Shimizu Ryo thở dài một hơi, Bourbon hỏi cô:
"Quan hệ của em với hàng xóm tốt đến vậy sao?"

Tâm trạng của Bourbon lúc này hơi phức tạp. Hắn không hiểu tại sao một thành viên của tổ chức Maraschino lại có thể để tâm đến một người hàng xóm bình thường như thế.

Hắn đã điều tra Omota Uramichi - người này không hề có điểm nào đáng nghi hay cần khai thác thêm. Bourbon rất tự tin vào kết quả điều tra của mình.

Nếu không phải vì tổ chức, chẳng lẽ là... thiếu nữ mới biết yêu? Nhưng nhìn thế nào cũng không giống.

Nếu đúng là vậy thật thì... làm hàng xóm của cô ta cũng thật quá xui xẻo rồi.

Shimizu Ryo lại thở dài.

"Uramichi ca ca dọn đến nhà bên cạnh em từ ba năm trước. Nửa năm sau khi em hoàn thành khóa huấn luyện của tổ chức thì chuyển về đây, trở thành hàng xóm. Mấy năm nay anh ấy luôn rất quan tâm đến em, nên em thực sự hy vọng anh ấy có thể sống vui vẻ."

Shimizu Ryo chậm lại bước chân, giọng cô như hòa vào tiếng thở dài.

"Em không biết gần đây Uramichi ca ca bị gì nữa... Cảm giác như anh ấy đang chịu áp lực rất lớn, nhưng lại không chịu nói với em. Em còn tưởng rủ anh ấy ra chạy bộ cùng sẽ khiến tâm trạng anh ấy khá hơn một chút."

Bourbon đại khái hiểu lý do vì sao Omota Uramichi không vui. Hắn là một vận động viên ưu tú, có tiền đồ sáng lạn, nhưng lại vấp phải một hiện thực tàn nhẫn: chấn thương thể chất có thể khiến anh ấy không thể đi xa hơn trên con đường sự nghiệp.
Một người trưởng thành - rốt cuộc vẫn phải chịu trách nhiệm cho cuộc sống và tương lai của chính mình.

Hai người dừng lại bên bờ sông, ánh mặt trời phía trước rực rỡ như dát vàng, mặt nước lấp lánh sóng ánh sáng.

Bourbon nhận ra Shimizu Ryo rất thích ngắm cảnh ánh mặt trời chiếu rọi xuống dòng sông này. Tuyến đường chạy bộ của họ ngày nào cũng đi ngang qua khúc sông này. Mỗi lần dừng chân ở đây, Bourbon thường tận dụng lan can ven bờ để tập kéo xà, còn Shimizu Ryo thì đứng trên bậc thềm, lặng lẽ nhìn ánh sáng phản chiếu trên mặt sông.

Giờ phút này, Shimizu Ryo đứng đó lặng im, cả người như được bao phủ trong sự yên bình thuần khiết. Dường như mọi từ ngữ đẹp đẽ trên đời đều có thể dùng để miêu tả cô.

Cô là kiểu con gái biết tận dụng vẻ ngoài của mình - và rất ít người có thể kháng cự lại được. Bourbon thầm nghĩ.

Bourbon đứng phía sau cô, ánh nắng và bóng công trình đổ xuống khiến vẻ mặt hắn lúc ẩn lúc hiện.

Shimizu Ryo quay đầu nhìn hắn, hắn khẽ mỉm cười:

"Không cần quá lo lắng. Em nên tin rằng Omota tiên sinh có thể tự lo được chuyện của mình. Việc anh ấy không muốn nói ra có thể là vì đang cần một chút không gian riêng. Điều chúng ta có thể làm là ở bên cạnh, để anh ấy biết mình không hề đơn độc - vậy là đủ rồi. Làm quá nhiều có khi lại phản tác dụng."

Shimizu Ryo gật đầu như hiểu ra, cảm thán:

"Bourbon ca, đúng là một 'người xấu tốt tính'. Em biết mà, chọn anh làm cộng sự là hoàn toàn đúng đắn."

Thật muốn lôi một số loại rượu khác ra cho học hỏi thêm. Đều là rượu cả, mà sao có loại khác biệt như mèo với chó thế chứ...

