TruyenFull.Me

[EDIT] (ĐN Conan) Tôi, NPC, Hôm Nay Quyết Làm Rượu Thật!

Chương 64: Chính thức bước vào cốt truyện chính 16

AristiaClaes

Shimizu Ryo đang ôm gối ngủ say sưa, thì cảnh sát bất ngờ có bước đột phá lớn trong vụ án. Bộ phận giám định tìm thấy một đôi giày dính máu trong thùng rác khu dành cho nhân viên. Qua kiểm nghiệm, máu trên giày chính là của nạn nhân, còn đôi giày thì lại thuộc về nghi phạm Hasegawa Kenichi.

Danh thám Mori Kogoro ngay lập tức triệu tập mọi người để vạch trần sự thật.

Biệt đội thám tử nhí nghe thấy có biến động thì dĩ nhiên không thể không hóng hớt. Thế là trong khu nghỉ ngơi chỉ còn lại Amuro Tooru và Shimizu Ryo. Shimizu Ryo bị tiếng ồn đánh thức, mí mắt lười biếng nhấc lên, lờ mờ hỏi:
"Hệ thống... động đất à?"

Lại bắt đầu nói mớ rồi.

Amuro Tooru bình tĩnh đáp:
"Không, ngủ tiếp đi một lát nữa."

"Người duy nhất sát hại tiểu thư Hitomi Mika - chính là Hasegawa Kenichi!"
Trong phòng nghỉ, ba nghi phạm ngồi đối diện Mori Kogoro và Yokomizo Sango. Biệt đội thám tử nhí thì đang thò đầu thập thò ngoài cửa, hóng chuyện.

"...Conan không ở đây." Yoshida Ayumi thì thầm.

"Có lẽ Mori tiên sinh nhờ cậu ấy đi chuẩn bị đạo cụ gì đó?" Tsuburaya Mitsuhiko ngập ngừng nói.

"Mori tiên sinh," Yokomizo Sango cũng hơi do dự, nhỏ giọng hỏi:
"Tư thế đó... có thể giữ vững được không?"

Cảm giác như ông ấy không đáng tin lắm khi chưa tỉnh hẳn.

"Tôi không giết Mika!"
Hasegawa Kenichi đỏ mặt tía tai, lặp đi lặp lại:
"Thật sự là tôi không giết cô ấy!"

Mori Kogoro vẫn bình tĩnh:
"Nếu vậy, giải thích sao về việc giày cháu dính máu của nạn nhân?"

Hasegawa Kenichi cuống quýt nói:
"Tôi thừa nhận đã vào phòng Mika, nhưng lúc đó cô ấy đã chết rồi... Vết máu chắc là do vô tình dính phải khi đó. Tôi thề là tôi không giết cô ấy! Tộ và Mika là bạn thân từ nhỏ, chúng cháu lớn lên cùng nhau, tôi không thể ra tay với cô ấy được!"

"Anh nói vậy chưa chắc đã đúng. Dù hai người là thanh mai trúc mã, thậm chí từng là người yêu, nhưng sau khi anb được đại tiểu thư của khách sạn này để ý, Mika liền trở thành chướng ngại. Có thể hôm nay cô ấy đến tìm anb để chia tay, nhưng Mika lại từ chối, thế là vì tương lai của bản thân, anh đã ra tay sát hại cô ấy. Chỉ là anh không ngờ giày mình lại dính máu, trở thành bằng chứng rõ ràng nhất buộc tội mình."

"Tôi thật sự không giết cô ấy! Hơn nữa Mika đã đồng ý chia tay rồi, tôi còn giết cô ấy làm gì? Nếu vì tương lai bản thân, giết người chẳng phải là tự huỷ hoại mọi thứ sao?!"

"...Cái đó..."
Mori Kogoro bị hỏi nghẹn họng, bối rối đứng hình.
Yokomizo Sango nhìn ông, ánh mắt tràn đầy niềm tin chân thành.

Mori Kogoro: "......"

"Mika tiểu thư thật sự đồng ý chia tay với anh sao?"

Đúng lúc then chốt, Edogawa Conan xuất hiện ở cửa.

