Edit Dn Conan Toi Npc Hom Nay Quyet Lam Ruou That
Hẹn gặp Rye vào hôm đó, Shimizu Ryo đã rời nhà từ rất sớm.Trên đường đi, cô trước tiên ghé ngang trại huấn luyện để đưa đồ tiện lợi mà Omota Uramichi để quên. Sau đó, cô lại tiễn một cụ bà bị lạc về trạm giao nhận người thân, nghiêm túc giáo huấn một học sinh tiểu học đang bắt nạt bạn, và cuối cùng giao một con chim nhỏ bị thương bên đường cho bạn học Sakamoto, người tình cờ là dân yêu động vật có tiếng.Khi rốt cuộc đến được điểm hẹn thì cô đã trễ khoảng hai mươi phút.Lúc đó trời bắt đầu lất phất tuyết. Những bông tuyết trắng nhỏ bị gió thổi tung bay, bầu trời phủ kín một màu xám xịt, mây nặng như chì áp xuống thấp. Trong thế giới trắng xoá ấy, có một đốm sáng nhỏ của điếu thuốc lập loè giữa gió tuyết.Rye đang đứng đó, ngón tay kẹp một điếu thuốc hút dở. Chiếc mũ len màu xanh đậm phủ một lớp tuyết mỏng. Hoa văn thấm ướt dần vì tuyết tan, mái tóc đen dài rũ xuống như đông cứng lại bởi hơi lạnh từ chính người anh.Trên người anh dường như toả ra thứ khí chất lạnh lẽo đến mức cô lập cả không gian xung quanh. Ngay cả tuyết khi rơi xuống quanh anh cũng có vẻ phải nhẹ nhàng hơn.Shimizu Ryo chạy bước nhỏ tới gần, gò má bị gió lạnh táp đến đỏ bừng như bị dao nhỏ rạch. Cô dừng lại trước mặt Rye, gãi đầu ngại ngùng rồi nghiêm túc nói một câu danh ngôn bất hủ của Kakashi-sensei:
"Xin lỗi, vừa rồi em bị lạc... trên con đường mang tên cuộc đời."Rye dập thuốc vào chiếc gạt tàn xách tay, lớp tuyết trên người anh theo chuyển động rơi lả tả xuống đất.
"Nhiệm vụ là gì?""Chuyện đó không quan trọng lắm! Trước tiên em phải giải thích là em hoàn toàn không cố ý đến trễ. Em vừa mới đưa một cụ bà lạc đường về nhà đấy! Mà bà ấy có một cô con gái xinh lắm nha-""Nhiệm vụ là gì."
Rye nhắc lại, giọng không chút cảm xúc.Shimizu Ryo thật sự chưa từng thấy ai đáng ghét như Rye, đến cả muốn đấm một cú cho hả giận cũng không tìm ra cớ đủ hợp lý.Hai người cùng vào một quán cà phê góc phố.Shimizu Ryo bắt đầu trình bày nhiệm vụ:"Mục tiêu lần này là bà Yoneno Sachiko. Theo tình báo thì bà ta đang là tình nhân của Kuroda Shintaro - một nhà đàm phán hoà bình. Rất có thể bà ấy đang nắm giữ bằng chứng Kuroda nhận hối lộ. Việc của anh rất đơn giản: đóng giả làm nhân viên công ty của bà ta, tiếp cận, lấy được lòng tin và cuối cùng là chiếm được bằng chứng từ tay bà ấy. Trong suốt quá trình, nếu có gì trục trặc, em sẽ luôn ở gần hỗ trợ. Với Rye thì nhiệm vụ này chắc không thành vấn đề đâu nhỉ?"Shimizu Ryo dựa lưng vào sofa, chăm chú quan sát phản ứng của Rye. Rye nhìn chằm chằm vào tập tài liệu về Yoneno Sachiko rồi nói:
"Không thấy ghi công ty của bà ấy ở đâu."Cô chờ đúng câu này, mỉm cười đáp:
"À, cái đó hả, nhà bà ấy mở... trại nuôi heo."Tay Rye khựng lại giữa không trung, biểu cảm lần đầu tiên có chút vỡ vụn, thậm chí còn hơi mơ hồ.Shimizu Ryo nghiêm mặt:
"Rye, vì tương lai của tổ chức, anh làm được mà, đúng không?"Rye: "......"Cái dự cảm chẳng lành từ lúc Gin gọi tới... rốt cuộc đã thành sự thật.Rye mặc một bộ áo liền quần màu xanh xám, chân đi ủng nhựa, trán quấn khăn trắng. Shimizu Ryo đứng trước mặt anh, mặt trông có vẻ nghiêm túc, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy tay cô đang run lên vì cố nhịn cười.Rye không biểu cảm nhìn cô:
"Hôm nay Yoneno Sachiko sẽ đến cái... trại nuôi heo này? Tình báo này em chắc không sai đấy chứ?"Ba chữ trại nuôi heo gần như bị anh nghiền nát khi phát âm.Shimizu Ryo khó khăn gật đầu. Trong lòng thầm nghĩ, nếu cô dám nói sai, Rye có khi sẽ vác súng bắn tỉa ngắm cô từ cả ngàn mét."Anh có thể đi rồi. Lúc có bằng chứng, em sẽ liên lạc."Rye hiện giờ đã phần nào hiểu cảm giác Gin mỗi lần phải nói chuyện với Shimizu Ryo là như thế nào.Shimizu Ryo vừa gật đầu, vừa run run đi khỏi. Khi rẽ vào góc khuất, nơi Rye không thấy nữa, cô lập tức móc điện thoại ra chụp lia lịa phía sau, vừa chụp vừa nín cười đến phát run.Trong ảnh là một người đàn ông bị vây quanh bởi một bầy heo con màu hồng, tay cầm cào gỗ, dưới chân đầy phân heo. Anh như cảm nhận được có người đang chụp, quay mặt về phía camera, biểu cảm hoàn toàn trống rỗng."Trại nuôi heo Rye - nam nhân lao động vĩ đại nhất."
Post lên ins.Về đến nhà, Shimizu Ryo vẫn còn đang ôm bụng lăn lộn trên giường vì cười.Bourbon từ bếp nghe thấy tiếng cười - dạo gần đây họ thường ăn cơm cùng nhau ba bữa, phần lớn là Bourbon mang đồ ăn đến nhà Ryo. Vì phải đối phó với khẩu vị khó chiều của cô, tay nghề bếp núc của Bourbon hiện tại có thể gọi là "thăng hoa theo âm nhạc".Hắn đứng ở bồn rửa, rửa rau. Nghĩ đến bức ảnh vừa thấy trên ins, khóe môi cũng không nhịn được mà cong lên.Ảnh của Rye không nói, chỉ riêng biểu cảm kinh ngạc đến mức tay chân luống cuống của hai người bạn kia cũng đã đáng giá lưu lại rồi. Không vì gì khác, chỉ là đã lâu không gặp, tự dưng có chút nhớ họ thôi.Lúc Bourbon từ bếp bưng cơm tối ra, Shimizu Ryo đã cười đến mức bước vào trạng thái "hiền giả hình thức", nằm trên giường nhìn trần nhà, biểu cảm trống rỗng."Bourbon ca, em thật sự rất khổ sở.""Sao vậy?" Bourbon lấy ra hai chiếc ly pha lê, một ly rót rượu, một ly đổ Coca."Em cảm thấy mình cười đến đau cả sườn, linh hồn chắc bị kẹt đâu đó giữa xương sườn rồi, không vào cũng không ra được, chắc sắp... khó sinh.""Thế thì tiếc quá, vậy chắc tối nay món mỳ ý sốt nấm phô mai với tôm bóc vỏ chắc để mình anh ăn rồi."Shimizu Ryo lập tức bắn dậy khỏi giường, vươn mũi ngửi ngửi: "Nó sinh mổ ra