Bourbon thật sự không nhịn được phun tào: "Cái gì mà 'người xấu tốt tính'? Em dùng từ kiểu gì thế?"

Đây không phải là lần đầu tiên Shimizu Ryo miêu tả hắn như vậy.

"Ý em là Bourbon ca trông thì như người xấu, nhưng thực ra là người rất tốt mà."

Shimizu Ryo nói câu đó với vẻ mặt kiểu: "Chuyện đơn giản như vậy mà anh còn không hiểu sao?"

Bourbon: "...... Ta là người xấu, vậy em thì sao?"

Shimizu Ryo chẳng chút do dự:
"Em cũng là người xấu mà."
Cô vỗ vỗ ngực, "Em còn tệ hơn cả Bourbon ca!"

Bourbon là người phụ trách tình báo, còn Shimizu Ryo lại là sát thủ chuyên biệt - xét về phương diện đó, đúng là cô "tệ" hơn chút thật.

Bourbon thầm nghĩ: "Lý thì anh hiểu, nhưng... có ai tự nhận mình là người xấu không?"

Shimizu Ryo đầy đồng cảm vỗ vai Bourbon:

"Em biết, chấp nhận mình là người xấu là điều rất khó. Nhưng anh nghĩ lại đi - bọn mình nào phải loại việc gì ác cũng dám làm: đốt, giết, cướp, phá... không phải người xấu thì là gì?"

Bourbon: Xin lỗi, mấy việc đốt, giết, cướp này là cô làm, không phải tôi.

"Nhưng mà Bourbon ca cũng đừng buồn," Shimizu Ryo an ủi, "Bọn mình không giống với đại ca. Bọn mình là-"

Bourbon đột nhiên cảm thấy không ổn, theo bản năng lùi lại một bước.

"Bọn mình là vì ngăn chặn thế giới bị tàn phá, vì bảo vệ hòa bình nhân loại; tuyên dương tình yêu và sự thật tà ác, đáng yêu lại mê người - phản diện của tổ chức Maraschino!"

Shimizu Ryo ra hiệu bằng ánh mắt, bảo Bourbon nhanh chóng tiếp lời. Nhưng Bourbon chỉ mặt lạnh không biểu cảm, một tay tóm lấy cái móng vuốt cô đang tạo dáng như cosplay đội Hỏa tiễn.

Trước khi Shimizu Ryo nổi giận, Bourbon lạnh nhạt nói:

"Về ăn sáng đi. Sáng nay anh làm sandwich cho em."

Gần đây Bourbon đang học nấu ăn, món đầu tiên học chính là sandwich. Mà sandwich Bourbon làm - đối với Shimizu Ryo - chính là món ngon nhất cô từng ăn.

Shimizu Ryo lập tức quên sạch chuyện vừa rồi, chạy theo sau anh một cách ân cần:

"Bourbon đại nhân, có thể làm thêm một phần cho Uramichi ca ca không?"

Bourbon vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh, như thể đang cố gắng để cả thế giới tin rằng họ không hề quen biết.

"Xem biểu hiện của em đã."

........

Kỳ nghỉ hè của Shimizu Ryo bắt đầu một cách hết sức yên ổn.

Nhóm "giả rượu" rất biết điều, không làm rùm beng chuyện gì vào kỳ nghỉ. Đám phản đồ dường như cũng nhận ra mùa hè nắng gắt không phải thời điểm thích hợp để phản bội. Còn Gin - từ lúc Shimizu Ryo có cộng sự mới - gần như biến mất, như thể đã mặc định cô "chết rồi".

Mỗi ngày của Shimizu Ryo chỉ xoay quanh huấn luyện và nằm dài trong nhà giả chết.

Hộp snack do Hagiwara Kenji gửi đến ăn mãi không hết. Dường như anh chàng này có thể tính toán chính xác lượng snack cô cần, vừa sắp hết thì đã có đợt mới, lại còn chú ý đến dinh dưỡng cân bằng. Giá sách đầy truyện tranh chưa đọc, âm thanh chất lượng cao phát nhạc Beethoven du dương, điều hòa thổi gió mát từ trần xuống.

