Edit Dn Conan Toi Npc Hom Nay Quyet Lam Ruou That
Người đến "ăn chực" là Hagiwara Kenji. Mục đích hắn tới vốn không phải để ăn chực, chỉ là đến thăm Shimizu Ryo, vừa khéo gặp đúng lúc Amuro Tooru đang nấu cơm tối. Hắn liếc nhìn Amuro Tooru đang mặc tạp dề, đánh giá trong chốc lát rồi gật đầu ra vẻ tán thành:
"Đã như vậy thì cho tôi làm phiền một chút nhé!"Amuro Tooru nể tình xưa nghĩa cũ, không đá hắn ra khỏi cửa."Ryo-chan, vết thương của em thế nào rồi?" Trong lúc Amuro Tooru đang ở bếp nấu cơm, Hagiwara Kenji đã chào hỏi vài cậu bạn nhỏ. Vì mấy cậu nhóc trong Đội Thám Tử Nhí đều có thể chất đặc biệt, nên đây cũng không phải lần đầu họ gặp nhau. Sau đó, hắn kéo thùng snack của Shimizu Ryo ra, bắt đầu giúp cô phân loại rồi xếp lại ngăn nắp."Hả? Hagi ca làm sao biết em bị thương vậy?" Vì sợ các bạn lo lắng, chuyện bị thương này Shimizu Ryo vẫn chưa nói ra ngoài.Chẳng lẽ là do cộng sự tiết lộ? Shimizu Ryo nghi hoặc liếc nhìn Amuro Tooru đang ở trong bếp. Cô từ lâu đã cảm thấy quan hệ giữa hai người kia không đơn giản.Hagiwara Kenji thấy ánh mắt cô thì mỉm cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng như mặt nước yên ả:
"Không phải anh ta. Anh có cách khác để biết tình trạng của Ryo-chan. Thật là, bị thương cũng không nói với anh, lần sau còn như vậy anh sẽ giận đấy."
Cái gọi là "cách khác" thực ra chỉ là... hàng xóm của Shimizu Ryo, Omota Uramichi, nói cho hắn biết.Sau khi Shimizu Ryo về nước thì chẳng biết đi đâu chơi, mấy người bạn thân của cô chắc chắn biết nhưng lại không chịu nói. Hagiwara Kenji đành phải kết thân với hàng xóm của Ryo, nhờ họ nếu thấy cô về thì báo tin cho hắn, tiện thể cũng biết luôn chuyện cô bị thương."Em xin lỗi..." Shimizu Ryo ngoan ngoãn nhận lỗi, nhưng trong lòng biết lần sau chắc vẫn sẽ tái phạm.Edogawa Conan thì... hoàn toàn bị choáng. Có ai nói cho cậu biết tại sao Hagiwara cảnh sát lại quen biết Maraschino không? Hơn nữa, nhìn qua quan hệ còn có vẻ rất thân thiết nữa chứ.Cậu quay sang nhìn Haibara Ai, người sau chỉ lắc đầu, tỏ vẻ lạnh nhạt:
"Tớ cũng không biết.""... Nhưng người như cô ta, làm bạn với ai cũng chẳng có gì lạ."