rồi!"Bàn ăn hôm nay dường như phong phú hơn mọi ngày."Sao hôm nay ăn uống hoành tráng vậy?"Bourbon rút bó hoa nhỏ héo úa trên bàn, thay vào vài đóa bách hợp còn đọng hơi nước tươi mới. "Em quên rồi à? Hôm nay là đêm Bình An.""Quà cho em để trên đầu giường, cạnh tatami." Bourbon liếc nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Ryo, cố ý thả nhẹ giọng, "Chẳng lẽ... em không chuẩn bị gì cho anh sao?"Shimizu Ryo đang định thò tay xuống lấy hộp quà dưới gầm giường, thì bàn tay chợt khựng lại giữa không trung, nuốt nước bọt một cái. "À thì... Tuy em không có chuẩn bị quà cho Bourbon ca, nhưng người khác cũng không có đâu, ha ha, xin lỗi nhé!"Cô ngoan ngoãn dịch sang bên giường, chui đầu rúc vào chăn như trốn tội."Tại mấy ngày nay em cứ mải tìm nhiệm vụ chỉnh Rye, nên hoàn toàn quên mất vụ này... Nhưng lát nữa Bourbon ca đi siêu thị với em nhé! Muốn gì em mua nấy! Em có tiền!"Cô cẩn thận nhìn sắc mặt Bourbon, nhưng vì da Bourbon vốn ngăm đen, lại quay lưng về phía ánh đèn, nên cũng chẳng đọc ra được biểu cảm gì.Bourbon lau sạch tay bằng khăn giấy, phát hiện người thường thấy đồ ăn là chạy đến đầu tiên như Ryo lại vẫn chưa chịu ra bàn. Anh quay sang nhìn, thấy cô đang ôm laptop gõ gì đó.Bourbon hỏi: "Làm gì thế?""Xâm nhập máy tính của Yoneno Sachiko, sao chép toàn bộ chứng cứ cô ta lưu về việc Kuroda Shintaro nhận hối lộ, rồi xóa sạch dữ liệu gốc."Bourbon: "......"Lúc này, ngay cả anh cũng thấy Rye thật sự rất đáng thương."Thôi, ra ăn cơm đi.""Anh không giận à?""Không có."Cơm nước xong, theo yêu cầu mạnh mẽ của Shimizu Ryo, Bourbon đành phải cùng cô đi Beika Mall. Đêm Bình An, đường phố rực rỡ đèn hoa, người qua lại đông như trẩy hội. Các cửa hàng lớn nhỏ đều tung ưu đãi cuối năm, ưu đãi chồng ưu đãi, giảm giá đến mức khiến người ta hoài nghi liệu có thể hiểu nổi bảng giá hay không.Nhưng Shimizu Ryo nào để ý mấy thứ đó. Vừa thấy cửa hàng thời trang nam ưng ý, cô đã vung tay lên: "Lấy hết cho tôi những bộ nào hợp với anh trai tôi ra đây!"Nhân viên bán hàng được huấn luyện tốt lập tức như bắt được vàng, nụ cười rạng rỡ tỏa sáng, nhanh chóng xếp thành hàng đưa ra loạt trang phục đủ mọi phong cách. Mấy cô nhân viên giơ giá treo đồ đứng thẳng thành hàng trước mặt Bourbon, nom cứ như đội hình duyệt binh.Dù người đi dạo đêm nay không ít, nhưng phong cách "tiêu tiền như nước" của Shimizu Ryo vẫn hiếm có. Lại thêm đội hình nhân viên bày đồ khí thế ngất trời, lập tức thu hút không ít ánh nhìn, thậm chí có người còn tưởng là... đoàn phim đang quay cảnh gì đó.Một cô thiếu nữ dịu dàng xinh xắn kéo tay áo bạn trai bên cạnh, hưng phấn nói:"Shinichi, nhìn kìa! Đẹp trai quá đi!""Dù sao cũng lại là đại tiểu thư nhà giàu nào đó thôi."