"Chú Mori nhận điều tra vụ việc này, nên hai ngày nay chúng cháu vẫn âm thầm theo dõi anh. Trưa hôm nay anh và Mika đã gặp nhau, lúc đó cô ấy vẫn đang chất vấn anh vì sao đòi chia tay. Cô ấy nói nếu anh không đưa ra được lý do hợp lý thì sẽ không đồng ý."

"Đây đều là do chú Mori sai cháu đi nghe ngóng đấy ạ."

Conan không quên giả vờ ngây thơ nâng cao uy danh cho Mori Kogoro, dù chính ông cũng chẳng nhớ mình sai Conan làm chuyện đó lúc nào. Nhưng đã nói vậy rồi thì thôi, cứ ưỡn ngực mà nhận vậy.

Hasegawa Kenichi sắc mặt trắng bệch.

Conan tiếp tục:
"Hơn nữa, nếu cháu đoán không sai... chính anh là người đã lau sạch hiện trường tử vong, đúng không?"

Shimizu Ryo bừng tỉnh khỏi giấc mơ đại chiến Ultraman và quái vật. Tuy không ngủ lâu, nhưng mệt mỏi trong người đã được xua tan. Cô giãn người, thần thái sáng láng - và suýt thì trật lưng.

Shimizu Ryo quên mất buổi chiều vừa đấu một trận với Bourbon, trên người vẫn còn bầm tím, đau nhức. Một giấc ngủ say đã khiến cơn ê ẩm lộ rõ.

Ở đầu sofa bên kia, Amuro Tooru im lặng nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại như chứa một chút nghiến răng nghiến lợi.

"Ngủ ngon chứ?"

Shimizu Ryo gật đầu, nở nụ cười ngọt ngào, tinh thần phơi phới kể:
"Em vừa đánh nhau với tiểu quái thú 800 hiệp trong mơ, đánh nó tan tác luôn, nó còn cầu xin tha mạng cơ!"

"Ừ, vậy em có thể rút cái chân đang đạp lên người anh ra trước không?"

Lúc này Shimizu Ryo mới nhận ra chân mình đang vắt lên người đồng đội. Bảo sao trong mơ đá quái vật thấy thật thế.

Cô bình tĩnh xoa lưng, rồi rút chân lại.

Xét thấy hai người cũng coi như đồng đội, Amuro Tooru quyết định không chấp nhặt chuyện bị cô biến thành tiểu quái thú trong mơ.

Chuyện đó... đáng lý phải ngược lại mới đúng.

Amuro Tooru nhẹ nhàng cười:
"Ryo-chan, Ultraman hình như là giả đó."

"Hình như" - là chút nhân từ cuối cùng còn sót lại trong lời anh.

Shimizu Ryo như bị sét đánh:
"Anh mới biết à? Tự tin lên, bỏ cái 'hình như' đi."

Ngốc vẫn hoàn ngốc.
Cảnh sát Nhật Bản cứu không nổi nữa.
Chỉ tin vào ánh sáng thì được gì chứ? Người trưởng thành phải đối mặt với hiện thực!

Amuro Tooru: "......"

Còn ta thì sao?

Anh hít sâu mấy hơi, trong đầu lặp lại tình yêu nước và bạn bè chí cốt một vòng, tạm ổn định lại tinh thần. Sau đó anh giả vờ lơ đãng hỏi:
"Hôm nay Gin giao cho em nhiệm vụ gì à? Nếu cần anh giúp, cứ nói."

Người phụ nữ tóc đen từ ghế sofa đứng dậy, một tay kéo áo khoác đang rơi nửa người lên che lại làn da trắng mịn. Cô liếc anh bằng ánh mắt còn ngái ngủ, như cuối cùng cũng nhớ ra chuyện đó.

"À, anh nói chuyện đó à? Không cần lo, em tự xử lý được."

"Dù gì chúng ta cũng là cộng sự, chỉ để mình cậu làm thì sao được? Tốt nhất vẫn là phân công phối hợp đi."

Shimizu Ryo bất ngờ quay đầu lại, tiến sát đến gần Amuro Tooru.

Trên người cô không tỏa ra sát khí hay uy hiếp nào rõ rệt, vì thế tuy khoảng cách gần đến nguy hiểm, Amuro Tooru cũng không lập tức có phản ứng phòng ngự.