Khi Bourbon đến thăm, Shimizu Ryo nằm trong phòng gọi ra ngoài:
"Cửa không khóa, mời vào-"

Bourbon đẩy cửa bước vào, chỉ thấy Shimizu Ryo nằm dài trên giường như một con mèo lười, màn mỏng màu tím nhạt buông quanh mép giường, bóng dáng cô mờ mờ ảo ảo như nhìn hoa trong sương.

Thấy là Bourbon, Shimizu Ryo yếu ớt nhúc nhích một ngón tay.

"Bourbon ca, em sắp chết rồi......"

Bourbon giật mình, lo lắng nói vọng vào màn:
"Thật sao? Anh có thể làm gì không?"

"...... Em muốn chết trong sung sướng."

Bourbon: ......

Quá tiếc là vậy thật.

"Ài, lúc nãy anb có làm vài ly soda, có vị đào dại môi mềm, có vải hoa hồng, còn có cả dưa hấu...... Vốn định mời em nếm thử, nhưng nếu em không thích thì thôi vậy."

"Em sống lại rồi!!"

Shimizu Ryo lập tức chui đầu ra khỏi màn.

Tay nghề của Bourbon quả thật không thể xem thường.

Theo lời anh nói, anh mới bắt đầu học nấu ăn gần đây. Lúc trước Shimizu Ryo còn có thể chỉ dẫn vài câu, nhưng bây giờ thì chỉ có thể cúi đầu khâm phục và liên tục khen ngợi.

"Bourbon ca, món anh làm ăn ngon y như của Scotch ca vậy!"

Tay Bourbon khẽ khựng lại một chút, rồi anh mỉm cười dịu dàng:
"Vậy sao? Không giấu gì em, lúc học nấu, anh cũng có hỏi ý kiến của anh ấy."

Câu nói đó lập tức khiến Shimizu Ryo cảnh giác.

Hai người này... đã thân thiết tới mức có thể trao đổi kỹ năng nấu ăn rồi sao?

Nói mới nhớ, nếu không phải lúc cô cắt ngang cuộc gọi giữa Scotch và Bourbon để nhờ anh chuyển nhà, thì hai người cũng đâu có dịp thân nhau đến vậy.

Shimizu Ryo biết Scotch là nội gián - nhưng Bourbon thì không. Mà Bourbon lại là người đơn thuần, dù sống trong bóng tối nhưng vẫn giữ được một trái tim ấm áp.

Người như vậy... chẳng phải rất dễ bị nội gián dụ dỗ sao!?

Nếu Bourbon bị dụ, chẳng phải cô sẽ trở thành người cô đơn hay sao?

Không thể nào!

Cô không muốn trở nên đáng thương như Gin!

Bourbon, từ giờ hãy để Shimizu Ryo bảo vệ anh khỏi cồn độ nguy hiểm!

Shimizu Ryo tu một hơi cạn nửa ly soda dưa hấu còn lại, đặt ly xuống, nghiêm túc nhìn Bourbon:

"Bourbon ca, nghe em nói - anh không được thân với Scotch quá đâu."

"Tại sao?"

Sắc mặt Bourbon chậm rãi trở nên nghiêm trọng, trong đầu lướt qua hàng loạt giả thiết.

Shimizu Ryo cũng không biết nên nói thế nào. Không thể nào nói thẳng là "Scotch là nội gián" được - dù Bourbon có một mặt mềm yếu, thì anh vẫn là người của tổ chức, không thể nào đối xử với nội gián như cô.

Nhưng nếu không nói vậy thì lại không còn lý do nào thuyết phục nổi anh.

Bourbon là kiểu người cố chấp - không có lý lẽ hợp lý, anh tuyệt đối không nghe.

"Tại sao?"

Chàng trai tóc vàng nhạt hỏi lại lần nữa, giọng điệu bình thản nhưng khiến người nghe có chút áp lực.

Shimizu Ryo trong giây lát liền ứng biến, nét mặt trở nên sâu xa bí ẩn:
"Bởi vì em thích anh ấy. Nếu anh thân với anh ấy quá, em sẽ ghen."

"...... Hử?"

Bourbon cố gắng giữ nụ cười, nhưng khóe miệng đang từ từ vặn vẹo:
"Em vừa nói cái gì cơ?"



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me