Haibara Ai uống một ngụm trà, giọng điềm tĩnh ung dung."Hagiwara cảnh sát làm sao lại quen Ryo tỷ vậy?" Tsuburaya Mitsuhiko thay mặt Edogawa Conan hỏi ra câu khiến cậu đau đầu.Hagiwara Kenji lười biếng tựa lưng vào ghế, hơi nhướng mày:
"Cái này à... Anh và cô ấy quen nhau đã hơn bảy năm rồi."Hắn cũng không nói thêm gì, chỉ cười nhìn Shimizu Ryo, giọng bất đắc dĩ:
"Ryo-chan đôi khi hành động quá tuỳ tiện, thật sự khiến người ta tức giận. Có lẽ sau này sẽ làm phiền mấy em nhỏ thông cảm cho cô ấy nhiều hơn.""Không có đâu! Ryo tỷ là một người chị siêu tốt!"Edogawa Conan: "......"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Trong mắt Hagiwara cảnh sát, Maraschino là người như thế nào? Rõ ràng đã quen từ bảy năm trước, mà đến giờ vẫn không biết cô ta thực sự là ai sao?Đúng là một người phụ nữ đáng sợ... Lẽ nào đây cũng là một phần trong kế hoạch của cô?Maraschino, đúng là khủng khiếp như lời đồn.Càng đáng sợ hơn là Amuro Tooru - à không, cảnh sát Furuya Rei.Nhìn cách Amuro Tooru thể hiện sau lần Maraschino bị thương, Edogawa Conan ban đầu hơi lo lắng rằng anh ta có thể thực sự đã phải lòng cô ấy. Dù sao thì, tình cảm thật sự trên đời là điều khó lòng cưỡng lại, nhất là khi đối phương là người sẵn sàng dùng tính mạng để bảo vệ mình - ai mà chẳng cảm động?Nhưng vấn đề là, tuy đều từng là thành viên tổ chức, việc yêu Miyano Akemi và yêu Maraschino là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.Ít nhất, theo lời Haibara Ai và Akai Shuichi, thì Maraschino là người hoàn toàn trung thành với tổ chức. Cô ấy có thể vì bạn bè hoặc một chút lương thiện trong lòng mà tha cho một số người, nhưng không thể nào phản bội tổ chức.Hơn nữa, cô ấy thực sự là người có đôi tay nhuốm đầy máu.Edogawa Conan thật sự lo rằng nếu cảnh sát mà động lòng thì sẽ gây họa, nhưng Akai Shuichi lại bảo cậu không cần lo. Amuro Tooru sẽ không yêu cô ta đâu.Nguyên văn lời Akai Shuichi là thế này:"Cậu không cần lo. Dù Furuya và Maraschino đã cộng sự suốt 4 năm, nhưng trong đó có tới 3 năm Maraschino ở nước ngoài, thời gian họ tiếp xúc thật sự không nhiều. Hơn nữa, trước khi Maraschino rời Nhật đã xảy ra một chuyện - khi đó, một cảnh sát nằm vùng, cũng là bạn thân của Furuya, bị lộ thân phận. Trong lúc bị truy sát, người đó rơi xuống biển và mất tích, tổ chức coi như đã chết.Dù người đó không phải do chính tay Maraschino giết, nhưng địa điểm bị lộ là do cô ấy tiết lộ cho Gin. Có khoảng cách đó rồi, Furuya vĩnh viễn sẽ không thật sự yêu cô ấy."Nghe rất có lý. Edogawa Conan thử đặt mình vào tình huống đó: nếu Hattori Heiji chết gián tiếp vì ai đó, mà người đó còn phạm nhiều tội ác, thì cho dù người đó vì cậu làm nhiều việc tốt đi nữa, cậu cũng chỉ có thể cảm động, chứ không thể nào yêu được.Trừ phi... người đó là Mori Ran.Nhưng Mori Ran thì chắc chắn không thể nào làm chuyện xấu.Vì vậy, Edogawa Conan lại thấy Maraschino có chút đáng thương.Trong lời kể của Haibara Ai, Maraschino có một mặt khác:"Kudo, Maraschino không phải người tốt, nhưng cô ấy lại là người rất thuần túy. Thực ra cô ấy không hợp với tổ chức, một khi đã công