TruyenFull.Me

[EDIT] (ĐN Conan) Tôi, NPC, Hôm Nay Quyết Làm Rượu Thật!

Chương 72: Chính thức bước vào cốt truyện chính 24

AristiaClaes

Amuro Tooru hiển nhiên sẽ không để khách nhân tới giúp. Hắn khuyên can mãi, cuối cùng cũng khiến Shimizu Ryo ngoan ngoãn quay lại ghế ngồi. Sau đó, dưới sự trợ giúp của Enomoto Azusa, mất tròn một tiếng đồng hồ mới chuẩn bị xong cơm nước cho mọi người.

Mọi người đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng dù có khó ăn đến mấy cũng phải căng mặt ra khen lấy được, ai ngờ vừa bưng lên nếm thử, mùi vị lại... thật sự không tệ chút nào.

Không trách được lại có thể lấy lòng được đại tiểu thư - tất cả đều thầm nghĩ trong lòng.

Sau khi Shimizu Ryo cùng đám người ăn xong, chỉ hờ hững nói vài câu "Làm việc tốt nhé", liền đuổi hết người ta đi. Đám "bánh quẩy già" dĩ nhiên không ở lại làm bóng đèn, chỉ là trong lòng tự nhủ nhất định sau này phải cố gắng chăm sóc làm ăn của tiểu tình nhân nhà cấp trên một chút.

Amuro Tooru chỉ cảm thấy ánh mắt lúc bọn họ rời đi sao mà ý vị quá sâu xa.

Cuối cùng, dưới sự kiên quyết của Shimizu Ryo, việc rửa sạch chén bát trên bàn được chia ra ba người cùng làm - nàng hỗ trợ Amuro Tooru và Enomoto Azusa cùng nhau rửa cho sạch bong.

"Sớm biết làm anh mệt vậy, em đã không mang đám người đó theo rồi."

"Shimizu tiểu thư là bạn gái của Amuro tiên sinh sao?" Enomoto Azusa không kìm được sự tò mò, hỏi.

"Không phải đâu." Shimizu Ryo nằm ườn trên ghế, tiện tay ném Haro - vốn đang nhảy tưng tưng trên đùi nàng - sang lòng Tooru, lười biếng nói: "Giúp nó giảm cân nhanh lên", "Em với Tooru ca chỉ là bạn bè thôi."

Amuro Tooru ôm lấy con Haro tròn lẳn như cục bột trắng, khẽ vuốt ve nó, mắt hơi cụp xuống.

"Ơ?" Enomoto Azusa kinh ngạc, "Shimizu tiểu thư quan tâm Amuro tiên sinh như vậy, tôi còn tưởng là..."

Shimizu Ryo cười cười, giơ một ngón tay cái lên, "Vì Tooru ca là người bạn quan trọng nhất của em trên đời này."

Nguyên liệu trong tiệm không còn nhiều, trước giờ người ra ngoài mua đều là Enomoto Azusa và Amuro Tooru, nhưng vì có Shimizu Ryo ở đây, để khách lại trong tiệm một mình thì không hợp lý, nên Azusa tạm thời nhường vị trí lại cho nàng. Haro được để ở lại trong tiệm, còn hai người cùng nhau ra ngoài.

Buổi chiều siêu thị không đông lắm, Shimizu Ryo đẩy xe mua hàng, Amuro Tooru đi bên cạnh nàng.

"Tooru ca, hình như đây là lần đầu tiên chúng ta cùng đi siêu thị đấy nhỉ?"

Amuro Tooru gật đầu.

"Cảm giác thật tốt... cuộc sống yên bình như thế này."

Shimizu Ryo vươn tay lấy hai loại sốt cà chua nhãn hiệu khác nhau trên kệ, cau mày so sánh. Nàng bỗng cảm thấy gì đó, nghiêng đầu nhìn sang - bắt gặp ánh mắt Amuro Tooru đang dõi theo mình, nhưng không kịp thu về.