Kudo Shinichi nhìn theo hướng Ran chỉ tay, thấy một cô gái tóc dài đen nhánh, dáng người cao gầy, dung mạo thanh lệ nhưng khí chất xa cách, mặt như viết mấy chữ "người sống chớ tới gần". Trông là biết không dễ thân quen.Bên cạnh cô gái là một người đàn ông, chỉ thấy được bóng lưng, nhưng vóc dáng cao ráo, mặc sơ mi đen và quần tây, mái tóc màu vàng nhạt phản chiếu ánh đèn trông dịu dàng. Khí chất của anh ta khác hẳn với cô gái, tựa như ánh trăng và hoa sương.Shinichi bất giác nghĩ đến Suzuki Sonoko - cũng là đại tiểu thư, nhưng đãi ngộ với khí chất... khác nhau một trời một vực. Khóe miệng không khỏi cong lên cười nhẹ.Còn về phần Bourbon, anh chưa từng trải qua trận thế nào như thế này.Từ khi được giao nhiệm vụ xâm nhập tổ chức Áo Đen làm nội gián, cuộc sống của anh về cơ bản là sống trong bóng tối, quen với sự ẩn mình. Những chuyện khoa trương ở nơi công cộng như thế này, với tổ chức thì đúng là chuyện "tuyệt đối không".Nhưng Maraschino - Shimizu Ryo - lại là một ngoại lệ.Ngay từ lúc cô há miệng nói câu đầu tiên, Bourbon đã linh cảm có gì đó không ổn. Nhưng anh chỉ do dự có một chút thôi... vậy mà cơ hội từ chối đã vĩnh viễn vụt qua.Giờ đây, mấy cô nhân viên bán hàng như hổ rình mồi mà nhìn anh. Bourbon thừa biết, nếu anh mà dám mở miệng nói câu "Tôi không cần gì cả" rồi lôi Ryo rời đi, e là những người này sẽ lập tức... ăn tươi nuốt sống anh tại chỗ.Shimizu Ryo thì vẫn hứng thú tràn đầy, lần lượt xem từng bộ đồ các nhân viên mang ra, bộ nào cũng thấy "đẹp", "hợp", "phong cách". Một chị nhân viên bán hàng nhiệt tình giới thiệu về ý tưởng thiết kế, phối màu, chất liệu... như thể đang thuyết trình trước hội đồng thời trang Paris.Shimizu Ryo hài lòng gật đầu, quay đầu lại gọi:
"Tooru ca~ Mau thử đi!"Nhìn bộ dạng "không có đường lui" kia, Bourbon chỉ có thể nhận mệnh mà thở dài. Nói là đưa anh đi chọn quà, cuối cùng lại biến thành cho Ryo chơi game thời trang phiên bản đời thật.Dù Bourbon mặc gì ra cũng rất hợp, Ryo ở bên cạnh thì vui như Tết."Cái áo khoác lông đen này đẹp ghê! Phối với mũ Beret là đúng chất họa sĩ!""Tê- Cái áo vest này chuẩn luôn! Rất có khí chất quý ông sa đọa kiểu văn học! Nơi này có mắt kính gọng mạ vàng không?""Cái style thể thao này cũng tuyệt lắm! Tooru ca hợp với phong cách nắng vàng gió nhẹ dã ngoại ngoài trời nhất luôn đó!!"Đám nhân viên cũng vì doanh số mà thay nhau thổi phồng:
"Khí chất như anh ấy mặc gì cũng hợp!""Cô gái, mắt thẩm mỹ của cô thật tốt, đúng là biết chọn cho người quan trọng!"Nghe đến đây, Ryo lâng lâng như đang bay, nhưng đang giữa lúc sung sướng lại lơ đãng quay đầu nhìn, liền bắt gặp ánh mắt của Bourbon.Dưới ánh đèn vàng, anh đứng giữa đám đông, thần sắc nhàn nhạt, khẽ nghiêng đầu nhìn cô - như thể bất lực mà lại mỉm cười nhẹ một cái. Dưới ánh đèn lấp lánh đêm Giáng Sinh, ánh mắt ấy lại nhẹ nhàng như cơn gió, thổi tan cả ồn ào náo nhiệt quanh họ.Shimizu Ryo ngẩn người. Rồi ngay sau đó quay sang bảo các nhân viên đang vây quanh:"Không cần giới thiệu nữa. Chỉ cần làm anh tôi cười một cái, tôi liền lấy một bộ."
"Xin lỗi, vừa rồi em bị lạc... trên con đường mang tên cuộc đời."Rye dập thuốc vào chiếc gạt tàn xách tay, lớp tuyết trên người anh theo chuyển động rơi lả tả xuống đất.
"Nhiệm vụ là gì?""Chuyện đó không quan trọng lắm! Trước tiên em phải giải thích là em hoàn toàn không cố ý đến trễ. Em vừa mới đưa một cụ bà lạc đường về nhà đấy! Mà bà ấy có một cô con gái xinh lắm nha-""Nhiệm vụ là gì."