nhận ai là bạn, thì sẽ tuyệt đối tin tưởng, đối đãi bằng cả tấm lòng chân thành. So với cô ấy, thì ngược lại là tớ - lúc đầu còn chẳng tin nổi những người tử tế với mình."Tóm lại là, trong thế giới của người phụ nữ này, đã là bạn thì sẽ được ở trong "vùng an toàn". Không phải bạn thì chỉ có thể tự cầu phúc.Tính cách có phần cực đoan như vậy... cũng khó trách cô ấy lại dành cho Amuro Tooru thứ tình cảm mãnh liệt đến thế.Dù hiểu rằng những gì Amuro Tooru làm đều vì sự nghiệp cảnh sát, Edogawa Conan vẫn không nhịn được mà cảm thấy... có chút đen tối trong lòng anh ta.Có vẻ như... anh ta đã thực sự lừa một người phụ nữ đến chết.Sau khi ăn tối ở nhà Shimizu Ryo, Đội Thám Tử Nhí cáo từ ra về. Người đến đón họ là Okiya Subaru - hiện đang tạm trú ở nhà Kudo.Shimizu Ryo vừa nhìn thấy người đàn ông đó đã thấy khó chịu không rõ lý do. Cô cẩn thận quan sát một hồi, cũng chẳng hiểu vì sao.Rõ ràng người này cũng khá đẹp trai, chẳng lẽ là vì... mắt quá nhỏ?"Đám nhỏ làm phiền rồi." - Okiya Subaru rất lịch sự xin lỗi. Shimizu Ryo thì chỉ cười nhạt, đáp: "Nghe nói cô bị thương, chúc cô mau chóng bình phục."Shimizu Ryo chần chừ gật đầu.Vẫn thấy kỳ kỳ... Câu "chúc mau chóng bình phục" sao nghe lên lại giống "mong cô sớm đi chầu ông bà" hơn?Cô vội xua đi suy nghĩ hỗn tạp trong đầu, tự nhủ: Mình thật là... Sao có thể thất lễ với một soái ca như thế? Người ta đâu làm gì đâu, tự nhiên đã thấy ghét người ta, đúng là tệ thật.Cảm thấy áy náy, Shimizu Ryo chạy đến tủ lạnh, lấy ra chiếc bánh kem hồng nhung lụa quý giá của mình, bỏ vào hộp mang đến trước mặt Okiya Subaru."Cái này... cho anh."Okiya Subaru có chút kinh ngạc: "Tặng tôi sao?"Shimizu Ryo gật đầu, không biểu cảm gì đặc biệt, nhưng ánh mắt lại vừa sáng rỡ vừa dịu dàng. Cô lén nhìn anh một cái, rồi cúi đầu ngượng ngùng, thì thầm: "Ừm... Hy vọng anh sẽ thích."Okiya Subaru liếc nhìn vẻ mặt đen như đít nồi của Amuro Tooru và Hagiwara Kenji bên cạnh, mỉm cười nhận lấy bánh."Cảm ơn."Edogawa Conan: "......"Stop right there! Rốt cuộc còn định bị lừa thêm bao nhiêu lần nữa đây?! Sao cứ nhẹ dạ mỗi khi liên quan đến mấy người như thế?!Haibara Ai cũng âm thầm liếc mắt cảnh cáo: "Cách xa cô ấy ra một chút."Shimizu Ryo giờ mới nhận ra, hơi luống cuống hỏi: "Tooru ca, cái bánh đó là anh làm cho em mà... đưa đi vậy có sao không? Anh có giận không?"Amuro Tooru dịu giọng trấn an: "Không sao, em muốn tặng ai thì cứ tặng." - Rồi ánh mắt trở nên sâu xa - "Chỉ là không ngờ Ryo-chan lại mang cái bánh kem yêu thích nhất, thậm chí còn không nỡ ăn, để tặng cho một người xa lạ mới gặp lần đầu."Shimizu Ryo lúng túng, suy nghĩ mãi mới tìm được lý do để chữa thẹn: "Tại người đó... cho em cảm giác rất quen thuộc."Rất quen thuộc. Rất chán ghét. (Cái kiểu khiến người ta phải xin lỗi vì thấy ghét vô cớ ấy.)Amuro Tooru liếc nhìn cô đầy ẩn ý.Hagiwara Kenji khoác tay lên vai Shimizu Ryo, nhẹ nhàng kéo cô đi về phía trong phòng. Cô chỉ cần nghiêng đầu là thấy sườn mặt của anh đẹp đến mức có thể dùng từ "tuyệt mỹ"."Ryo-chan, nghe anh này - những người đàn ông mà đẹp trai kiểu đó là dễ lừa người nhất. Đặc