TruyenFull.Me

[EDIT] (ĐN Conan) Tôi, NPC, Hôm Nay Quyết Làm Rượu Thật!

Chương 48: Những ngày tháng đi du học nước ngoài 10

AristiaClaes

Sự tình chính là như vậy đấy.

Cái chuyện cộng sự là người phe đỏ, đối với Shimizu Ryo mà nói, chỉ đáng để phản ứng ở mức "À" một tiếng. Thậm chí nếu có ai nói với cô rằng Boss cũng là người phe đỏ, thì phản ứng lớn nhất của cô khả năng cũng chỉ là "À, à" hai tiếng, rồi sau đó tiếp tục thương cảm cho Gin.

Chủ yếu là bởi vì Shimizu Ryo vốn chẳng có tí trung thành nào với tổ chức. Đương nhiên, với phe đỏ cô cũng chả có tí trung thành nào luôn.

Tuy rằng nhân thiết của Shimizu Ryo là đứa trẻ được tổ chức nuôi từ nhỏ, lẽ ra phải bị tẩy não đến không thể quay đầu, nhưng thực tế thì cô chỉ là người chuyển phe giữa chừng. Chỉ cần có thể khiến hệ thống giá trị lệch lạc của cô được thoả mãn, cho cô sớm ngày thành Phật về nhà, thì việc bản thân đứng về phe nào, Shimizu Ryo hoàn toàn chẳng quan tâm. Hôm nay có thể hắc đến sáng loá, mai cũng có thể vì nước vì dân mà hy sinh bản thân luôn.

Nói đơn giản: cần gì thì hắc hay hồng cũng được.

Tất nhiên, xét tình hình trước mắt thì Shimizu Ryo vẫn nên cẩn thận làm tốt vai trò người phe hắc cái đã.

Còn về phần cộng sự, anh ta là người phe đỏ thì cũng hợp lý thôi. Trước kia Shimizu Ryo đã cảm thấy anh không hợp làm việc trong tổ chức - mỗi lần đến lúc phải ra tay giết người, dù cho bề ngoài có nghiêm túc lạnh lùng đến đâu, ánh mắt có băng giá đến mức nào, thì Shimizu Ryo vẫn nhận ra được một nỗi bi thương đậm đặc đang tuôn ra từ con người ấy.

Rõ ràng là không thích giết người, rõ ràng là không muốn - vậy sao lại cứ phải ép mình chấp nhận chuyện đó?

Sau này, Shimizu Ryo liền cố ý tránh để anh ta làm cộng sự trong các nhiệm vụ kiểu đó nữa. Hoặc nếu có làm, thì vai sát thủ cũng sẽ do cô đảm nhận.

Dù sao thì, giết người hay không với Shimizu Ryo cũng chẳng quan trọng.

Trong mắt cô, những vai diễn nhỏ lẻ, chỉ có tên hoặc thậm chí không có tên, đều chỉ là mấy NPC râu ria kiểu Giáp Ất Bính Đinh, giống như mấy nhân vật phụ trong manga có thể copy-paste ra vô hạn. Một hay một trăm tên cũng chẳng khác gì nhau.

Tác dụng tồn tại của họ, chỉ là để thêm chút bối cảnh cho cốt truyện mà thôi.

Shimizu Ryo thật ra từng lo lắng, liệu mấy NPC đó có khi nào cũng giống như cô lúc trước - sở hữu ý thức riêng. Nhưng hệ thống bảo rằng trong thế giới Conan chỉ thả một NPC kiểu cô để tu bổ cốt truyện - vậy thì đúng là xui tận mạng.

Cho nên thực ra, mọi thứ đều có manh mối từ trước.

Ví dụ như Bourbon - một người dịu dàng như vậy, căn bản không thích hợp với bóng tối. Anh chỉ là vì muốn bảo vệ điều gì đó của riêng mình nên mới cố chìm trong bùn đen này.

Trước kia Shimizu Ryo từng đoán lý do Bourbon gia nhập tổ chức là gì - cô đã tưởng tượng ra đủ loại khả năng, từ thiếu niên nhẫn nhịn chịu đựng để trả thù cho người thân, đến kẻ vì tình yêu không thành mà hắc hoá - có thể viết thành một cuốn truyện bi thương dài ngoằng. Ai ngờ đâu người có đôi mắt to mày rậm này từ đầu tới cuối chỉ là một bình rượu thật.

Những năm tháng ấy, rốt cuộc là đã trao nhầm người.