Đôi đồng tử đen như đêm không trăng không sao kia bỗng ánh lên hai điểm sáng vàng kim mờ nhạt. Trong ánh mắt của cô, Amuro Tooru thấy bóng mình phản chiếu.

Tầm mắt khẽ hạ xuống, bờ môi luôn mang sắc hồng phớt như cánh hoa ấy khẽ cong lên.

"Tooru ca, dạng nhiệm vụ thế này vốn là sở trường của em. Giao cho em là được rồi. Đến lúc cần giúp đỡ, em nhất định sẽ nói với anh."

Giọng cô lúc này rất dịu dàng, như ánh trăng trôi lạc trên mặt hồ, lại e rằng vô tình làm tỉnh giấc giấc mộng đang yên ngủ dưới đáy nước.

Hai người nhanh chóng kéo giãn khoảng cách. Màn đêm như vừa lùi lại phía sau, để lại màn sương lãng đãng phủ xuống một lần nữa. Amuro Tooru lặng lẽ nghiền ngẫm lời cô-"dạng nhiệm vụ này"... là ám chỉ loại nhiệm vụ nào?

Anh liếc nhìn người phụ nữ trước mặt, trên gương mặt cô đã hiện rõ vẻ giảo hoạt và nụ cười đầy ẩn ý. Amuro Tooru lập tức cảnh giác.

Lại muốn giở trò gì đây?

Nhưng Shimizu Ryo chẳng có ý đồ gì đặc biệt. Cô chỉ khoanh tay, nghiêm túc nhưng không quá căng thẳng hỏi anh cộng sự của mình:

"So với nhiệm vụ, em càng muốn biết... Tooru ca, anh đã bao giờ muốn giết em chưa?"

Ánh mắt Amuro Tooru thoáng chấn động như bị một cơn gió lạnh đông cứng, trong vài giây, anh hoàn toàn bất động, không phản ứng gì.

Khu vực nghỉ ngơi này rõ ràng là chỗ công cộng, nhưng vì vừa xảy ra án mạng nên những người không liên quan đều bị giữ lại trong phòng riêng. Đã một lúc lâu như vậy, lại không có ai thứ ba đến làm phiền họ.

Khóe miệng Shimizu Ryo chùng xuống, cau có trách móc:

"Em biết mình đôi khi hơi thiếu đáng tin một chút, đại ca thì trong một trăm ngày chắc có chín mươi chín ngày muốn giết em. Còn Tooru ca thì sao? Anh cũng từng có lúc như vậy chứ?"

Ánh mắt cô dừng lại trên người Amuro Tooru, trong sáng và tĩnh lặng, không mang theo tức giận hay chỉ trích, giống như cô chỉ bất chợt nghĩ ra một câu hỏi ngớ ngẩn để giết thời gian mà thôi.

Thật ra, chỉ cần nói một câu "Chưa từng" là xong. Cô là người rất dễ bị lừa, chỉ cần hai chữ đó thôi là cô sẽ tin ngay.

Amuro Tooru bất giác cụp mắt xuống, ánh nhìn chợt tối lại như thể sợ bị xuyên thấu giữa màn đêm.

Bởi vì anh biết rõ - mình thực sự đã từng có ý định giết cô.

Khác với kiểu bị Gin chọc tức đến mất kiểm soát, Amuro từng có thời điểm thật lòng muốn lấy mạng Maraschino. Muốn cô hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Anh vẫn nhớ rõ, ngay khoảnh khắc bản thân sinh sát ý, Maraschino lại tặng anh một bùa hộ mệnh cầu bình an.

Tấm bùa đó sau này đã bị anh tùy tiện ném vào góc nào đó, không biết là thùng rác nào nữa. Khi đó, anh khinh thường cả lời chúc phúc từ một thành viên tổ chức.

Câu trả lời thật sự là: "Từng có."

Nếu không định lừa cô nữa, thì anh nên gật đầu và thừa nhận: "Ừ, anh đã từng muốn giết em."

Nếu giờ này ở đây là Furuya Rei, hẳn anh ấy sẽ nói ra điều đó.

Nhưng giờ phút này, ở đây là Amuro Tooru.

Anh là nội gián trong tổ chức. Là nội gián thì hành vi phải vì mục tiêu ẩn mình tốt hơn mà hành động. Vì vậy, đáp án của anh... chỉ có thể là hai chữ:

"Chưa từng."