"...Tooru ca, anh nhìn em hoài làm gì vậy? Trên mặt em có gì à?" Shimizu Ryo khó hiểu hỏi.

Amuro Tooru như bừng tỉnh, trong ánh mắt lộ ra một tia hoảng hốt, vội vàng dời ánh nhìn xuống lọ sốt cà chua trong tay nàng. "Chọn xong chưa? Muốn loại nào?"

"Chọn không được, vậy lấy cả hai luôn đi." Shimizu Ryo bỏ cả hai lọ vào xe.

Amuro Tooru bật cười, ánh mắt dịu dàng.

"Đồ ngu! Loại dao này căn bản không dùng được để thái đồ ăn! Mày như vậy thì bảo tao làm sao yên tâm giao nhà bếp cho mày hả!"

Vừa rẽ qua một dãy kệ khác, một gã đàn ông đeo kính râm, mặc đồ đen, mặt có sẹo đang hung hăng giáo huấn một thanh niên tóc vàng bên cạnh. Người bị mắng cúi gằm mặt gần sát ngực, rụt rè nhận lỗi: "Đại ca, em sai rồi! Lần sau chọn hàng nhất định không để xảy ra sơ suất!"

Amuro Tooru - Furuya Rei - lập tức phản ứng theo bản năng nghề nghiệp.

"Tatsu tiên sinh? Ichi?" Shimizu Ryo kinh ngạc gọi.

Là người quen của Ryo-chan sao? Amuro Tooru thầm nghĩ.

"Ồ, là đại tỷ à."

Bạn cũ gặp nhau, tự nhiên thân thiết là chuyện đương nhiên - nếu bỏ qua những câu như "thằng kia", "mục tiêu", "phi vụ", "địa bàn"... thì bề ngoài trông vẫn tạm gọi là bình thường.

"Hả? Tatsu tiên sinh giờ làm nội trợ sao?"

Amuro Tooru đầy một mặt khó hiểu: Cái thể loại này rốt cuộc là sao đây...?

"Tôi ấy hả?" Tatsu gãi đầu, "Vẫn làm việc cũ thôi, cái nghề này đâu có muốn rút là rút được. Cuộc đời mà, đâu phải lúc nào cũng theo ý mình... À, cảm ơn nhé. Lần sau nhất định sẽ ghé thăm. Tạm biệt ~"

Sau khi Shimizu Ryo chào tạm biệt Tatsu, quay lại liền thấy sắc mặt Amuro Tooru hơi kỳ lạ.

"Sao vậy?"

"Không, chỉ là cảm thấy... bạn bè của em đúng là phong cách đa dạng ghê."

"Thế à?" Shimizu Ryo gãi đầu.

Ra khỏi siêu thị, Amuro Tooru không nhịn được hỏi dò: "Vị Tatsu tiên sinh đó... trước đây là Yakuza phải không?"

"Ừ, hình như trước đây là cái gì đó... hội trưởng gì đó ấy. Còn có biệt danh rất oách gọi là 'Rồng Bất Tử'. Không ngờ giờ lại thành người nội trợ luôn."

"'Rồng Bất Tử'..." Biệt danh này Amuro Tooru đúng là từng nghe qua.

"Còn anh thì sao?"

"Cái gì?"

"...Anh từng nghĩ đến chuyện rời khỏi tổ chức chưa?"

Amuro Tooru cũng thấy mình hỏi hơi vội vàng. Nhưng tổ chức giống như một hồ nước sâu, càng lún vào lâu càng khó thoát thân. Hắn thật sự không đành lòng nhìn Maraschino bị từng chút một nuốt chửng.

Chỉ cần Maraschino bằng lòng rút lui, Amuro Tooru tin mình có thể che chở cô an toàn. Dù thân phận của cô rất đặc biệt, sau này chắc chắn bị giám sát nghiêm ngặt, nhưng chỉ cần hắn ở bên, hắn sẽ giúp cô có một cuộc sống giống người bình thường nhất có thể.