biệt là mấy cô gái đơn thuần, dễ thương như em - tuyệt đối không được lại gần hắn."Amuro Tooru gật đầu đồng tình: "Anh nghe nói người đó nấu ăn chỉ biết mỗi món khoai tây hầm thịt bò."Shimizu Ryo hơi sững sờ, trên mặt đầy vẻ hoang mang. Hai ông anh một trái một phải kéo cô ngồi xuống bàn, mặt mũi ai cũng nghiêm trọng như sắp đi họp.Hagiwara Kenji khẽ chậc một tiếng: "Ryo-chan, anh biết con gái tuổi em hay mơ mộng về tình yêu..."Shimizu Ryo suy nghĩ một chút: Em có hả?Hagi ca nói có thì chắc tạm cho là có đi...Cô hơi gật đầu, dè dặt hỏi: "Rồi sao nữa?"Amuro Tooru nói tiếp: "Nhưng cái người đàn ông vừa rồi thì tuyệt đối không được!"Dù lần trước điều tra có vẻ sai, người tên Okiya Subaru đó không liên quan gì đến Akai Shuichi... Nhưng mà vẫn không thể yên tâm được.Bạn trai cũ còn chưa tra xong, không thể để hiện thêm một "bạn trai mới" nữa!Shimizu Ryo đầy đầu dấu chấm hỏi, chỉ "Ờ..." một tiếng.Tại sao những gì hai người nói em đều hiểu từng từ... mà gom lại thì không hiểu gì hết?! Ý của hai người là... người kia thích em?Không thể nào.Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, mà mắt anh ta nhìn còn không thấy cửa sổ đâu, hai người nhìn thấy gì trong tâm hồn anh ta vậy?!Hagiwara Kenji vẫn chưa yên tâm, nghiêm túc nhìn Shimizu Ryo, ánh mắt tím như ngọc sáng lấp lánh như thể muốn nhốt cả vầng trăng."Ryo-chan, nếu thật sự muốn biết yêu đương là thế nào, thì chi bằng thử với anh đi?""Hả? Có thể à?""Không thể!" - Amuro Tooru tức thì túm cổ áo Hagiwara Kenji kéo ra sau, mặt vẫn cười nhưng ánh mắt mang theo vẻ đáng sợ khiến Shimizu Ryo thấy lạnh sống lưng."Ryo-chan, loại người đẹp trai như thế này cũng chuyên đi lừa người ta, em cũng phải cẩn thận, không được lại gần."Hagiwara Kenji bị kéo áo vẫn không giận, giữ nguyên vẻ ung dung quen thuộc, ánh mắt xinh đẹp vẫn chăm chú nhìn Ryo."Vậy, em đồng ý không?""Sao cơ?" - Sự việc đang phát triển đến mức khiến Ryo hoàn toàn không theo kịp, "Hagi ca... là đang tỏ tình với em sao?"Cô chưa từng được ai tỏ tình, nhưng theo kiến thức thì... mấy câu tỏ tình thường là kiểu "Anh thích em", "Anh yêu em", "Muốn bên em suốt đời" các thứ... Nhưng vừa rồi không có câu nào cả? Vậy không phải chứ?"Đúng rồi. Anh thích em."Gì cơ, thật á?!"Ngạc nhiên lắm à?" - Hagiwara Kenji cười khẽ, ánh mắt dịu dàng như muốn nặn ra ánh trăng, "Anh cũng thấy bất ngờ - nói em này, em nên tránh ra một chút không? Anh muốn tỏ tình nghiêm túc cơ."Hagiwara Kenji quay sang nhìn Amuro Tooru, ánh mắt đầy ngụ ý. Người bạn tốt ngày nào, hiền lành chính trực, không biết từ lúc nào đã luôn mang theo vẻ tối tăm sau đáy mắt.Nếu nói trong đám bạn cảnh sát ai thay đổi nhiều nhất trong mấy năm nay, ngoài Morofushi Hiromitsu mất tích không tin tức, thì không nghi ngờ gì, chính là Rei.Lúc này, Tooru có vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại bén như dao, kiêu ngạo mà dịu dàng, ẩn sau lớp vỏ ngoài ôn hòa là lưỡi kiếm sắc bén. Quả thực, đã không còn như xưa."Nếu đã để tôi nghe trọn phần mở đầu..." - Tooru nhếch môi, "...thì chắc cũng không ngại để tôi nghe nốt phần kết thúc đâu nhỉ?"
