TruyenFull.Me

Edit Dn Conan Toi Npc Hom Nay Quyet Lam Ruou That

Shimizu Ryo lúc này hồi tưởng lại ngày hôm đó, biểu cảm của Bourbon vẫn còn hiện rõ mồn một trong ký ức. Mái tóc vàng nhạt dưới ánh đèn hắt xuống chiếc bóng mờ nhạt, đôi mắt tím xám cuộn lên làn sương u ám, khiến người ta cứ ngỡ sắp có sấm chớp nổi lên. Thế nhưng chỉ trong một hơi thở khẽ khàng của anh, tất cả liền tan biến.

Shimizu Ryo cảm thấy chắc chắn anh đang tức giận, còn tưởng đã chuẩn bị sẵn cả một loạt câu hỏi để chất vấn cô. Vậy mà kết quả là Bourbon chẳng nói gì, chỉ kiên nhẫn ngồi cùng cô, chậm rãi ăn hết một miếng bánh kem nhỏ.

Đây có phải là "trí tuệ của đàn ông trưởng thành"?

Shimizu Ryo mơ hồ có chút bội phục, nhưng điều đó không ngăn được cô, trên đường về, bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng giải cho Bourbon một tiết học với chủ đề: "Ngủ là vinh quang, làm việc vất vả là nhục nhã!"

"Anh phải chăm sóc tốt cho sức khỏe của mình thì mới có thể chăm sóc tốt cho em, hiểu chưa?"

Bourbon cung kính tiếp thu, Shimizu lão sư lúc ấy mới chịu ngậm miệng, coi như tạm tha.

"Nếu anh còn dám thức khuya, em sẽ ngồi ngay mép giường nhìn anh ngủ luôn. Cười cái gì mà cười, em đang nói chuyện nghiêm túc đấy, Bourbon tiên sinh."

"Rồi rồi."

Để đảm bảo Bourbon thật sự nghe lời, Shimizu Ryo ở lại nhà anh hai ngày. Cũng trong khoảng thời gian đó, Bourbon tặng cô vài chậu cây mọng nước.

Shimizu Ryo rất thích trồng cây trong nhà, nhưng các loại cây dưới tay cô từ trước tới nay đều là "hồng nhan bạc mệnh" - sống chẳng bao lâu là chết. Cho nên vừa nhìn thấy mấy chậu cây Bourbon mang đến, phản ứng đầu tiên của cô là chuẩn bị đặt cho chúng... bia mộ.

Bourbon bất đắc dĩ phải ngăn cô lại, còn hứa từ nay về sau sẽ đích thân chăm sóc đám cây đó. Cô chỉ cần nhìn thôi, không cần đụng vào - như vậy thì không lo chúng chết yểu.

Shimizu Ryo thấy anh nói có lý, lập tức đổi luôn mấy tấm bia mộ thành... giấy khai sinh.

Mấy chậu mọng nước lần lượt được đặt tên là Đại Oa, Nhị Oa, Tam Oa và Bốn Béo.

"Em nghe nói đặt tên quê một chút thì dễ nuôi hơn." Shimizu Ryo vừa ôm lấy "mấy đứa nhỏ" của mình, vừa gửi gắm hy vọng chúng có thể sống thật lâu trăm tuổi.

Sau đó, cô rời khỏi nhà, chuyển vào ở một khách sạn sang trọng.

Tuy nhiên, cô lại bắt đầu nhớ "mấy đứa nhỏ" của mình. Và cả "ba của tụi nó" nữa.

Shimizu Ryo vốn là người nói làm là làm, thế là cô liền rút điện thoại ra, gọi cho đồng đội của mình. Đầu dây bên kia như đang ghi âm hoặc ghi hình gì đó, khiến cô phải đợi một lúc lâu mới kết nối được.

Giọng Bourbon hơi trầm xuống, mang theo vài phần bất đắc dĩ:
"Chuyện gì vậy? Sao giờ này còn gọi?"

Shimizu Ryo lúc này mới ý thức được trời bên ngoài đã tối đen, hẳn là đã rất khuya.

A, cô có làm phiền Bourbon nghỉ ngơi không?

Shimizu Ryo ngượng ngùng hạ giọng, nói nhỏ:

"Xin lỗi... Chỉ là đột nhiên nhớ anh thôi."

(Còn cả "đám nhỏ" nữa, cô lặng lẽ nói thầm trong lòng.)

Đầu dây bên kia vang lên tiếng thở dài nhẹ, giọng Bourbon dịu đi thấy rõ:

"Không chơi vui à? Bên anh cũng sắp xong việc rồi, vài hôm nữa sẽ đến bên em."

Shimizu Ryo khẽ "ừ" một tiếng như tiếng mèo kêu, trong ánh mắt phản chiếu những vì sao lấp lánh ngoài khung cửa sổ. Cô không bật đèn, căn phòng khách sạn rộng lớn và xa hoa như một cánh rừng thần bí, khẽ khàng đáp lại từng nhịp thở của cô.

Có một ngôi sao dường như sáng hơn hẳn, lấp lánh hai cái trong bóng tối.