Nhưng mà nghĩ kỹ thì, Shimizu Ryo cảm thấy dù đã biết cô là "rượu thật", Bourbon vẫn luôn rất tốt với cô. Còn có sát tâm với cô hay không thì không rõ, nhưng ít nhất nhìn từ bên ngoài thì, trong suốt khoảng thời gian dài hai người làm cộng sự, Bourbon luôn chăm sóc cô rất chu đáo.

Nấu ăn cho cô, cùng đi công viên trò chơi, cùng nhau huấn luyện, buổi tối còn đứng ở bên kia đường nói chúc ngủ ngon.

Nghĩ đến đây, Shimizu Ryo càng cảm thấy cộng sự của mình đúng là ngốc. Đối xử tốt với một bình rượu thật như vậy, chẳng trách lại dễ dàng bị bái hạ dưới ngựa giáp.

Hiện giờ cô không còn lo sau đại kết cục Bourbon sẽ bị cảnh sát bắt nữa, mà bắt đầu lo liệu anh ta có sống được đến kết cục đó hay không.

Anh ta thật sự là kiểu nhân vật sẽ bị đẩy ra trong thời khắc then chốt để kiếm nước mắt của khán giả đúng không?

Nói thật lòng, điều khiến Shimizu Ryo lo lắng nhất trong sự kiện "tân nằm vùng lộ diện" lần này là chiến lực hồng-hắc có thể sẽ mất cân bằng nghiêm trọng... Cho nên để cân bằng lại, đến lúc thích hợp phải đẩy phe đỏ ra hi sinh một hai người, vừa làm giàu tuyến truyện, vừa kiếm được một đợt nước mắt của fan.

Nghĩ như vậy, Shimizu Ryo cảm thấy Bourbon quá hợp vai luôn.

Mỹ nhân lai - tóc vàng, da ngăm, phong cách hơi mang nét dị vực, vừa buồn cười vừa ngọt ngào.

Mạnh - dù hơi ngốc, nhưng năng lực phá án không tồi, lại có một "đại thần" như cô đi cùng, trong tổ chức cũng xem như có chỗ đứng.

Bi kịch - ở cao trào của cốt truyện, hi sinh vì cứu vớt nhân vật chính.

Đúng là quá hợp với vai trò này rồi!

Nguyên lai, Bourbon lại là kiểu nhân thiết như vậy.

Cộng sự ơi, anh chết thật là thảm quá!

Đáng giận! Nhìn kiểu gì cũng thấy anh ta chỉ là công cụ gây cảm động thôi đúng không? Aoyama, ông thật vô tâm!

Sau đó, Shimizu Ryo lập tức lên kế hoạch hành động tiếp theo:

Một, tiếp tục nỗ lực hoà nhập vào tuyến truyện chính, làm sáng rực lên tên tuổi tổ chức, để xưởng rượu lấy cô là mẫu lệch lạc giá trị mà tự hào!

Hai, trước mặt cộng sự thì tiết chế lại một chút, anh ta mềm lòng lắm, đừng để kích thích đến mức hắc hoá.

Ba, bảo vệ tốt tên cộng sự ngốc này, giúp anh ta sống được đến đại kết cục.

Mục tiêu của chúng ta: anh tồn tại, tôi về nhà, chúng ta đều có tương lai tốt đẹp!

Tuy cảm thấy hình như có chỗ nào đó hơi sai sai, nhưng Shimizu Ryo nghĩ nghĩ lại, thấy logic vẫn ổn, không thành vấn đề.

Vậy thì quyết định thế nhé!

---

Cảnh sát bắt đầu thử giao cho Sohiri một vài nhiệm vụ thử nghiệm nhỏ, ví dụ như truy tìm tung tích một hacker khác, sửa một cái bug trên trang web chính thức, đánh giá một đoạn mã nào đó... Dù đều là mấy việc không quan trọng lắm, nhưng để sớm lấy được lòng tin của cảnh sát, Shimizu Ryo vẫn hoàn thành chúng chỉn chu, chất lượng đảm bảo.

Lý do cô ở lại bên phía cảnh sát, một là để quan sát sát sao cách họ vận hành, hai là hy vọng có thể lần ra được thêm chút tin tức liên quan đến cộng sự của mình.

Nhưng cảnh sát bảo vệ thông tin về anh ta quá nghiêm ngặt, Shimizu Ryo thử vài lần mà không có kết quả, sợ làm lộ nên đành dừng lại.

Về phần chương trình cài trên điện thoại Kazami Yuya, Shimizu Ryo cũng đã nhân lúc hôm sau anh ta đến nói chuyện mà âm thầm xóa đi - không hổ là cấp dưới của cộng sự ngu ngốc, đến cuối cùng cũng chẳng phát hiện ra được gì.