"Đã như vậy thì cho tôi làm phiền một chút nhé!"Amuro Tooru nể tình xưa nghĩa cũ, không đá hắn ra khỏi cửa."Ryo-chan, vết thương của em thế nào rồi?" Trong lúc Amuro Tooru đang ở bếp nấu cơm, Hagiwara Kenji đã chào hỏi vài cậu bạn nhỏ. Vì mấy cậu nhóc trong Đội Thám Tử Nhí đều có thể chất đặc biệt, nên đây cũng không phải lần đầu họ gặp nhau. Sau đó, hắn kéo thùng snack của Shimizu Ryo ra, bắt đầu giúp cô phân loại rồi xếp lại ngăn nắp."Hả? Hagi ca làm sao biết em bị thương vậy?" Vì sợ các bạn lo lắng, chuyện bị thương này Shimizu Ryo vẫn chưa nói ra ngoài.Chẳng lẽ là do cộng sự tiết lộ? Shimizu Ryo nghi hoặc liếc nhìn Amuro Tooru đang ở trong bếp. Cô từ lâu đã cảm thấy quan hệ giữa hai người kia không đơn giản.Hagiwara Kenji thấy ánh mắt cô thì mỉm cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng như mặt nước yên ả:
"Không phải anh ta. Anh có cách khác để biết tình trạng của Ryo-chan. Thật là, bị thương cũng không nói với anh, lần sau còn như vậy anh sẽ giận đấy."
Cái gọi là "cách khác" thực ra chỉ là... hàng xóm của Shimizu Ryo, Omota Uramichi, nói cho hắn biết.Sau khi Shimizu Ryo về nước thì chẳng biết đi đâu chơi, mấy người bạn thân của cô chắc chắn biết nhưng lại không chịu nói. Hagiwara Kenji đành phải kết thân với hàng xóm của Ryo, nhờ họ nếu thấy cô về thì báo tin cho hắn, tiện thể cũng biết luôn chuyện cô bị thương."Em xin lỗi..." Shimizu Ryo ngoan ngoãn nhận lỗi, nhưng trong lòng biết lần sau chắc vẫn sẽ tái phạm.Edogawa Conan thì... hoàn toàn bị choáng. Có ai nói cho cậu biết tại sao Hagiwara cảnh sát lại quen biết Maraschino không? Hơn nữa, nhìn qua quan hệ còn có vẻ rất thân thiết nữa chứ.Cậu quay sang nhìn Haibara Ai, người sau chỉ lắc đầu, tỏ vẻ lạnh nhạt:
"Tớ cũng không biết.""... Nhưng người như cô ta, làm bạn với ai cũng chẳng có gì lạ."