Lưu luyến và nhung nhớ đều bị kéo dài vô hạn trong đêm.

"Ngủ sớm một chút đi, anh còn chút việc phải xử lý. Ngủ ngon."

Shimizu Ryo chớp mắt, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ. Cô ngoan ngoãn gật đầu, đáp lại:

"Ừ, ngủ ngon."

Thanh niên tóc vàng cúp máy, nét ôn hòa trên mặt lập tức bị bóng tối u ám bao phủ. Khi xoay người lại, ngoài nụ cười như có như không trên khóe môi, chẳng còn chút dịu dàng nào sót lại.

Ngồi đối diện anh trên sofa là một thanh niên tóc nâu nhạt, đeo khẩu trang. Ánh mắt anh ta nhìn vào chiếc điện thoại vừa bị cúp, ánh lên vài phần hứng thú.

"Bạn gái của cậu à?" - Thanh niên tóc nâu nhạt, hiện đang giả làm Kudo Yusaku - cha của Kudo Shinichi, cười trêu.

Shinichi không có nói người đó có bạn gái, nhưng có thể khiến một người như Amuro Tooru - giữa bao nhiêu việc nguy hiểm, vẫn kiên nhẫn nghe điện thoại, thì chắc chắn quan hệ không tầm thường.

Có điều, không hiểu Kudo Yusaku chọc trúng dây thần kinh nào, đối phương lập tức đen mặt, như thể chỉ muốn đấm anh một cái.

Xem ra mối quan hệ giữa hai người họ không đơn giản.

"Không liên quan đến anh. Giờ quay lại chủ đề chính đi - không ngờ mọi chuyện lại đi đến bước này."

Nói thì nói thế, nhưng trong đầu Amuro Tooru không tránh được lại trôi về những suy đoán đêm ấy.

Một người đàn ông ở Mỹ, thân phận đặc biệt, có thể từng gặp mặt, có khả năng là kẻ lừa tình.

Shimizu Ryo vừa rồi bất ngờ gọi điện khiến anh giật mình nhớ lại - người trước mắt mình đây... chẳng phải cũng có khả năng là nghi phạm chính sao?

---

"Genta, chậm thôi nào!"

Sau khi xe dừng lại, Genta không chờ nổi đã là người đầu tiên nhảy xuống, suýt nữa vì vội mà tự ngã lăn ra - nhưng chút trục trặc nhỏ đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến sự nhiệt tình của cậu.

"Lớn thật đấy!"

Khách sạn trước mặt lộng lẫy như viên ngọc trai rực rỡ rơi xuống giữa màn đêm tĩnh mịch. Hoàng hôn từ lâu đã rút lui không còn vết tích, ánh mặt trời yếu ớt như tấm màn trắng sương phủ lên bầu trời đen sẫm, dưới ánh đèn vàng rực rỡ. Như thể cả màn đêm dịu dàng ôm lấy toà kiến trúc tráng lệ ấy vào lòng.

"Lần này tiến sĩ thật sự quá may mắn, không ngờ chỉ đi siêu thị mua đồ mà lại trúng thưởng kỳ nghỉ ba ngày ở khách sạn 5 sao!"

"Chỉ tiếc là Conan không đi được..."

"Cũng phải, voucher này chỉ đủ cho năm người thôi. Hơn nữa bác Mori vừa mới nhận một vụ ủy thác quan trọng. So với việc đi nghỉ ở tỉnh Shizuoka, chắc cậu ấy sẽ chọn đi theo bác Mori hơn."

Cả nhóm theo sự hướng dẫn của nhân viên đến quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng. Tiến sĩ Agasa vừa lấy voucher trúng thưởng ra, nét mặt của nhân viên quầy lễ tân lập tức thay đổi - nhiệt tình đến mức có thể thấy rõ bằng mắt thường. Nếu không bị cái quầy ngăn lại, cộng thêm sự rèn luyện chuyên nghiệp, có lẽ anh ta đã lao thẳng tới ôm lấy tiến sĩ Agasa rồi.

"Voucher trong tay ngài là đặc quyền VIP siêu cấp của khách sạn chúng tôi. Phòng của quý khách đã được chuẩn bị sẵn từ trước, đảm bảo mang đến trải nghiệm hài lòng nhất!"

Nụ cười của anh ta còn rực rỡ hơn cả ánh đèn trần.

"A lạp, có lẽ tiến sĩ đã dùng hết vận may cả đời chỉ trong hôm nay rồi."

"Ai-chan..." Tiến sĩ Agasa còn chưa kịp mơ mộng bay lên trời thì đã bị Haibara Ai không thương tiếc kéo xuống mặt đất bằng một câu dứt khoát.

Cô khoanh tay, không biểu cảm: "Rồi sao nữa? Phòng chúng ta ở đâu?"

Một nữ nhân viên mặc đồng phục xinh đẹp dẫn tiến sĩ và nhóm thám tử nhí đến phòng. Trên đường đi, cô tiện thể giới thiệu các tiện nghi của khách sạn: nhà hàng, quầy bar, khu vui chơi thiếu nhi, khu chơi bóng bàn và phi tiêu, phòng mát-xa...