Rye nhắc lại, giọng không chút cảm xúc.Shimizu Ryo thật sự chưa từng thấy ai đáng ghét như Rye, đến cả muốn đấm một cú cho hả giận cũng không tìm ra cớ đủ hợp lý.Hai người cùng vào một quán cà phê góc phố.Shimizu Ryo bắt đầu trình bày nhiệm vụ:"Mục tiêu lần này là bà Yoneno Sachiko. Theo tình báo thì bà ta đang là tình nhân của Kuroda Shintaro - một nhà đàm phán hoà bình. Rất có thể bà ấy đang nắm giữ bằng chứng Kuroda nhận hối lộ. Việc của anh rất đơn giản: đóng giả làm nhân viên công ty của bà ta, tiếp cận, lấy được lòng tin và cuối cùng là chiếm được bằng chứng từ tay bà ấy. Trong suốt quá trình, nếu có gì trục trặc, em sẽ luôn ở gần hỗ trợ. Với Rye thì nhiệm vụ này chắc không thành vấn đề đâu nhỉ?"Shimizu Ryo dựa lưng vào sofa, chăm chú quan sát phản ứng của Rye. Rye nhìn chằm chằm vào tập tài liệu về Yoneno Sachiko rồi nói:
"Không thấy ghi công ty của bà ấy ở đâu."Cô chờ đúng câu này, mỉm cười đáp:
"À, cái đó hả, nhà bà ấy mở... trại nuôi heo."Tay Rye khựng lại giữa không trung, biểu cảm lần đầu tiên có chút vỡ vụn, thậm chí còn hơi mơ hồ.Shimizu Ryo nghiêm mặt:
"Rye, vì tương lai của tổ chức, anh làm được mà, đúng không?"Rye: "......"Cái dự cảm chẳng lành từ lúc Gin gọi tới... rốt cuộc đã thành sự thật.Rye mặc một bộ áo liền quần màu xanh xám, chân đi ủng nhựa, trán quấn khăn trắng. Shimizu Ryo đứng trước mặt anh, mặt trông có vẻ nghiêm túc, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy tay cô đang run lên vì cố nhịn cười.Rye không biểu cảm nhìn cô:
"Hôm nay Yoneno Sachiko sẽ đến cái... trại nuôi heo này? Tình báo này em chắc không sai đấy chứ?"Ba chữ trại nuôi heo gần như bị anh nghiền nát khi phát âm.Shimizu Ryo khó khăn gật đầu. Trong lòng thầm nghĩ, nếu cô dám nói sai, Rye có khi sẽ vác súng bắn tỉa ngắm cô từ cả ngàn mét."Anh có thể đi rồi. Lúc có bằng chứng, em sẽ liên lạc."Rye hiện giờ đã phần nào hiểu cảm giác Gin mỗi lần phải nói chuyện với Shimizu Ryo là như thế nào.Shimizu Ryo vừa gật đầu, vừa run run đi khỏi. Khi rẽ vào góc khuất, nơi Rye không thấy nữa, cô lập tức móc điện thoại ra chụp lia lịa phía sau, vừa chụp vừa nín cười đến phát run.Trong ảnh là một người đàn ông bị vây quanh bởi một bầy heo con màu hồng, tay cầm cào gỗ, dưới chân đầy phân heo. Anh như cảm nhận được có người đang chụp, quay mặt về phía camera, biểu cảm hoàn toàn trống rỗng."Trại nuôi heo Rye - nam nhân lao động vĩ đại nhất."
Post lên ins.Về đến nhà, Shimizu Ryo vẫn còn đang ôm bụng lăn lộn trên giường vì cười.Bourbon từ bếp nghe thấy tiếng cười - dạo gần đây họ thường ăn cơm cùng nhau ba bữa, phần lớn là Bourbon mang đồ ăn đến nhà Ryo. Vì phải đối phó với khẩu vị khó chiều của cô, tay nghề bếp núc của Bourbon hiện tại có thể gọi là "thăng hoa theo âm nhạc".Hắn đứng ở bồn rửa, rửa rau. Nghĩ đến bức ảnh vừa thấy trên ins, khóe môi cũng không nhịn được mà cong lên.Ảnh của Rye không nói, chỉ riêng biểu cảm kinh ngạc đến mức tay chân luống cuống của hai người bạn kia cũng đã đáng giá lưu lại rồi. Không vì gì khác, chỉ là đã lâu không gặp, tự dưng có chút nhớ họ thôi.Lúc Bourbon từ bếp bưng cơm tối ra, Shimizu Ryo đã cười đến mức bước vào trạng thái "hiền giả hình thức", nằm trên giường nhìn trần nhà, biểu cảm trống rỗng."Bourbon ca, em thật sự rất khổ sở.""Sao vậy?" Bourbon lấy ra hai chiếc ly pha lê, một ly rót rượu, một ly đổ Coca."Em cảm thấy mình cười đến đau cả sườn, linh hồn chắc bị kẹt đâu đó giữa xương sườn rồi, không vào cũng không ra được, chắc sắp... khó sinh.""Thế thì tiếc quá, vậy chắc tối nay món mỳ ý sốt nấm phô mai với tôm bóc vỏ chắc để mình anh ăn rồi."Shimizu Ryo lập tức bắn dậy khỏi giường, vươn mũi ngửi ngửi: "Nó sinh mổ ra rồi!"Bàn ăn hôm nay dường như phong phú hơn mọi ngày."Sao hôm nay ăn uống hoành tráng vậy?"Bourbon rút bó hoa nhỏ héo úa trên bàn, thay vào vài đóa bách hợp còn đọng hơi nước tươi mới. "Em quên rồi à? Hôm nay là đêm Bình An.""Quà cho em để trên đầu giường, cạnh tatami." Bourbon liếc nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Ryo, cố ý thả nhẹ giọng, "Chẳng lẽ... em không chuẩn bị gì cho anh sao?"Shimizu Ryo đang định thò tay xuống lấy hộp quà dưới gầm giường, thì bàn tay chợt khựng lại giữa không trung, nuốt nước bọt một cái. "À thì... Tuy em không có chuẩn bị quà cho Bourbon ca, nhưng người khác cũng không có đâu, ha ha, xin lỗi nhé!"Cô ngoan ngoãn dịch sang bên giường, chui đầu rúc vào chăn như trốn tội."Tại mấy ngày nay em cứ mải tìm nhiệm vụ chỉnh Rye, nên hoàn toàn quên mất vụ này... Nhưng lát nữa Bourbon ca đi siêu thị với em nhé! Muốn gì em mua nấy! Em có tiền!"Cô cẩn thận nhìn sắc mặt Bourbon, nhưng vì da Bourbon vốn ngăm đen, lại quay lưng về phía ánh đèn, nên cũng chẳng đọc ra được biểu cảm gì.Bourbon lau sạch tay bằng khăn giấy, phát hiện người thường thấy đồ ăn là chạy đến đầu tiên như Ryo lại vẫn chưa chịu ra bàn. Anh quay sang nhìn, thấy cô đang ôm laptop gõ gì đó.Bourbon hỏi: "Làm gì thế?""Xâm nhập máy tính của Yoneno Sachiko, sao chép toàn bộ chứng cứ cô ta lưu về việc Kuroda Shintaro nhận hối lộ, rồi xóa sạch dữ liệu gốc."Bourbon: "......"Lúc này, ngay cả anh cũng thấy Rye thật sự rất đáng thương."Thôi, ra ăn cơm đi.""Anh không giận à?""Không có."Cơm nước xong, theo yêu cầu mạnh mẽ của Shimizu Ryo, Bourbon đành phải cùng cô đi Beika Mall. Đêm Bình An, đường phố rực rỡ đèn hoa, người qua lại đông như trẩy hội. Các cửa hàng lớn nhỏ đều tung ưu đãi cuối năm, ưu đãi chồng ưu đãi, giảm giá đến mức khiến người ta hoài nghi liệu có thể hiểu nổi bảng giá hay không.Nhưng Shimizu Ryo nào để ý mấy thứ đó. Vừa thấy cửa hàng thời trang nam ưng ý, cô đã vung tay lên: "Lấy hết cho tôi những bộ nào hợp với anh trai tôi ra đây!"Nhân viên bán hàng được huấn luyện tốt lập tức như bắt được vàng, nụ cười rạng rỡ tỏa sáng, nhanh chóng xếp thành hàng đưa ra loạt trang phục đủ mọi phong cách. Mấy cô nhân viên giơ giá treo đồ đứng thẳng thành hàng trước mặt Bourbon, nom cứ như đội hình duyệt binh.Dù người đi dạo đêm nay không ít, nhưng phong cách "tiêu tiền như nước" của Shimizu Ryo vẫn hiếm có. Lại thêm đội hình nhân viên bày đồ khí thế ngất trời, lập tức thu hút không ít ánh nhìn, thậm chí có người còn tưởng là... đoàn phim đang quay cảnh gì đó.Một cô thiếu nữ dịu dàng xinh xắn kéo tay áo bạn trai bên cạnh, hưng phấn nói:"Shinichi, nhìn kìa! Đẹp trai quá đi!""Dù sao cũng lại là đại tiểu thư nhà giàu nào đó thôi."