Shimizu Ryo sau khi hỏi xong, lại như chẳng hề để tâm đến câu trả lời. Cô hoàn toàn không nhận ra người đàn ông tóc vàng da ngăm bên cạnh đang trải qua bao nhiêu đợt sóng ngầm trong lòng. Ngược lại, cô chỉ cúi xuống vuốt lại mái tóc rối vì ngủ gật cạnh gương, rồi đột nhiên bật dậy:

"Tooru ca! Em phải đi rửa mặt cái đã!"

Amuro Tooru vẫn không quay đầu nhìn cô lấy một lần. Anh ngồi nơi mép sofa, dáng người thẳng tắp, mái tóc rũ xuống trán tạo thành một mảng bóng mờ nơi gò má.

Shimizu Ryo hấp tấp chạy về rửa mặt, chỉnh lại đầu tóc cho gọn gàng hơn. Trên đường quay về, ở một khúc rẽ, cô vô tình trông thấy Hino Harashin đang bước vào phòng của mình. Kỳ lạ là, ở một hướng khác, có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai lén lút đang nhìn chằm chằm vào cửa phòng của Harashin bằng ánh mắt cực kỳ hiểm độc.

Shimizu Ryo cảm thấy... chuyện này bắt đầu thú vị rồi đây.

---

Ở hiện trường vụ án, Hasegawa Kenichi cuối cùng cũng thừa nhận với sự truy ép của Edogawa Conan rằng chính anh ta đã lau đi phần còn lại của tin nhắn máu.

"Khi tôi mở cửa và thấy Mika ngã trên sàn, tôi hoảng loạn lắm. Tôi lao đến kiểm tra xem cô ấy còn sống không. Sau khi bình tĩnh lại, tôi mới phát hiện ra tin nhắn máu bị tôi vô ý làm nhòe một nửa... Tôi vốn định báo cảnh sát ngay, nhưng vì mối quan hệ phức tạp giữa tôi và Mika... tôi sợ bị nghi ngờ nên dứt khoát xóa luôn phần còn lại. Nhưng tôi không giết Mika!"

Thanh tra Yokomizo hỏi lại: "Vậy anh có nhìn rõ toàn bộ nội dung tin nhắn máu là gì không?"

Hasegawa Kenichi lắc đầu.

"Cảnh sát, còn hỏi gì nữa chứ, tên này chắc chắn là hung thủ."

Aihara Rina không ngần ngại buông lời kết luận: "Ngay cả thám tử Mori cũng nói vậy mà."

"Đúng đấy, cảnh sát, nếu tìm ra hung thủ rồi thì chúng tôi có thể rời đi chứ? Công ty còn cả đống việc chờ xử lý," Tanaka Takuya cũng lên tiếng phụ họa.

"Tôi thực sự không làm!"

Tuy nhiên, Edogawa Conan cho rằng vẫn chưa thể loại trừ khả năng Hasegawa Kenichi là hung thủ. Việc Hitomi Mika để lại dãy số máu chứng tỏ hung thủ lúc đó không có mặt tại hiện trường. Nếu không, cô ấy sẽ không có thời gian để viết. Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng hung thủ quay lại hiện trường để chắc chắn rằng tin nhắn máu bị phá hủy.

Và nếu không phải như vậy... thì Hasegawa Kenichi quả thực đã làm một chuyện rất ngu xuẩn.

Dù vòng vo thế nào, Conan vẫn cho rằng mấu chốt nằm ở dãy số 10110. Cậu đã nhờ Haibara Ai tra xét mọi liên kết giữa công ty Hitomi Mika và con số đó, nhưng vẫn chưa tìm ra sự khớp nối hoàn chỉnh.

Lúc này, Mitsuhiko bất chợt lên tiếng:

"Dãy số này... có khi nào là mật mã Caesar mà Conan từng dạy bọn em không?"

Một tia sáng lóe lên trong đầu Edogawa Conan như sét đánh ngang tai.

Thì ra là vậy. Hung thủ... chỉ có thể là người đó.

Nhưng vẫn còn thiếu một mảnh ghép.

Mảnh ghép ấy, e rằng chỉ có thể tìm thấy từ Shimizu Ryo.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me