Tại một khu vực nghỉ ngơi có rất nhiều người đang tụ tập. Xung quanh đặt nhiều giá vẽ. Trên chiếc sofa lớn, có ai đó đang ngồi quay lưng về phía nhóm trẻ, bị phần lưng sofa che mất nên không nhìn rõ diện mạo. Những người còn lại, gồm cả khách và nhân viên, đều đang tụ tập quanh đó.

"Họ đang làm gì vậy?" Ayumi tò mò hỏi.

Cô nhân viên có vẻ hơi khó xử với câu hỏi này, suy nghĩ một lát rồi đáp:

"Đó là tiểu thư hội trưởng một câu lạc bộ mỹ thuật, rất yêu thích vẽ tranh. Mỗi ngày vào giờ này, cô ấy đều đến đây vẽ chân dung. Những người kia là đang xếp hàng chờ được cô ấy vẽ."

"Vậy chắc chắn tranh của cô ấy đẹp lắm!" Mitsuhiko reo lên. "Không thì làm sao có nhiều người đợi như vậy!"

"Muốn cô ấy vẽ một bức có tốn nhiều tiền không?" Genta hỏi theo.

Nữ nhân viên mỉm cười, thần sắc có chút kỳ lạ:

"Không, ngược lại là cô ấy sẽ trả tiền cho vài vị khách để được vẽ họ. Tôi dẫn mọi người đi xem phòng trước nhé? Nếu các em thích tranh chân dung, có thể quay lại đây vào giờ này ngày mai. Tiểu thư ấy sẽ còn lưu lại đây một thời gian."

Haibara Ai thoáng liếc về phía khu nghỉ, nhíu mày như đang suy nghĩ điều gì.

"Ai-chan, tụi mình đi thôi."

Yoshida Ayumi đi được vài bước thấy Haibara Ai chưa theo kịp, liền quay lại gọi.

"Ừ." Haibara Ai hoàn hồn, mỉm cười đáp lại.

Phòng của họ đúng là xứng đáng với cái tên "siêu cấp chí tôn VIP". Đó là phòng dạng duplex - có hai tầng riêng biệt. Mỗi tầng có một phòng ngủ, tường phòng ngủ là kính sát đất, từ đó có thể nhìn ra bể bơi trong nhà nho nhỏ bên ngoài. Mặt nước xanh lam phản chiếu ánh sao lấp lánh.

Bên hồ bơi có năm ghế nằm và hai bàn nhỏ. Sau ghế nằm là cầu thang xoắn dẫn lên tầng trên. Cả căn phòng được thiết kế theo hình chữ "n", hồ bơi nằm giữa lòng chữ, hai phòng ngủ ở bên phải, còn bên trái là một phòng sinh hoạt chung rất rộng.

Ánh đèn trong phòng là ánh vàng dịu nhẹ, chiếu lên đồ nội thất gỗ tạo cảm giác như đang ở trong căn nhà nhỏ giữa rừng châu Âu. Trên bàn và trong góc phòng đều có cắm hoa tươi, đến gần còn có thể thấy giọt sương sớm lấp lánh đọng trên cánh hoa.

"Quý khách cứ nghỉ ngơi một lát. Nếu cần gì có thể bấm chuông gọi phục vụ. Bữa tối đã được đặt trước, lát nữa sẽ mang đến tận phòng." - Nữ nhân viên nói xong liền lui ra, để lại đám trẻ con cứ mãi trầm trồ không thôi.

"Nếu Conan biết, chắc chắn sẽ tiếc hùi hụi." - Mitsuhiko thì thầm.

Câu này khiến hai đứa còn lại như sực nhớ ra, lập tức ôm điện thoại gọi video cho Conan, hớn hở khoe khoang căn phòng sang chảnh. Từ đầu dây bên kia, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng Conan bất lực lẩm bẩm.

Tiến sĩ Agasa ngồi trên ghế mát-xa trong phòng ngủ, còn giơ tay chữ V với Conan trong video: "Yeah!"

Bữa tối được đưa đến thì phong phú đến mức khiến người ta sững sờ - từ ẩm thực phương Tây, Nhật, Trung, đến hải sản, món tráng miệng, nước trái cây... đầy đủ mọi khẩu vị và độ tuổi.

Genta ngẩn người trước bàn ăn trong phòng nghỉ: "Như đang mơ ấy nhỉ..."

"Nhiều bánh kem đẹp quá trời!"

"Giá mà tiến sĩ lại trúng thêm lần nữa... Chúng ta chỉ được ở đây ba ngày thôi..."

"Ê ê, đừng tham lam quá!" - Tiến sĩ Agasa cũng bưng đĩa đồ ăn, vui vẻ ngồi xuống bàn ăn. "Bữa tối phong phú thế này gọi là gì nhỉ... Tiệc sum vầy gia đình có được không?"

"Nghe chán quá, gọi là Đêm Siêu Nhân đi!"

"Ayumi thích gọi là Hội Tinh Linh!"

"Haibara thì sao?"

"Cơm Chặt Đầu." - Haibara Ai hút một ngụm nước trái cây, nhàn nhạt đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me