Haibara Ai uống một ngụm trà, giọng điềm tĩnh ung dung."Hagiwara cảnh sát làm sao lại quen Ryo tỷ vậy?" Tsuburaya Mitsuhiko thay mặt Edogawa Conan hỏi ra câu khiến cậu đau đầu.Hagiwara Kenji lười biếng tựa lưng vào ghế, hơi nhướng mày:
"Cái này à... Anh và cô ấy quen nhau đã hơn bảy năm rồi."Hắn cũng không nói thêm gì, chỉ cười nhìn Shimizu Ryo, giọng bất đắc dĩ:
"Ryo-chan đôi khi hành động quá tuỳ tiện, thật sự khiến người ta tức giận. Có lẽ sau này sẽ làm phiền mấy em nhỏ thông cảm cho cô ấy nhiều hơn.""Không có đâu! Ryo tỷ là một người chị siêu tốt!"Edogawa Conan: "......"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Trong mắt Hagiwara cảnh sát, Maraschino là người như thế nào? Rõ ràng đã quen từ bảy năm trước, mà đến giờ vẫn không biết cô ta thực sự là ai sao?Đúng là một người phụ nữ đáng sợ... Lẽ nào đây cũng là một phần trong kế hoạch của cô?Maraschino, đúng là khủng khiếp như lời đồn.Càng đáng sợ hơn là Amuro Tooru - à không, cảnh sát Furuya Rei.Nhìn cách Amuro Tooru thể hiện sau lần Maraschino bị thương, Edogawa Conan ban đầu hơi lo lắng rằng anh ta có thể thực sự đã phải lòng cô ấy. Dù sao thì, tình cảm thật sự trên đời là điều khó lòng cưỡng lại, nhất là khi đối phương là người sẵn sàng dùng tính mạng để bảo vệ mình - ai mà chẳng cảm động?Nhưng vấn đề là, tuy đều từng là thành viên tổ chức, việc yêu Miyano Akemi và yêu Maraschino là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.Ít nhất, theo lời Haibara Ai và Akai Shuichi, thì Maraschino là người hoàn toàn trung thành với tổ chức. Cô ấy có thể vì bạn bè hoặc một chút lương thiện trong lòng mà tha cho một số người, nhưng không thể nào phản bội tổ chức.Hơn nữa, cô ấy thực sự là người có đôi tay nhuốm đầy máu.Edogawa Conan thật sự lo rằng nếu cảnh sát mà động lòng thì sẽ gây họa, nhưng Akai Shuichi lại bảo cậu không cần lo. Amuro Tooru sẽ không yêu cô ta đâu.Nguyên văn lời Akai Shuichi là thế này:"Cậu không cần lo. Dù Furuya và Maraschino đã cộng sự suốt 4 năm, nhưng trong đó có tới 3 năm Maraschino ở nước ngoài, thời gian họ tiếp xúc thật sự không nhiều. Hơn nữa, trước khi Maraschino rời Nhật đã xảy ra một chuyện - khi đó, một cảnh sát nằm vùng, cũng là bạn thân của Furuya, bị lộ thân phận. Trong lúc bị truy sát, người đó rơi xuống biển và mất tích, tổ chức coi như đã chết.Dù người đó không phải do chính tay Maraschino giết, nhưng địa điểm bị lộ là do cô ấy tiết lộ cho Gin. Có khoảng cách đó rồi, Furuya vĩnh viễn sẽ không thật sự yêu cô ấy."Nghe rất có lý. Edogawa Conan thử đặt mình vào tình huống đó: nếu Hattori Heiji chết gián tiếp vì ai đó, mà người đó còn phạm nhiều tội ác, thì cho dù người đó vì cậu làm nhiều việc tốt đi nữa, cậu cũng chỉ có thể cảm động, chứ không thể nào yêu được.Trừ phi... người đó là Mori Ran.Nhưng Mori Ran thì chắc chắn không thể nào làm chuyện xấu.Vì vậy, Edogawa Conan lại thấy Maraschino có chút đáng thương.Trong lời kể của Haibara Ai, Maraschino có một mặt khác:"Kudo, Maraschino không phải người tốt, nhưng cô ấy lại là người rất thuần túy. Thực ra cô ấy không hợp với tổ chức, một khi đã công nhận ai là bạn, thì