"Không có. Em rời tổ chức làm gì chứ?"

Shimizu Ryo hiểu ý của Amuro Tooru. Là người phe đỏ, chắc chắn anh cảm thấy phe đen chẳng có tương lai gì - sự thật là cô cũng nghĩ vậy.

Nhưng Shimizu Ryo từ trước đến nay luôn rõ ràng mục tiêu của mình: chỉ cần sống sót đến khi nhận được "gói quà lớn" kia là được.

Lấy được gói quà đó, cô có thể về nhà ngay. Hắc hay hồng gì cũng chẳng quan trọng.

Dù vậy, việc Amuro Tooru hỏi như vậy khiến cô thấy hơi cảm động. Vì việc anh chịu hỏi đã chứng tỏ trong lòng anh có quan tâm tới cô. Nhưng so với bản thân, Shimizu Ryo lại càng lo cho sự an toàn của cộng sự mình hơn.

Nàng nhìn Bourbon, định nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài:

"Nếu em rời khỏi tổ chức, ai sẽ bảo vệ anh đây?"

Amuro Tooru khựng lại, bất ngờ nắm lấy cánh tay Shimizu Ryo. Cả hai người đều đang xách đầy túi đồ, vì động tác đột ngột của anh mà mấy chai lọ trong túi va vào nhau leng keng.

Shimizu Ryo cảm thấy tình huống này quen quen, giống như đêm Giáng Sinh nhiều năm trước - khi ấy hai người cũng xách túi lớn túi nhỏ, và cô lần đầu tiên nghi ngờ thân phận thật sự của cộng sự mình.

Amuro Tooru xách túi đồ Shimizu Ryo vừa mua, ném cả hai lên xe, sau đó kéo tay cô lôi vào một con hẻm nhỏ. Hẻm tối và tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở dồn dập vang vọng.

Ánh mắt Amuro Tooru lướt qua khuôn mặt Shimizu Ryo. Cô cảm nhận được trong ánh nhìn ấy một cảm xúc khó tả. Ánh nắng trên cao không thể len lỏi đến đây, nơi này âm u và lành lạnh đến tận xương. Trong đôi mắt ấy, dường như ẩn chứa cả một vùng biển xám tím dưới ánh trăng, nơi sóng triều không ngừng cuộn lên rồi lại chìm xuống, cuối cùng lặng yên như chưa từng tồn tại.

Tất cả cảm xúc đều bị giấu kín, không để lộ chút nào.

"Lần trước đưa em từ bệnh viện về, vốn dĩ tôi định tặng em một món quà ra viện. Dù nói nghiêm túc thì, lúc đó em căn bản chưa đủ điều kiện để ra viện."

Mấy người này sao ai cũng thích mở đầu câu chuyện bằng mấy lời chẳng đầu chẳng đuôi như vậy, Shimizu Ryo thầm nghĩ.

"Nếu đã là quà, đương nhiên phải là thứ em thật sự thích. Đồ ăn tôi đã đưa em quá nhiều rồi, nên nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định tặng em một cuốn truyện tranh."

Shimizu Ryo mơ hồ cảm nhận được anh muốn nói tới chuyện kia, khiến cô hơi căng thẳng, ánh mắt lảng tránh nhìn lên trời rồi nhìn xuống đất.

"Gần đây em thích《Chú X hồi chiến》, tôi thấy trong tiệm truyện vừa ra tập mới. Tôi đã giở thử nội dung..." Amuro Tooru dừng lại một chút, ánh mắt thoáng nét bất lực, "Vì tôi vốn không phải fan truyện tranh, nên không ngờ được-trong truyện lại mắc một lỗi nghiêm trọng như thế."

"Ryo-chan, em biết tôi đang muốn nói gì mà... Tuy không rõ em có quan hệ gì với tác giả bộ truyện đó, nhưng... đêm Giáng Sinh bốn năm trước... Lúc ấy, tôi không nên biết từ 'vô lượng không chỗ' sớm như vậy đúng không? Tôi thật ra..."