Kudo Shinichi nhìn theo hướng Ran chỉ tay, thấy một cô gái tóc dài đen nhánh, dáng người cao gầy, dung mạo thanh lệ nhưng khí chất xa cách, mặt như viết mấy chữ "người sống chớ tới gần". Trông là biết không dễ thân quen.Bên cạnh cô gái là một người đàn ông, chỉ thấy được bóng lưng, nhưng vóc dáng cao ráo, mặc sơ mi đen và quần tây, mái tóc màu vàng nhạt phản chiếu ánh đèn trông dịu dàng. Khí chất của anh ta khác hẳn với cô gái, tựa như ánh trăng và hoa sương.Shinichi bất giác nghĩ đến Suzuki Sonoko - cũng là đại tiểu thư, nhưng đãi ngộ với khí chất... khác nhau một trời một vực. Khóe miệng không khỏi cong lên cười nhẹ.Còn về phần Bourbon, anh chưa từng trải qua trận thế nào như thế này.Từ khi được giao nhiệm vụ xâm nhập tổ chức Áo Đen làm nội gián, cuộc sống của anh về cơ bản là sống trong bóng tối, quen với sự ẩn mình. Những chuyện khoa trương ở nơi công cộng như thế này, với tổ chức thì đúng là chuyện "tuyệt đối không".Nhưng Maraschino - Shimizu Ryo - lại là một ngoại lệ.Ngay từ lúc cô há miệng nói câu đầu tiên, Bourbon đã linh cảm có gì đó không ổn. Nhưng anh chỉ do dự có một chút thôi... vậy mà cơ hội từ chối đã vĩnh viễn vụt qua.Giờ đây, mấy cô nhân viên bán hàng như hổ rình mồi mà nhìn anh. Bourbon thừa biết, nếu anh mà dám mở miệng nói câu "Tôi không cần gì cả" rồi lôi Ryo rời đi, e là những người này sẽ lập tức... ăn tươi nuốt sống anh tại chỗ.Shimizu Ryo thì vẫn hứng thú tràn đầy, lần lượt xem từng bộ đồ các nhân viên mang ra, bộ nào cũng thấy "đẹp", "hợp", "phong cách". Một chị nhân viên bán hàng nhiệt tình giới thiệu về ý tưởng thiết kế, phối màu, chất liệu... như thể đang thuyết trình trước hội đồng thời trang Paris.Shimizu Ryo hài lòng gật đầu, quay đầu lại gọi:
"Tooru ca~ Mau thử đi!"Nhìn bộ dạng "không có đường lui" kia, Bourbon chỉ có thể nhận mệnh mà thở dài. Nói là đưa anh đi chọn quà, cuối cùng lại biến thành cho Ryo chơi game thời trang phiên bản đời thật.Dù Bourbon mặc gì ra cũng rất hợp, Ryo ở bên cạnh thì vui như Tết."Cái áo khoác lông đen này đẹp ghê! Phối với mũ Beret là đúng chất họa sĩ!""Tê- Cái áo vest này chuẩn luôn! Rất có khí chất quý ông sa đọa kiểu văn học! Nơi này có mắt kính gọng mạ vàng không?""Cái style thể thao này cũng tuyệt lắm! Tooru ca hợp với phong cách nắng vàng gió nhẹ dã ngoại ngoài trời nhất luôn đó!!"Đám nhân viên cũng vì doanh số mà thay nhau thổi phồng:
"Khí chất như anh ấy mặc gì cũng hợp!""Cô gái, mắt thẩm mỹ của cô thật tốt, đúng là biết chọn cho người quan trọng!"Nghe đến đây, Ryo lâng lâng như đang bay, nhưng đang giữa lúc sung sướng lại lơ đãng quay đầu nhìn, liền bắt gặp ánh mắt của Bourbon.Dưới ánh đèn vàng, anh đứng giữa đám đông, thần sắc nhàn nhạt, khẽ nghiêng đầu nhìn cô - như thể bất lực mà lại mỉm cười nhẹ một cái. Dưới ánh đèn lấp lánh đêm Giáng Sinh, ánh mắt ấy lại nhẹ nhàng như cơn gió, thổi tan cả ồn ào náo nhiệt quanh họ.Shimizu Ryo ngẩn người. Rồi ngay sau đó quay sang bảo các nhân viên đang vây quanh:"Không cần giới thiệu nữa. Chỉ cần làm anh tôi cười một cái, tôi liền lấy một bộ."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me