Shimizu Ryo nói thẳng: nếu Bourbon không sống được tới đại kết cục, thì toàn bộ đám cảnh sát đang ngồi trong Cục đều phải chịu trách nhiệm.

Nếu ở lại Nhật Bản cũng không còn ý nghĩa gì, Shimizu Ryo dứt khoát thu dọn hành lý lần nữa, xách theo cả bao tải snack, khoai tây chiên, Coca đủ loại lớn nhỏ, rời khỏi đất nước mặt trời mọc.

Vì Sohiri rất biết điều và hợp tác, nên phía cảnh sát cũng dần lơi lỏng giám sát. Ở chung cư, ngoài vài người gác dưới lầu, chỉ còn Kokyu Kentaro là đi theo sát Sohiri.

Có vẻ như cảnh sát nghĩ rằng một thiếu niên nhìn gầy gò yếu đuối như Sohiri thì không thể nào là đối thủ của "vua vật lộn" Kokyu Kentaro.

Vấn đề là... thằng bé này dễ lừa quá trời luôn ấy...

Chưa nói đến khoản vật tay ngang ngửa với nhau, chỉ riêng khoản chỉ số IQ thôi thì nhìn quanh cũng chỉ toàn mấy người... đơn giản!

Chỉ một ly Coca thêm phụ gia đặc biệt, Shimizu Ryo đã dễ dàng khiến Kentaro gục ngã.

Nghĩ đến việc Kentaro bình thường chăm sóc cô rất tận tình, Shimizu Ryo cũng có hơi áy náy.

"Xin lỗi... Có lẽ ta chính là kiếp nạn của ngươi."

Dù sao thì cái gọi là kiếp nạn xui xẻo ấy mà, sau đó thường sẽ gặp được đào hoa, đúng không?-dù chỉ là Shimizu Ryo bịa đại cho vui.

Coi như tạm tin thật đi, không thì coi như một điều ước tốt lành cũng được.

Shimizu Ryo thay đổi diện mạo, thành công rời khỏi Nhật Bản.

Cô không định cắt đứt hoàn toàn với phía cảnh sát, nên lấy danh nghĩa "Sohiri" để lại một đoạn tin nhắn. Nội dung đại khái là cảm ơn cảnh sát đã chăm sóc, nhưng cậu ấy muốn được sống tự do tự tại nên mới rời đi. Tuy nhiên, nếu cần giúp đỡ, cứ liên lạc, cậu ấy sẽ không từ chối.

P.S: Gửi kèm nụ cười đáng yêu kiểu "in mặt ra phố".

Bên phía cảnh sát thì ngay lập tức náo loạn cả lên. Trong ngày, toàn bộ nhóm chịu trách nhiệm trông coi Sohiri đều bị xử phạt-tất nhiên, đây là điều Shimizu Ryo không biết.

Trên đây chính là hành trình phiêu lưu tại Nhật của "chiếc áo khoác nhỏ" Sohiri do Shimizu Ryo nhập vai.

Sau đó, quả nhiên cảnh sát không nỡ từ bỏ một nhân tài như Sohiri, bèn liên lạc với cô theo phương thức liên hệ đã để lại, tiếp tục giao cho vài nhiệm vụ.

Ban đầu vẫn là những nhiệm vụ nhỏ không quan trọng. Thời gian trôi qua, gần một năm sau, cuối cùng Shimizu Ryo cũng nhận được một nhiệm vụ có liên quan đến dấu vết của Tổ chức.

Tuy nhiên, số nhiệm vụ dạng này rất ít, bởi vì Tổ chức vốn không phải nhóm chuyên phạm tội trên Internet-lĩnh vực thật sự của họ là y sinh và dược học. Dĩ nhiên, lừa đảo kiếm tiền và ám sát cũng là mảng kinh doanh chủ yếu.

Thỉnh thoảng, phía cảnh sát còn nhờ Sohiri giúp viết một số chương trình bảo mật.

Shimizu Ryo nhận lệnh xong thì phân phát cho họ, rồi quay đầu đăng lên tài khoản Maraschino để... hack sạch các chương trình đó.

Đừng hỏi tại sao. Hỏi tức là vì "cân bằng chiến lực".

Shimizu Ryo, người phụ nữ ngày ngày vì tương lai của cả Hắc lẫn Hồng mà thao thức. Lo sợ nếu một bên ngã gameover trước đại kết cục thì bao công sức xây dựng màn "đại lễ bao" của cô sẽ tan thành bong bóng xà phòng.