"Em không biết!" Shimizu Ryo lập tức cắt ngang lời anh-chỉ cần không thừa nhận, thì cô không hề biết cộng sự là cảnh sát nằm vùng!

Nếu không biết thì giết người, phóng hỏa cũng chẳng thấy áp lực tâm lý. Nhưng nếu biết rồi, mà vẫn dám làm những chuyện đó trước mặt cộng sự-chẳng phải thành khiêu khích trắng trợn sao?

Không được! Bất kỳ hành động nào gây áp lực cho công việc đều phải dừng lại.

"Em biết, tôi chính là-"

"Aaaaaaaaa ở đâu ra con muỗi cứ vo ve vậy! Lạp lạp lạp lạp, em không nghe em không nghe, cộng sự mà nói chuyện thì chẳng khác gì lão hòa thượng tụng kinh!" Shimizu Ryo la hét loạn xạ, làm giọng nói Amuro Tooru vốn đã cố tình hạ thấp lại càng gần như tắt hẳn.

Một lúc sau, thấy Amuro Tooru im lặng, như thể nguy cơ đã được gỡ bỏ, cô mới thăm dò dừng lại.

Amuro Tooru khẽ nhếch môi cười: "Là cảnh sát chìm."

Shimizu Ryo lập tức như bị xì hơi, sụp đổ hoàn toàn-anh đã nói ra, linh hồn cô giờ không còn sạch sẽ nữa.

Shimizu Ryo ôm đầu than vãn đau khổ: "Sao anh có thể nói vậy chứ! Em không cho phép anh nói xấu bản thân! Anh không phải cảnh sát chìm, ô ô ô... Anh không phải mà!"

Amuro Tooru hơi nhíu mày, nhưng ánh mắt dịu dàng hơn hẳn, như thể thứ gì đó nặng nề đè lên lòng ngực anh bỗng được trút bỏ. Anh làm theo trái tim mình, ôm chặt lấy Shimizu Ryo đang đau khổ như muốn chết. Trên người cô mặc không nhiều, lại đứng lâu trong hẻm nhỏ, làn da lạnh đến mức giống như ánh trăng. Amuro Tooru càng siết chặt vòng tay hơn, như muốn sưởi ấm cho cô, hay là muốn ôm cô như thế này mãi mãi.

Anh hiểu rằng mình hoàn toàn không thể phủ nhận nữa-anh thật sự rất thích người này.

"Chuyện của Hino Harashin tôi đã giải quyết," Shimizu Ryo khịt mũi, cảm nhận lồng ngực Amuro Tooru khẽ rung lên, "Tôi không giết hắn, nhưng hắn sẽ không bao giờ xuất hiện trước công chúng nữa. Vậy cũng coi như cho tổ chức một lời giải thích."

Shimizu Ryo ngẩng đầu, hung hăng gõ một cái vào trán anh: "Anh nói thẳng với tôi như vậy, không sợ tôi đi tố cáo anh với Gin à?!"

Amuro Tooru vẫn không buông tay, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ hồng đang mở rồi khép trước mặt, yết hầu khẽ động, lời nói như nghẹn lại nơi cổ họng.

"Em cứ đi tố cáo cũng được... Khi tôi nói ra chuyện này, đã sẵn sàng trả giá rồi. Nếu tất cả từ trước đến giờ chỉ là lời dối trá-tôi cũng cam chịu."

"...Ngu ngốc." Shimizu Ryo khẽ mắng một câu.

Amuro Tooru không phản bác, chỉ nói: "Ryo-chan, xin em hãy tin tôi. Tôi có thể bảo vệ được chính mình, em cũng không cần phải ở lại tổ chức nữa. Nếu em muốn rời đi, tôi nhất định sẽ giúp em. Đến lúc đó, em có thể sống cuộc sống mà mình thật sự mong muốn-mở một tiệm bánh ngọt, vẽ tranh cho người khác..."