sẽ tuyệt đối tin tưởng, đối đãi bằng cả tấm lòng chân thành. So với cô ấy, thì ngược lại là tớ - lúc đầu còn chẳng tin nổi những người tử tế với mình."Tóm lại là, trong thế giới của người phụ nữ này, đã là bạn thì sẽ được ở trong "vùng an toàn". Không phải bạn thì chỉ có thể tự cầu phúc.Tính cách có phần cực đoan như vậy... cũng khó trách cô ấy lại dành cho Amuro Tooru thứ tình cảm mãnh liệt đến thế.Dù hiểu rằng những gì Amuro Tooru làm đều vì sự nghiệp cảnh sát, Edogawa Conan vẫn không nhịn được mà cảm thấy... có chút đen tối trong lòng anh ta.Có vẻ như... anh ta đã thực sự lừa một người phụ nữ đến chết.Sau khi ăn tối ở nhà Shimizu Ryo, Đội Thám Tử Nhí cáo từ ra về. Người đến đón họ là Okiya Subaru - hiện đang tạm trú ở nhà Kudo.Shimizu Ryo vừa nhìn thấy người đàn ông đó đã thấy khó chịu không rõ lý do. Cô cẩn thận quan sát một hồi, cũng chẳng hiểu vì sao.Rõ ràng người này cũng khá đẹp trai, chẳng lẽ là vì... mắt quá nhỏ?"Đám nhỏ làm phiền rồi." - Okiya Subaru rất lịch sự xin lỗi. Shimizu Ryo thì chỉ cười nhạt, đáp: "Nghe nói cô bị thương, chúc cô mau chóng bình phục."Shimizu Ryo chần chừ gật đầu.Vẫn thấy kỳ kỳ... Câu "chúc mau chóng bình phục" sao nghe lên lại giống "mong cô sớm đi chầu ông bà" hơn?Cô vội xua đi suy nghĩ hỗn tạp trong đầu, tự nhủ: Mình thật là... Sao có thể thất lễ với một soái ca như thế? Người ta đâu làm gì đâu, tự nhiên đã thấy ghét người ta, đúng là tệ thật.Cảm thấy áy náy, Shimizu Ryo chạy đến tủ lạnh, lấy ra chiếc bánh kem hồng nhung lụa quý giá của mình, bỏ vào hộp mang đến trước mặt Okiya Subaru."Cái này... cho anh."Okiya Subaru có chút kinh ngạc: "Tặng tôi sao?"Shimizu Ryo gật đầu, không biểu cảm gì đặc biệt, nhưng ánh mắt lại vừa sáng rỡ vừa dịu dàng. Cô lén nhìn anh một cái, rồi cúi đầu ngượng ngùng, thì thầm: "Ừm... Hy vọng anh sẽ thích."Okiya Subaru liếc nhìn vẻ mặt đen như đít nồi của Amuro Tooru và Hagiwara Kenji bên cạnh, mỉm cười nhận lấy bánh."Cảm ơn."Edogawa Conan: "......"Stop right there! Rốt cuộc còn định bị lừa thêm bao nhiêu lần nữa đây?! Sao cứ nhẹ dạ mỗi khi liên quan đến mấy người như thế?!Haibara Ai cũng âm thầm liếc mắt cảnh cáo: "Cách xa cô ấy ra một chút."Shimizu Ryo giờ mới nhận ra, hơi luống cuống hỏi: "Tooru ca, cái bánh đó là anh làm cho em mà... đưa đi vậy có sao không? Anh có giận không?"Amuro Tooru dịu giọng trấn an: "Không sao, em muốn tặng ai thì cứ tặng." - Rồi ánh mắt trở nên sâu xa - "Chỉ là không ngờ Ryo-chan lại mang cái bánh kem yêu thích nhất, thậm chí còn không nỡ ăn, để tặng cho một người xa lạ mới gặp lần đầu."Shimizu Ryo lúng túng, suy nghĩ mãi mới tìm được lý do để chữa thẹn: "Tại người đó... cho em cảm giác rất quen thuộc."Rất quen thuộc. Rất chán ghét. (Cái kiểu khiến người ta phải xin lỗi vì thấy ghét vô cớ ấy.)Amuro Tooru liếc nhìn cô đầy ẩn ý.Hagiwara Kenji khoác tay lên vai Shimizu Ryo, nhẹ nhàng kéo cô đi về phía trong phòng. Cô chỉ cần nghiêng đầu là thấy sườn mặt của anh đẹp đến mức có thể dùng từ "tuyệt mỹ"."Ryo-chan, nghe anh này - những người đàn ông mà đẹp trai kiểu đó là dễ lừa người nhất. Đặc biệt là mấy cô gái đơn thuần, dễ thương như em - tuyệt đối không được lại gần hắn."Amuro Tooru gật đầu đồng tình: "Anh nghe nói người đó nấu ăn chỉ biết mỗi món khoai tây hầm thịt bò."Shimizu Ryo hơi sững sờ, trên mặt đầy vẻ hoang mang. Hai ông anh một trái một phải kéo cô ngồi xuống bàn, mặt mũi ai cũng nghiêm trọng như sắp đi họp.Hagiwara Kenji khẽ chậc một tiếng: "Ryo-chan, anh biết con gái tuổi em hay mơ mộng về tình yêu..."Shimizu Ryo suy nghĩ một chút: Em có hả?Hagi ca nói có thì chắc tạm cho là có đi...Cô hơi gật đầu, dè dặt hỏi: "Rồi sao nữa?"Amuro Tooru nói tiếp: "Nhưng cái người đàn ông vừa rồi thì tuyệt đối không được!"Dù lần trước điều tra có vẻ sai, người tên Okiya Subaru đó không liên quan gì đến Akai Shuichi... Nhưng mà vẫn không thể yên tâm được.Bạn trai cũ còn chưa tra xong, không thể để hiện thêm một "bạn trai mới" nữa!Shimizu Ryo đầy đầu dấu chấm hỏi, chỉ "Ờ..." một tiếng.Tại sao những gì hai người nói em đều hiểu từng từ... mà gom lại thì không hiểu gì hết?! Ý của hai người là... người kia thích em?Không thể nào.Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, mà mắt anh ta nhìn còn không thấy cửa sổ đâu, hai người nhìn thấy gì trong tâm hồn anh ta vậy?!Hagiwara Kenji vẫn chưa yên tâm, nghiêm túc nhìn Shimizu Ryo, ánh mắt tím như ngọc sáng lấp lánh như thể muốn nhốt cả vầng trăng."Ryo-chan, nếu thật sự muốn biết yêu đương là thế nào, thì chi bằng thử với anh đi?""Hả? Có thể à?""Không thể!" - Amuro Tooru tức thì túm cổ áo Hagiwara Kenji kéo ra sau, mặt vẫn cười nhưng ánh mắt mang theo vẻ đáng sợ khiến Shimizu Ryo thấy lạnh sống lưng."Ryo-chan, loại người đẹp trai như thế này cũng chuyên đi lừa người ta, em cũng phải cẩn thận, không được lại gần."Hagiwara Kenji bị kéo áo vẫn không giận, giữ nguyên vẻ ung dung quen thuộc, ánh mắt xinh đẹp vẫn chăm chú nhìn Ryo."Vậy, em đồng ý không?""Sao cơ?" - Sự việc đang phát triển đến mức khiến Ryo hoàn toàn không theo kịp, "Hagi ca... là đang tỏ tình với em sao?"Cô chưa từng được ai tỏ tình, nhưng theo kiến thức thì... mấy câu tỏ tình thường là kiểu "Anh thích em", "Anh yêu em", "Muốn bên em suốt đời" các thứ... Nhưng vừa rồi không có câu nào cả? Vậy không phải chứ?"Đúng rồi. Anh thích em."Gì cơ, thật á?!"Ngạc nhiên lắm à?" - Hagiwara Kenji cười khẽ, ánh mắt dịu dàng như muốn nặn ra ánh trăng, "Anh cũng thấy bất ngờ - nói em này, em nên tránh ra một chút không? Anh muốn tỏ tình nghiêm túc cơ."Hagiwara Kenji quay sang nhìn Amuro Tooru, ánh mắt đầy ngụ ý. Người bạn tốt ngày nào, hiền lành chính trực, không biết từ lúc nào đã luôn mang theo vẻ tối tăm sau đáy mắt.Nếu nói trong đám bạn cảnh sát ai thay đổi nhiều nhất trong mấy năm nay, ngoài Morofushi Hiromitsu mất tích không tin tức, thì không nghi ngờ gì, chính là Rei.Lúc này, Tooru có vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại bén như dao, kiêu ngạo mà dịu dàng, ẩn sau lớp vỏ ngoài ôn hòa là lưỡi kiếm sắc bén. Quả thực, đã không còn như xưa."Nếu đã để tôi nghe trọn phần mở đầu..." - Tooru nhếch môi, "...thì chắc cũng không ngại để tôi nghe nốt phần kết thúc đâu nhỉ?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me