Nói nhiều chỉ thấy đời thật khổ.

Shimizu Ryo vốn còn lo nếu Sohiri thất thủ sẽ bị cảnh sát mắng, không ngờ bên kia vẫn cư xử rất tử tế. Kazami Yuya thậm chí còn chủ động an ủi Sohiri:
"Không sao đâu. Cấp trên của tôi cũng nói rồi, đối phương rất lợi hại, thua dưới tay cô ấy cũng là chuyện bình thường. Đừng buồn."

Cấp trên của Kazami Yuya... chẳng phải là Bourbon sao? Anh ấy chắc chắn biết người hack là Maraschino...

Nghĩa là, hình tượng của cô trong lòng cộng sự... còn rất cao?

Bị giẫm mặt xong lại được khen tới trời, cảm giác đúng là... vi diệu thật đấy.

Sau đó, khi nhận được hai phần tiền lương từ cùng một nhiệm vụ thì cảm giác lại càng kỳ diệu hơn nữa...

Đúng là hơi... sướng.

Bảo sao cộng sự ngày thường nhìn như người có tiền. Thì ra làm nội gián lại vui như vậy sao?

Motto motto! (Nữa đi nữa đi!)

Nhưng mà, niềm vui luôn thật ngắn ngủi.

Tin rằng ai cũng từng có cảm giác như vậy-rõ ràng hôm qua mới khai giảng, vậy mà hôm nay đã tốt nghiệp chia tay.

Sakamoto bảo là nhận được lời mời từ một tổ chức khai phá vũ trụ nào đó, chuẩn bị tham gia kế hoạch di cư sao Hỏa mà anh ta luôn mơ ước... Shimizu Ryo chỉ cười khẩy hai tiếng rồi nắm áo kéo hắn nhét vào chuyến bay về Nhật.

Nhược điểm duy nhất của học sinh Sakamoto là không biết đánh nhau. Hắn thử phản kháng, nhưng đúng là không phải đối thủ của Shimizu Ryo.

Cô cài dây an toàn cho hắn, nghiêm mặt nói:
"Cậu ngoan ngoãn về với tớ đi, bạn học ai cũng rất nhớ cậu. Từ bỏ giãy giụa đi, cậu không thắng nổi tớ đâu!"

Sakamoto đẩy kính mắt, không nói gì. Nhưng chính cái thái độ im lặng đó lại khiến Shimizu Ryo cảnh giác tột độ. Quá ngoan rồi, nhìn là biết có bẫy.

Trên đường về Nhật, Shimizu Ryo trợn tròn mắt, không dám chợp mắt một giây, sợ vừa nhắm mắt lại sẽ có đàn chim nhỏ bay song song với máy bay đến "rước" Sakamoto đi mất.

Nghe thì vô lý, nhưng hoàn toàn có khả năng xảy ra nếu là Sakamoto đồng học.

Shimizu Ryo âm thầm cổ vũ bản thân:
"Ngươi là người gánh vác kỳ vọng của cả lớp đấy!"

Chờ đến khi máy bay hạ cánh, Shimizu Ryo bước đi lảo đảo, hốc mắt thâm quầng, mắt đầy sao bay. Trái lại, Sakamoto lại như hồi xuân, khí chất ngời ngời, đẹp trai ngời sáng.

Đáng giận, ngay cả việc này cũng nằm trong tính toán của ngươi sao!?

Shimizu Ryo vừa cắn răng vừa vác cái ba lô khổng lồ, nhìn oán hận như linh hồn bị rút cạn.

Sakamoto quay lại nhìn cô, trong mắt dường như loé lên ý cười. Hắn vươn tay về phía cô:
"Để tôi giúp-"

Chưa nói hết câu, liền có hai giọng nói khác đồng loạt vang lên:

"Ryo-chan, bên này nè!"
"Ryo-chan, chào mừng về nhà ~"

Shimizu Ryo vừa ngáp vừa ngẩng đầu, qua đôi mắt nhòe nước nhìn thấy Hagiwara Kenji và Bourbon mỗi người một chân dài bước về phía mình. Hai người với phong cách khác nhau nhưng đều điển trai ngời ngời, lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý trong sảnh sân bay.

Họ dừng lại trước mặt cô, đồng thanh nói:
"Để anh giúp em xách đồ."

Shimizu Ryo đờ người, ngừng ngáp, quay qua nhìn Bourbon, rồi Hagiwara, rồi lại Sakamoto... cuối cùng cúi đầu nhìn ba bàn tay đang duỗi ra trước mặt.

Không ổn rồi, tình huống này là sao đây!?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me