Anh bỗng cười nhẹ. Vì nụ cười bất chợt ấy mà Shimizu Ryo mới sực nhận ra mình đã bị ôm rất lâu. Cô hơi động đậy muốn thoát ra, nhưng anh lại càng siết chặt. Cô ngẩng đầu nhìn thấy yết hầu anh khẽ nhúc nhích, rồi là đôi môi vẫn đang thao thao kể về tương lai, sau đó là đôi mắt ngập tràn hạnh phúc không cách nào che giấu.

"Những điều đó, tất cả đều để tôi lo, được không?"

Anh trông quá đỗi hạnh phúc, khiến Shimizu Ryo chẳng nỡ phá vỡ giấc mơ đẹp ấy.

Cô biết anh thật lòng vì cô. Nhưng tên ngốc này đâu hiểu, lòng tốt ấy với cô hoàn toàn vô nghĩa.

> [Nhiệm vụ: Ám sát Hino Harashin]
[Chưa kết toán]

Dù kế hoạch của anh có hoàn hảo đến mức đánh lừa được tổ chức, thì cũng không qua nổi hệ thống nhiệm vụ. Cho dù Shimizu Ryo bằng lòng trả một ít điểm để huỷ bỏ nhiệm vụ này đi nữa, đó cũng chỉ là một nhiệm vụ không quan trọng-vậy còn những nhiệm vụ sau thì sao? Chẳng lẽ từ nay về sau cô không nhận nhiệm vụ nữa, chỉ trông chờ cộng sự âm thầm dọn đường?

Ngay cả cô còn không lừa được, lấy gì tự tin qua mặt cả tổ chức?

Điều quan trọng nhất là-Shimizu Ryo tuyệt đối không thể làm theo lời anh rời khỏi tổ chức. Không những không thể rời đi, mà cô còn phải tiến sâu hơn nữa. Bởi vì, đây là hy vọng duy nhất để cô được trở về nhà.

Con đường này, Shimizu đại nhân phải tự mình bước tiếp. Những người bản địa như anh-sẽ không bao giờ hiểu được.

Shimizu Ryo khẽ thở dài, chủ động vòng tay ôm lấy cộng sự, nhẹ giọng nói:
"Cảm ơn... Hôm nay coi như em chưa nghe gì cả, sau này đừng nhắc lại nữa."

Amuro Tooru ngẩn người, đến khi hoàn hồn lại thì cô đã đẩy anh ra, trong mắt là sự phức tạp không thể nói thành lời.

Sau hôm đó, Shimizu Ryo biến mất khỏi tầm mắt Amuro Tooru suốt một tuần. Anh vẫn luôn rất bận, sáng đi tối về, mà khi Shimizu Ryo cố tình tránh mặt, anh cũng không có cách nào.

Shimizu Ryo thậm chí chẳng đổi ổ khoá cửa, nhưng Amuro Tooru đoán không ra thái độ của cô, chỉ biết cô tạm thời không muốn gặp mình, nên cũng không dám khiến cô tức giận.

Có lúc, Shimizu Ryo sẽ thấy Amuro Tooru đứng dưới nhà mình, thường là lúc trời còn chưa sáng hoặc đêm đã khuya. Trên người anh mệt mỏi, cô đơn, gần như tiều tụy.

Shimizu Ryo tính toán-một tuần hẳn là đủ để đám cảnh sát kia moi được thứ gì đó từ miệng Hino Harashin. Đã đến lúc cô khởi công lại.

Vì vậy, vào một đêm muộn, khi Amuro Tooru đi ngang qua dưới nhà Shimizu Ryo, anh nhận được cuộc gọi từ Kazami Yuya.

"Furuya-senpai, Hino Harashin... đã bị sát hại..."

Amuro Tooru lập tức siết chặt điện thoại, các đốt ngón tay trắng bệch vì siết quá chặt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me